Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai


"Cậu phiền quá đi"
Trong phòng học đã trống đi một nửa, nhiều người vây quanh ở trên hành lang, ngóc đầu ra bên ngoài xem.

"Ngữ Quân, Ngữ Quân!" bả vai Bạch Ngữ Quân bị bạn tốt chạm chạm, "chủ nhiệm Phùng bị mang đi, muốn đi ra ngoài nhìn xem không?"
Bạch Ngữ Quân không có bất cứ phản ứng gì.

"Ngữ Quân?" Nữ sinh lại kêu một tiếng, Bạch Ngữ Quân mới phục hồi tinh thần lại.

"cậu làm sao vậy?" Từ khi nhìn đến video Phùng Trí muốn ác ý đánh dấu Omega, Bạch Ngữ Quân liền trở nên mất hồn mất vía.

"Không có việc gì.

" Bạch Ngữ Quân lắc đầu, dắt lấy tay nữ sinh, cười nói, "Omega, Omega kia không sao chứ?"
Nữ sinh nói: "Đương nhiên là không sao, chúng ta đi bên ngoài nhìn xem sao?"
Phòng học cách ly ở tầng 3, cách khu dạy học một cái hành lang dài.

Khi Phùng Trí ra tới, hành lang dài cùng cầu thang đều vây kín người.

Còn có Đinh Kiện Huy cùng vài viên cảnh sát khác đi cùng.

Vừa nhìn đến Phùng Trí, trên hành lang vốn đã ầm ĩ càng vang lên nhiều tiếng bàn tán lớn hơn nữa, giống như xốc lên sóng lớn, một chữ không lầm vọt vào trong tai Phùng Trí.

"Thật sự là chủ nhiệm Phùng hả?"
"Là bị áp giải ra ngoài đó, video mới nãy vậy mà là sự thật.

"
"Không phải chứ, chủ nhiệm Phùng ác ý đánh dấu Omega?"
"chủ nhiệm Phùng sao có thể làm loại chuyện này?"
"Đều bị áp giải ra ngoài, còn có cách giải thích khác sao?"
"! ! ! ! "
Cả một đường Phùng Trí đều cúi đầu.

Hắn ta ở trong lòng không ngừng nói cho chính mình phải bình tĩnh.

Không sao.

Chỉ là bị mang đi mà thôi, không có chứng cứ, không ai có thể làm gì hắn ta.

Cho dù bị điều tra, hắn ta cũng có thể xin nộp tiền bảo lãnh, bao nhiêu tiền đều được, chỉ cần hắn ta có thể ra ngoài, ra ngoài được thì sẽ không sao.

Sẽ không có Omega nào dám khởi tố hắn, loại chuyện này một khi đem ra toà, chắc chắn sẽ bị truyền thông đưa tin, tất cả mọi người sẽ biết, không có Omega nào sẽ có dũng khí lưng đeo ánh mắt toàn xã hội.

Hắn nhiều lắm chỉ cần thừa nhận hạng tội danh điều tra riêng tư của học sinh Omega mà thôi.

Không phải vấn đề gì lớn, tốn chút tiền, sẽ được ra ngoài lập tức.

Phùng Trí ở trong lòng làm vô số tính toán, nghĩ rất nhiều lý do thoái thác cho lúc sau, vô số con đường lui, càng nghĩ càng cho rằng chỉ cần sắp xếp trước.

Mọi chuyện như cũ ở trong khống chế của hắn!

Ngay lúc đó Phùng Trí cũng không có ý thức được, hễ một người bắt đầu suy nghĩ đường lui cùng lý do, mới là chân chính thoát khỏi khống chế.

Càng ngày càng nhiều người đổ về trên hành lang, cả mấy lớp 12 chen chúc nhau, trong tiếng bàn tán, Phùng Trí nghe được bên tai truyền đến một tiếng "cách".

Có người đang chụp ảnh!
Phùng Trí đột nhiên ngẩng đầu.

Đám học sinh của hắn ta, đám học sinh hằng ngày kính trọng gọi hắn ta "chủ nhiệm Phùng", chào hỏi hắn, ở khi hắn tuần tra tình hình kỷ luật sẽ chủ động yên tĩnh, thế nhưng đều giơ di động, đem camera dí ở trước mặt hắn ta.

Sau đó, có người nói: "Thật ghê tởm.

"
"Đúng vậy, không nghĩ tới chủ nhiệm Phùng sẽ là loại người này.

"
Phùng Trí quay đầu lại.

Chủ nhân của giọng nói là hai Omega khác của khối 12.

Hắn ta không thể không nhận ra hai người này, trong máy tính hắn còn giữ tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của mỗi một Omega.

Hai Omega này đều là nữ sinh, gắt gao nắm tay, nhìn chằm chằm hắn ta, cau mày, trên mặt tràn đầy chán ghét.

Các cô đang nói chuyện với nhau.

"Tớ muốn nôn ra luôn.

"
"Chẳng trách ông ta đối xử với chúng ta tốt như vậy, thì ra trong lòng đều là nghĩ mấy chuyện đó sao?"
"Ông ta xứng làm một Alpha?"
"Ông ta huỷ hoại bao nhiêu người, huỷ hoại bao nhiêu Omega, ông ta căn bản không xứng làm người.

"
Hai Omega này sớm bị Phùng Trí điều tra rõ ràng, đều là những nữ sinh rất dịu dàng, nhưng hôm nay, lại dùng ánh mắt như xem rác rưởi nhìn hắn ta.

Các cô vốn hẳn là rất nghe lời, vốn nên có đánh dấu của hắn, bị hắn ta cứu vớt, trở thành tác phẩm nghệ thuật của hắn ta.

Hiện tại, trong tay lại giơ di động, ghi hình lại cảnh chật vật không thôi của hắn, một màn bị áp giải —— tựa như hắn ta đã từng ghi hình mỗi một Omega bị hắn đánh dấu.

"cậu còn trong group Omega kia sao?" Omega bên trái hỏi.

Một người khác đáp: "còn.

"
Omega cúi đầu: "Đem đoạn video này gửi vào đi, làm cho bọn họ cẩn thận loại biến thái này một chút.

Thật sự quá ghê tởm.

"

Ghê tởm, biến thái, không xứng làm người.

Phùng Trí rốt cuộc không thể bình tĩnh ——
Hắn ta ghét nhất có người nói hắn như vậy!
Mấy cô ta chỉ là Omega mà thôi! Có cái tư cách gì ở trước mặt hắn ta nói loại lời nói này? Có cái tư cách gì dùng loại ánh mắt, loại vẻ mặt này xem hắn?!
Không có! Mấy cô ta căn bản không có!
Mấy cô chỉ là Omega!! Chỉ là Omega sẽ động dục, sẽ hèn mọn khẩn cầu hắn đánh dấu!!
Phùng Trí không màng tất cả nhào về hai vị Omega nữ sinh kia, nữ sinh hét lên một tiếng, liên tục lui về phía sau, Phùng Trí nhào được không khí, còn không kịp bò dậy, liền bị cảnh sát bắt, đôi tay bị còng buộc chặt, gắt gao giữ ở phía sau lưng, không thể động đậy.

Hắn ta không ngừng giãy giụa, không ngừng muốn chạy về phía trước, ở phía sau, cảnh sát dùng tay giữ chặt nghi phạm có hành vi bạo lực.

Còng số 8 bằng sắt lạnh băng dán ở trên cổ tay, lý trí Phùng Trí hoàn toàn bị tức giận kéo ra, hắn ta hung tợn trừng mắt Omega, hung hăng mắng: "còn không phải chỉ là Omega mà thôi!! Chúng mày tính là cái thứ gì?! Còn không phải là Omega mà thôi? Chúng mày ưm! ! ưm!!!!" Cảnh sát dùng hình cụ chuyên môn lấp kín miệng Phùng Trí, nhanh hơn bước chân, mạnh mẽ đem hắn áp giải lên xe cảnh sát.

Còi cảnh sát vang dài.

Phùng Trí bị mang đi.

Đinh Kiện Huy than nhẹ một hơi, điều chỉnh tốt biểu tình, xoay người nói với bọn học sinh vây xem nói: "Các bạn học, đều giải tán đi, từng người về phòng học, chuyện hôm nay hy vọng mọi người suy nghĩ cho các bạn Omega trường chúng ta một chút, tạm thời không cần đăng lên mạng, cũng tạm thời không cần nói ra bên ngoài, chờ ra kết quả điều tra, trường học sẽ cho mọi người, cùng với các vị Omega một cái lí do.

"
Học sinh ở dưới chủ nhiệm lớp dẫn dắt thúc giục dần dần tản ra, chỉ có Bạch Ngữ Quân còn ngơ ngẩn đứng ở chỗ cũ, hai mắt thất thần nhìn hướng cổng trường.

"Còn không phải là Omega mà thôi? Chúng mày còn không phải là Omega mà thôi?! ! "
Trong đầu không ngừng quanh quẩn những lời Phùng Trí nói.

Một lần lại một lần, dần dần thay đổi thành giọng của một người đàn ông khác.

"Mày phải nhớ kỹ, mày cũng chỉ là cái Omega, mà, thôi!"
Khinh miệt cùng xem thường.

"Ngữ Quân, chúng ta về thôi?" nữ sinh bên cạnh Bạch Ngữ Quân nói.

"Ừ, được.

" Bạch Ngữ Quân nhấc chân, đi về phòng học.

Đi được vài bước, cô lại bỗng nhiên dừng lại.

Nữ sinh quay đầu nhìn, Bạch Ngữ Quân cúi đầu, sợi tóc buông xuống, ngăn trở mặt cô.

Dáng vẻ này thật sự kỳ lạ, nữ sinh đang muốn hỏi cô "Làm sao vậy, cậu không thoải mái sao?"
Lại thấy Bạch Ngữ Quân đột nhiên ngồi xổm xuống, che miệng, bả vai run rẩy ——
Khóc.

--Bản edit chỉ đăng tại acc @gri1004 in WAPAD.


COM, nghiêm cấm hành re-up, hãy đọc tại wed chính chủ, ủng hộ con lười cute như tui(⁠≧⁠▽⁠≦⁠) --
Về chuyện Phùng Trí, Canh An Diệu bị gọi điều tra vụ việc, cảm xúc của Khâu Biên còn chưa hoàn toàn tốt, Đinh Kiện Huy đã liên lạc phụ huynh đón cậu ta về nhà.

Ngược lại Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ tạm thời không bị gọi đi, về chuyện này, bọn họ thật ra vẫn là xem như là người ngoài cuộc, nếu thật sự phải hỏi, nhiều lắm cũng chỉ là chuyện hack internet trường học, nhưng mà có chuyện ồn ào hôm nay, phỏng chừng trường học cũng không rảnh xử lý bọn họ, chỉ cần cái vết hằn trên cổ Canh An Diệu là đủ hỏi cả ngày.

Trước khi ra phòng học cách ly, Giang Tri Hỏa đem USB lưu trữ văn kiện trong máy tính Phùng Trí giao cho Canh An Diệu, mấy ngày nay phối hợp rất ăn ý, cô rất thông minh, sẽ không nhiều lời sẽ không hỏi nhiều, chuyện sau đó Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ không thể lại nhúng tay, USB giao cho người trong cuộc là Canh An Diệu càng có tác dụng.

Đi đến chỗ tường vây, Giang Tri Hỏa dừng lại bước chân.

Nơi này là góc chết của cameras trường Nhất Trung.

Giang Tri Hỏa giữ chặt tường vây, dùng sức víu, tiếp theo cánh tay dùng lực, nhẹ nhàng nhảy qua tường vây.

Cách bức tường, Giang Tri Hỏa nói với Nhan Mộ: "Tôi đi trước, chút nữa có chia ca, hai giờ sau lại tìm cậu.

"
Dù sao Nhan Mộ đã biết chuyện anh làm thêm ở quán bar, không có gì để giấu.

Vừa mới nói xong, Giang Tri Hỏa chợt thấy ánh mặt trời trên đỉnh đầu bị cái bóng ngăn trở.

Chỉ thấy Nhan Mộ cũng giữ lấy tường vây, đạp lên lỗ thủng mượn lực, không có chút cố sức nào từ trên tường nhảy xuống dưới.

Giang Tri Hỏa tại chỗ ngẩn ra hai giây: "Bạn à, cậu thuần thục vậy sao?"
"Tường không cao.

" Nhan Mộ cởi găng tay, ném vào trong thùng rác.

Giang Tri Hỏa: "cậu cũng trốn học?"
Nhan Mộ không có chút hổ thẹn mà học thần nên có, bình chân như vại nói: "Mệt, về nghỉ.

"
Chạy đi chạy lại một ngày xác thật rất mệt, Giang Tri Hỏa không hề hỏi, "à" một tiếng: "Vậy cậu về trước, tôi mua cho Ngữ Quân ly trà sữa đây.

"
Nghe Tông Bội nói vừa mới Bạch Ngữ Quân không biết vì sao khóc, Tông Bội đoán, chắc là bởi vì nhìn đến cảnh Phùng Trí bị kéo đi ra ngoài, tâm tư con gái mẫn cảm, bị dọa rồi.

Thân là người theo đuổi, Giang Tri Hỏa lúc ấy không ở hiện trường, không thể an ủi, xong việc hẳn nên mua chút gì đưa qua hỏi han.

Nhan Mộ lại nói: "Tôi đã mua rồi.

"
Giang Tri Hỏa đang tự hỏi nên mua tiệm nào, thuận miệng trả lời: "Mua thì mua, liên quan gì tôi.

"
Nhan Mộ đi về phía trước, mắt nhìn thẳng: "cũng giúp cậu mua cho Ngữ Quân.

"
"! ! " Giang Tri Hỏa kinh ngạc, "hả?gì cơ? cái kiểu gì vậy?"
Nhan Mộ không nói chuyện.

Chỉ chốc lát sau, Tông Bội quả nhiên gửi cho Giang Tri Hỏa mấy tin nhắn.

Tông Bội: Một tin tốt, một tin xấu.

Tông Bội: Tin tốt là trà sữa cậu đưa đã được nhận, xem giáo hoa rất vui vẻ!
Tông Bội: Tin xấu là học thần cũng nhờ người đưa tới!
Giang Tri Hỏa: "! ! "

Giang Tri Hỏa nhảy đến trước mặt Nhan Mộ, chặn đường hắn: "cậu không cho tôi mua tôi còn có thể hiểu, vì là tình địch, còn cậu giúp tôi đưa luôn là muốn làm gì?! cậu có mục đích gì?"
Nhan Mộ rũ xuống tầm mắt, không có trả lời câu hỏi kia, chỉ nói: "! ! cậu thật phiền phức.

"
Giang Tri Hỏa: "Phiền, tôi đương nhiên phiền, tôi phiền chết đi được, hôm qua cậu mới quen tôi à?"
Nhan Mộ lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt đen nhánh như một hồ nước lặng.

Giang Tri Hỏa hơi giật mình.

—— cái ánh mắt này, giống y đúc ánh mắt toát ra khi cùng ở trong phòng học trống, Nhan Mộ đưa báo cáo điều tra kia cho anh.

Một lát sau, Nhan Mộ nói: "Đúng vậy.

"
Giang Tri Hỏa: "! ! "
Trong ánh mắt ý gì rất rõ ràng, Giang Tri Hỏa không muốn nói chủ đề kia, chủ động tránh đường, hai tay chống sau ót, "Thôi vậy, mua thì mua, cậu đừng mong tôi sẽ cảm ơn cậu.

" Hai người ở cùng một chỗ, đều phải trở về, tất nhiên đi cùng con đường, trên đường, Giang Tri Hỏa rẽ đi cửa hàng tiện lợi mua mấy thứ.

Tính tiền xong, phát hiện Nhan Mộ thế nhưng ở cửa chờ mình.

Giang Tri Hỏa hỏi: "cậu không về sao?"
Nhan Mộ nói: "có.

"
Nói là phải đi về, Giang Tri Hỏa cố ý quanh co lòng vòng nửa ngày, Nhan Mộ cư nhiên còn đi theo, còn bưng một thân bình thản ung dung "Tôi đang đi về nhà", cuối cùng Giang Tri Hỏa lười để ý hắn, không hề vòng vèo, lập tức đi đến công viên gần tiểu khu.

Còn là ban ngày, nhiệt độ nóng bức, công viên không có người, Giang Tri Hỏa đi vào dưới một thân cây, từ trong túi lấy ra một túi thức ăn cho mèo cùng dĩa plastic, đổ ra.

Không quá lâu, bụi cỏ cách đó không xa khẽ nhúc nhích, cái đầu lông xù xù từ bên trong chui ra.

Là một con mèo mẹ, còn có một con mèo nhỏ sinh được hai tháng, bước chân ngắn nhỏ chạy như bay mà đến hướng Giang Tri Hỏa.

Mèo mẹ là con mèo hoa, rất gầy, ở bên chân Giang Tri Hỏa cọ cọ, mới mang mèo con bắt đầu ăn thức ăn trong dĩa.

Giang Tri Hỏa ngồi xổm một bên.

Mèo con ăn rất vui vẻ, anh lại đem thức ăn bỏ thêm một chút bên trong.

Con mèo ăn ít, chắc là ăn no, liền tới cắn ống quần Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa ngồi xếp bằng ở trên mặt cỏ, lại từ trong bao lấy ra mấy món đồ chơi cho mèo, chơi một chút với mèo con, quay đầu lại, thấy Nhan Mộ còn ở sau người, ngồi ở trên thềm đá bên cạnh.

Giang Tri Hỏa hỏng mất nói: "không phải mệt, phải đi về nghỉ ngơi sao? Vẫn luôn đi theo tôi làm gì?!"
Mèo nhỏ cũng mềm mại ngọt ngào kêu với Nhan Mộ một tiếng "Meo".

Có gió thổi qua, bóng cây lay động, đem ánh nắng mông lung cắt thành mảnh nhỏ, rải đầy mặt đất.

Nhan Mộ nhìn về phía Giang Tri Hỏa, ánh mặt trời tiến vào con ngươi bình tĩnh lại thâm thúy của hắn.

Nhan Mộ gập lên một chân, không cãi nhau với anh, chỉ nhàn nhạt nói: "tờ sườn tính cách cuối xấp tài liệu, tôi cất đi.

"
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha Phùng Trí chỉ là bị mang đi, vẫn là không kết thúc.

GRI: muốn đăng mấy bộ nữa cơ nhưng vừa lười vừa bận, phải làm seo, phải làm seo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận