Ở Lưng Chừng Nhìn Xuống Đám Đông


Trò chơi ở biển
1.
Đến phút cuối thì Lynh nhắn vào máy  Chương rằng, cô bận việc đột xuất, không đi được. Khi ấy, Chương, Laura  và Kiên đang kéo vali đến cửa tàu. Hai phút nữa tàu chạy. Chương thở  dài, rồi gởi lại một tin nhắn: “Không sắp xếp được à?  Hay là em đi chuyến tàu sau nhé? Thiếu em, đi mất vui!”. Khi anh thu  dọn đồ đạc trên phòng toa giường nằm xong, thì điện thoại lại đổ tin  nhắn: “Cha em mất!”. Anh nhón lên giường Kiên, nói khẽ: “Kiên, cha Lynh  mất rồi!”. “Vậy à?”- Kiên hỏi lại. “Ừ,  nó vừa nhắn cho tao!”. “Biết sao được!”- Kiên nhún vai, rồi tiếp tục  nựng Laura. Bàn tay Kiên lùa vào trong chăn của cô. Laura bắt đu cười  rúc rích vì nhột.
Chương quyết định tắt điện thoại di động để hoàn toàn cắt đứt mọi mối liên lạc. Sau một đêm ngủ chẳng mộng mị, Chương thức giấc nghe loa báo chuyến tàu đã đến thành phố biển. Laura nói, cô mất ngủ suốt đêm  vì bàn tay manh động của Kiên. Còn Kiên thì hài hước bảo rằng, anh chưa  từng thấy ai có hơi ấm và mùi hương hấp dẫn đàn ông như Laura. “Có lẽ  ngày trước em sinh ra trong một lò than!”, “Ồ, anh lại đùa - Laura nói tiếng Việt không rành lắm, giọng lơ lớ - Anh cứ làm như em là một con quái vật rơi vào lửa chẳng biết chết là gì!”
Năm giờ sáng. Tiếng súc miệng róc róc, rọc rọc trong toa vệ sinh. Mùi kem đánh răng thảo dược và mùi khai ẩm trộn lẫn, thoang thoảng. Kiên cằn nhằn về chuyện bao  năm rồi ngành đường sắt vẫn không thể khá lên chút nào về khoản vệ  sinh. Mặc dù anh đã đánh răng trên tàu, rất tích cực. Anh nhe răng phà  một cái vào mặt Laura. “Ứ, anh mất vệ sinh quá đi!”.
Họ  lọc cục đẩy những cái vali qua sân ga. Lúc đó trời tù mù sớm. Đèn cao  áp dọc con đường rộng trước mặt vừa tắt. Trời hừng phía biển. Và gió rất  nhẹ. Mùa đông không vồ vập mà thấm sâu.
“Ê,  lẽ ra tao một em mày một em. Nhưng tình hình này thì hơi căng. Mày đừng  nghĩ ngợi nha. Chuyện ông già Lynh mất, tao cũng không tính trước được.  Thôi kệ nó đi. Kiếm một em hàng dịch vụ ở khách sạn cho đỡ buồn” - Kiên  vắt tay lên vai Chương, nói.
“Không sao!”- Chương cười cười và vỗ vỗ vào bụng Kiên.
“Ê, hay là mày thích chơi trò three-some(6)? Đừng tưởng bở nha!”
6. Quan hệ tình dục ba người.
“Mày cứ ở với Laura đi. Tao không can thiệp gì đâu. Tao có cách khác...”- Chương nói, nhưng trong đầu cũng chưa nghĩ ra được cách gì để xài hết những ngày ở phố biển, nếu không có đàn bà.
“Mày sẽ ôm cái gối và tự sướng à? Thế cũng tốt. Để tưởng nhớ một em gái chít khăn tang...”
“Mày quá đáng. Chuyện đó cũng đùa được”
Nhận  phòng xong, Chương lăn ra ngủ thiếp mười lăm phút. Trước khi ngủ, anh  thử hình dung xem lúc này Kiên và Laura đang làm gì ở phòng bên. Có lẽ  họ sẽ quấn chặt vào nhau điên cuồng. Họ sẽ không đủ kiên nhẫn đợi đến  đêm. Laura luôn nồng nhiệt và hấp dẫn. Không phải với tư cách là một giống cái thuần túy. Mà với một tư cách sứ giả nhân chủng hơn. Một Ănglê.  Hấp dẫn tính dục đến sau sự tò mò và cuốn hút trong sự hiếu kỳ chủng  tộc. Và điều đó rất quan trọng với Kiên, một kẻ ham khám phá những cảm  giác mới, những vùng đất mới. Một kẻ xài phụ nữ rất hao.
Họ  sẽ mở nhạc Rap. Và oặt nhau ra ngay không kịp chốt cửa. Nếu ông già  Lynh không chết vào đúng hôm nay, thì có thể mọi thứ xảy ra với Lynh và  Chương sau khi mới nhận phòng cũng thế. Làm tình một trận để gột bỏ hết  mọi suy nghĩ, tẩy trắng trong đầu. Bỏ lại hết những ngày tháng bận rộn  và những dự định vướng víu hằng ngày. Rồi nằm ra ngủ một giấc dài đến trưa. Và lên tàu, lao ra biển với những trò chơi đang dọn sẵn.
Nhưng thực tế là cha Lynh đã chết. Lynh đang ở chỗ đám ma. Và có lẽ, khóc nhiều như bao nhiêu cô gái mất cha khác.
Giờ đây, thực tế là Chương đang một mình một phòng, trước khi ngủ thì cho phép đầu óc tha hồ tưởng tượng, phóng chiếu một lúc.

Biển hắt lên màn cửa như một trò đùa vô thưởng vô phạt. Tấm rèm ren trắng vung vãi dồn dập như từng đợt sóng trên nền trời xanh thẫm của buổi sáng mùa đông. Có thể cảm nhận cái se se ngay khi nằm trong phòng.
2.
Laura mặc bikini hồng cánh sen. Mái tóc vàng gợn sóng nhẹ. Bờ vai  hơi ngang. Nhưng lại trắng, khỏe mạnh. Ngực đầy, có vài nốt ruồi bé xíu  ở trên hai khối cong nắn nót tuyệt vời vùng đầy sức sống trên đỉnh vú.  Ngoài ra, cặp mông tròn, sải chân bước đi trên tàu, như thể khiêu khích.  Chương ngồi ngược sáng, nhìn những đạt sóng vỗ vào mạn tàu và tóe lên  chỗ Laura. Trong khi đó, Kiên đang nầm đờ đẫn vì say sóng và có lẽ phần  vì đã mệt sẵn. Chương nói: “Có trò này hay lắm đây, Laura!”. “Trò gì  thế?”. “Em có muốn chơi nhiệt tình không đã?”. “Chơi chứ. Ra đây là chơi  mà. Bày cho em chơi đi...”. Chương dốc chai Chivas rót vào ly rồi cởi  áo phao, nhẹ nhàng đằm mình xuống nước. Những con sóng vỗ mạn tàu dập  dềnh nhồi anh ra xa. Tay anh vẫn cầm ly Chivas đỏ đưa cao trên mặt sóng.  Ly rượu vẫn không đổ. “Vầy nhé - Chương nói và nháy mắt với Laura cách  tinh nghịch, rồi lặn xuống. Tay phải cầm ly vẫn đưa cao lên trên mặt  sóng. Mớ tóc trên đầu anh vật vờ trên nước. Laura chống cằm, thích thú  theo dõi trò chơi của Chương với ly rượu đỏ sóng sánh. Chương như diễn  viên đầy bí mật đang diễn một vỡ kịch hay trước khán đài chỉ một khán  giả trung thành và đủ sức thiêu đốt anh bằng ánh nhìn tinh nghịch và chờ  đợi, không cần một chút ồn ào tán tụng nào. Anh cứ cầm ly rượu như thế,  bơi ra xa dần, xa dần. Bất giác, Laura kiễng chân, “Ohhh...” lên ngạc  nhiên khi Chương hít thở sâu rồi cầm ly rượu lặn sâu xuống làn nước xanh  trong có thể thấy cả đáy. Laura thấy Chương vừa chìm xuống, vừa nâng ly  uống một mình trong lòng biển. Hình ảnh Chương long lanh dưới vùng biển  ánh sáng có thể soi thấu đáy san hô. Trò chơi làm cho hình ảnh anh đẹp  như một trò nghệ thuật trình diễn tạo hiệu ứng thị giác quá tốt. Laura  thấy rõ một ít rượu vàng sóng tan trong nước biển sôi lên những đám tăm  li ti. Cô không sao cảm nhận được sự thú vị của cảm giác trò chơi đó.  Nhưng hẳn, đây là một sáng kiến đặc biệt lạ lùng.
Trò  này chỉ có những đầu óc siêu tường như Chương mới có thể bày đặt ra -  Laura nghĩ. Cô vẫn chống tay lên cằm nhìn ra phía có những bọt bong  bóng. Một lúc sau, Chương nổi lên. Khuôn mặt ửng đỏ phấn khích: “Thử đi  em. Uống rượu trong lòng biển khoái lắm!”. “Vậy sao được. Rượu sẽ tan  trong nước biển ngay...” - Laura thắc mắc. “Không đâu. Em yên tâm đi.  Thử đi. Rượu sẽ còn trong đáy ly. Em uống như thể dốc cạn cả lòng biển  vào mình. Không gì tự do bằng. Không gì sung sướng bằng!”
Con  tàu vẫn lắc lư neo ờ một điểm xa bờ. Thằng bé lái tàu người địa phương  tóc hoe vàng nằm thõng người như một con rắn, đầu gối lên bục gỗ vắt  chân qua bánh lái, lưng nó thòng xuống ở khoáng không giữa, tranh thủ  ngủ say trong lúc đại khách “vui vẻ”. Nó vẫn thường đi đưa những tour  thế này. Dạng tour chuyên biệt, chỉ dành cho những đại gia muốn ăn vụng  với mấy em tình nhân chân dài. Nó quen rồi. Lúc xuống tàu, nó hỏi Chương  cách tinh vi: “Vậy là hai anh một chị à?” “Ừ.  Thì sao nhóc?”. “Thì chịu chơi chứ sao. Em nghe nói mấy bà Tây này dữ  dằn lắm!” - nó nói và nháy mắt tinh nghịch. Chương cười: “Mày thì biết  gì...”. “Anh biết là em đưa khách đi “bão” bao năm không? Có hôm em còn  được mấy chị thưởng...”. Chương nhìn thằng nhóc gầy quắt, cười khẩy,  Dường như nó nhận ra thái độ của anh, nhanh nhảu bảo: “Đừng coi thường à  nha. Mấy chị còn phục em nữa đó...”
Laura  đến lay Kiên dậy; “Dậy đi anh, dậy đi. Mới ngày đầu tiên đã say sóng  như chết. Ngâm mình xuống biển là hết ngay. Tiêu tan hết.”. Kiên nhăn  mặt: “Em xuống với Chương đi. Anh mệt quá. Anh khỏe sẽ xuống sau. Không  sao đâu mà. Hai người cứ tự nhiên”
Laura  xách chai Chivas cột trên một miếng xốp, vặn chặt nắp, buộc vào dây nối  với mũi tàu rồi quăng ra biển, cái chai nổi lên, bập bềnh, bập bềnh.  Chương bơi lại gần chỗ cái chai, rồi rót thêm một ly nữa, lại đưa lên  cao, khoát một tay địch lại gần chỗ Laura. Cô vừa xuống nước, toàn thân  hồng hào và mái tóc vàng gợn sóng được buộc gọn gàng, bắt đầu bết vào  vai vì nước biển tung lên. “Em thử cảm giác uống rượu trong lòng biển  đi!” - Chương mời gọi. Anh nói, rồi lặn xuống. Anh muốn quan sát Laura  từ bên dưới rừng san hô. Cô muốn thấy một cơ thể nồng nàn nóng bỏng đang  say sưa trong vũ điệu đẹp lộng lẫy của một trò tận hưởng kỳ quái mà anh  bày đặt ra. Và kìa, từ trên vùng nhập nhòa ánh sáng, cô gái tóc vàng  xuống theo một quỹ đạo chéo. Vồng ngực căng và hai chân xuôi thẳng, sóng  ngầm liếm qua những vùng khí tiếp giáp giữa da thịt và mánh áo cánh  sen, thổi lên những bong bóng nhỏ. Chương bơi lại gần và nhìn khuôn mặt  Laura trong làn nước, đẹp và lung linh, cuốn hút như một thỏi nam châm.  Anh ra hiệu cho Laura nâng ly lên miệng và những bong bóng bắt đầu rót  ngược lên. Khuôn mặt cô ửng hồng trong làn nước xanh trong màu ve chai.  Rồi cả hai cùng nổi lên, sải bơi nhanh về phía chai rượu nổi bập bềnh  trên miếng xốp. “Em thấy thế nào? Lạ lùng không?”
“Cũng hay hay. Nhưng chẳng còn vị rượu nguyên chất.”
“Làm sao nguyên chất được trong một môi trường hoàn toàn khác” - Chương nói.
“Kiên say sóng quá, tiếc thật. Lẽ ra Kiên cũng nên thưởng thức rượu trong biển.”
“Ừ,  anh ta có lẽ không thích. Kiên sẽ không tin là khi mang chiếc ly này  xuống dưới đáy, rượu vẫn còn là rượu. Cậu ấy là người theo tuýp thực  nghiệm.”
“Ừ. Em cảm thấy lạ khi lần đầu uống hết ly rượu có vị mặn mà vẫn nồng cay.”
Họ  nói chuyện trên tiếng lao xao của sóng. Thi thoảng, Chương lại bơi lòng  vòng tìm miếng xốp buộc cái chai bồng bềnh nổi. Và rót rượu. Lúc Laura  lặn xuống uống rượu thì anh cũng lặn theo. Anh bơi lại giáp với ngực cô  và nâng ly lên môi cô. Thi thoảng, những đợt sóng ngầm làm cho anh sáp  lại, toàn thân anh chạm nhẹ vào thân thể căng tròn hấp dẫn của cô. Anh  cố tỏ ra bình tĩnh dù trống ngực đập mạnh như thể đang hòa làm một cùng  từng đợt sóng nhẹ hẫng. Anh nâng ly lên. Bờ môi dày và hồng, hình trái  tim đang hé mở, đớp lấy ly rượu đang nhạt màu. Chương khẽ cho từng đợt  sóng đẩy đưa anh chạm vào người Laura trong cảm giác đê mê và bồng bềnh.  Cô không lấy điều đó làm khó chịu. Cô đang chơi vơi với trò chơi trải nghiệm cuộc uống rượu lạ lùng trong lòng biển.
Khi  không còn có thể cưỡng được sức quyến rũ của Laura dưới đáy biển, cũng  là lúc anh ngột thở và ngoi lên khỏi mặt nước. Laura bơi theo anh. Cả  hai cùng trồi lên và cùng vuốt mặt, hít thở, loay hoay bơi tìm chai  rượu. Lúc ấy, Chương có ngó lên tàu xem Kiên đã tỉnh hay chưa. Nhưng vẫn  chưa thấy.
Cứ  lặn xuống nổi lên như thế, anh nhận ra trong mắt Laura đỏ chằng chịt  những đường gân máu li ti, Và khuôn mặt cô ngà ngà men. Anh nói: “Thôi, cũng hết. Mình về tàu!”
Laura  bơi trước, anh ngụp lặn theo sau. Khoảng đến vài chục sải tay thì mới  tới tàu. Anh kéo tay Laura phụ nâng cô lên thì đột nhiên thấy Kiên đang  ngồi xếp bằng trên dày ghế trước. Khuôn mặt lạnh lùng.
“Hey, thiền hả?”
“Lên rồi à?” - Kiên đáp lại bằng một câu hỏi. “Ê, hai người rủ nhau đi đánh lẻ nhé!”

3.
Laura  quấn khăn tắm ngang hông và đế ngực trần đi xuống bãi biển một mình.  Kiên nói, cứ để cô ấy một mình. Kiên nhấp lớp bọt trong chiếc ly bia  cao, phía sau lưng là bảng hiệu quán cà phê, điện chói chang nháy dòng  chữ “Yacht Club” màu đỏ chói, lòe loẹt,
“Chiều nay mày và cô ấy đã chơi trò gì?”- Kiên nhẹ giọng để tránh cảm giác bị tra hỏi cho người tiếp nhận.
“Thử màn uống rượu dưới đáy biển. Laura uống khá lắm. Và có vẻ hứng thú. Cả hai làm hết một chai Chivas”
“Vậy à? Tao cứ tường bọn mày kiếm chỗ...”
“Mày nghĩ vậy thiệt hả Kiên. Tao việc gì phải làm điều đó với Laura?” - Chương nhún vai.
“Mày hiểu lầm rồi. Ý tao là mày và Laura có làm gì thì cũng chẳng sao cả. Tối nay Laura vẫn ngủ với tao. Và tao với mày vẫn bình thường mà. Chuyện đó với tao không quan trọng. Miễn mày vui, Laura cũng vui. Và tao, dĩ nhiên...”
“Mày  nghĩ lạ lùng thật, Kiên ạ?- Chương đẩy ghế đứng nhìn ra màn tối mờ mờ  rì rào sóng, anh thấy cái bóng trắng nhập nhòe ẩn hiện ở phía xa - Mày  nghĩ sao về Laura mà nói như vậy?”
“Không  sao cả. Cô ấy... Tao chưa từng làm cho cô ấy thỏa mãn. Tao cũng không  có cảm giác gì khi làm tình. Cô ấy quá rộng mở. Còn tao quá nhỏ nhoi,  Tao lọt thỏm trong những nỗ lực lý trí. Rồi trôi tuột. Chẳng  có lấy một xúc cảm nào. Vấn đề là cái của tao nhỏ quá so với cái của  ấy. Mày hiểu không, gần như là một thử mặc cảm chủng tộc...”
“Chuyện đó không hẳn là mặc cảm chủng tộc. Chỉ là mày có tâm lý vậy thôi, về cơ bản thì chuyện đó không phải vấn đề chính...”
“Có  lẽ vậy. Nhưng tao rất vô dụng. Trưa nay tao không say sóng. Tao chỉ  muốn nghĩ lại về mọi thứ. Giá như có Lynh đi, tao với mày hoán đổi”.
“Mày coi Lynh và Laura là những thứ gì?”
“Thì  Lynh cũng chỉ là Lynh. Phụ nữ thường có những ý nghĩ còn ngông cuồng,  thích thử nghiệm hơn cả đàn ông trẻ chúng ta. Mày đến đây còn bày đặt  nói chuyện đức hạnh, về cơ bản, họ đều là sinh viên, đều cần tiền và cần  bỏ thời gian mua lấy trải nghiệm...”
“Mày không yêu Laura?”
“Tao...  Tao không chịu được cái cảm giác bị một con bạch tuộc siết cổ và chủ  động rúc kiệt mình cho đến khi mình trở nên rỗng không, có vẻ như điều  đó lại tạo ra hứng thú khám phá cho Laura. Tao không thích bị đàn bà vọc  đến tơi tả”
Hai gã thanh niên ngồi lặng.
Sóng biển rì rào.

Và cô gái vấn khăn tắm màu trắng đã đi chìm trong màn đêm.
Báng hiệu “Yacht  Club” đã tắt đèn. Vài vị khách ngoại quốc trong quán bước ra nói chuyện  ồn ào. Phía góc quầy reception, một người đàn ông đang lùa những chiếc  bi xanh, đỏ gom lại hình tam giác được chắn bởi hai cây cơ mới cứng.
Một trong hai gã thanh niên ngại ngần nói:
“Hay là... đêm nay... Tao nghĩ Laura sẽ thỏa mãn hơn”
Và khoảng lặng im vẫn kéo dài. Kẻ kia rít một hơi thuốc thật sâu.
Và  một lúc sau, cô gái lần theo bờ cát trở về, đứng nghiêng mình bên rào  quán, hai vồng ngực đầy lấm tấm vài giọt nước, không biết là sóng biển  vung lên hay là mổ hôi; miếng khăn tắm được quấn trên cơ thể đầy đặn và  nồng nàn. Thân cô gái toát ra một mùi thơm lạ, gần như mùi chồn hương,  đầy khuyến dụ.
Cô  gái đi trước. Và hai chàng thanh niên đi sau. Họ nhìn những mối khăn  quấn tạm bợ và trễ nải trên người cô gái. Nửa như muốn che đậy, nửa như  kích thích trí tưởng tượng về thứ được che dậy.
Cả ba lặng lẽ đi về khách sạn.
4.
Chương  nằm nghiêng, mặt áp sát vào mớ tóc sau lưng Laura. Laura vẫn áp mặt vào  tường. Anh bắt đầu đặt tay lên phần eo lưng cô. Da thịt mềm mại và nóng  bỏng, tỏa ra một mùi thơm mê hoặc. Trong lúc anh đang châng lâng như  sắp sửa bước vào một ma trận thì giọng Laura dửng dưng.
“Kiên bảo anh qua đây sao?”
“Không. Cậu ấy chỉ bệnh và muốn được ở một mình”
Chương nói và vuốt ve phần eo của cô.
“Anh cứ nói thẳng đi, Kiên đã nói gì với anh về tôi?”. Laura nói và gỡ cánh tay Chương ra.
“Tụi  anh cũng chẳng nói gì. Thật vậy. Em đừng nghĩ ngợi gì. Chẳng qua là cậu  ấy bị trái gió, có dấu hiệu cảm cúm nên sợ lây nhiễm cho em” - Chương  nắm chặt tay cô mặc dù cô mềm mại, vuột thoát ra.
“Không.  Anh có tin là tôi rất nhạy cảm về cơ thể không? Chúng ta khác về ngôn  ngữ, chúng ta có thể vượt qua rào cản đó. Tôi đã học nói tiếng Việt rất  tốt. Chúng ta có một dị biệt khác đáng sợ hơn, đó là không hiểu ngôn ngữ  và tín hiệu cơ thể của nhau, Điều đó không dễ gì đem lại sự hòa hợp.  Anh nghĩ tôi là thứ gì? Kiên nghĩ tôi là thứ gì để có thể đổi phòng cho  nhau?”
“Không” - Chương vụng về bao biện “Em hiểu sai rồi. Thực tình là anh sợ em một mình bên này thì buồn nên...”
“Anh đem lại sự sung sướng chứ gì? Anh muốn phụ giú Kiên bù đắp, đem lại sự thỏa mãn xác thịt cho tôi chứ gì?
“Em luôn chủ động mà?”
“Không. Nhưng chuyện này thì không. Chủ  động tự do thân xác không có nghĩa là biến thân xác mình và người khác  thành trò chơi để thỏa mãn vui thú nhất thời. Anh hiểu sai rồi, Anh về  phòng đi. Tôi đã thử lịch sự mở cửa để anh bước vào và nằm xuống bên tôi  , tôi muốn đo lường xem mức độ trải nghiệm của các anh đến đâu ...”

“Em hiểu lầm rồi. Anh chỉ muốn chúng ta vui vẻ mà. Kiên với em cũng thế.,”
“Thực  tình thì anh cũng hấp dẫn đấy, có thể anh khỏe mạnh hơn Kiên. Nhưng  chúng ta hãy trân trọng thân xác bằng cách trả mọi thứ đúng vị trí của  nó. Vị trí mà cái sâu thẳm bên trong chúng ta sắp đặt và gây ra mối rung  cảm. Tôi rất thích cảm giác được anh mời Chivas dưới đáy biển. Đó là  một trò chơi không tồi. Nhưng bây giờ thì anh vui lòng cút khỏi cái  giường này” - giọng cô gái căng thẳng, lạc đi. Cô ngồi dậy đối diện  Chương. Ánh mắt rực lên như ánh đuốc dẫn Chương vào một mê lộ của dằn  vặt mà mãi về sau anh không sao thoát ra được. Cô mạnh mẽ đến kéo cửa.  Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, trong lớp vải voan lụa mỏng, anh thấy Laura không mặc đồ lót bên trong. Anh lững thững bước theo cô đến cửa. Sự châng lâng ban đầu đã biến mất chỉ còn lại một nỗi hổ thẹn chất chồng.
“Vậy anh xin lỗi” - Chương nói rụt rè và cúi đầu đi ra như đứa bé không ngoan vừa bị người lớn dạy ột bài học.
Đêm  đó, Kiên phải trở về phòng. Chương nằm nghe những bước chân vội vàng  bước ra hành lang khách sạn. Tiếng rấm rức khóc của cô gái. Và tiếng  tivi phòng bên mở to hơn bình thường. Anh nhớ lại lời của Kiên, Laura có  thói quen khi làm chuyện đó thường mở tivi với volume ồn ào. Cô muốn  những tiếng rên la được thoát ra một cách tự do chìm lẫn trong những  thanh âm khác của bối cảnh đang xảy ra trên truyền hình. Có khi đó là  một chương trình thời trang. Hay cũng có thể là chương trình thời sự  giới thiệu những cuộc ngoại giao của các nguyên thủ.
Ngày  hôm sau, Chương dậy trễ hơn thường lệ. Chương nhắn tin với Kiên rằng,  anh sẽ ở nhà coi tivi và ngủ vì đêm qua không ngủ được. Kiên nhắn lại:  “Không sao. Tui đã thu xếp mọi chuyện rất ổn rồi. Laura không thích lang  chạ như ý tui với ông bàn bạc đêm qua. Tốt nhất là sáng mai tụi tui đi  chơi riêng ông  hãy trở về thành phố. Laura đang không muốn thấy mặt hai chúng ta cùng  một lúc. Cô ấy sẽ hưởng thụ nốt những ngày ở đây với tôi rồi sẽ chia  tay.”
Buổi  sáng, Chương mở toang cửa khách sạn cho gió biển thổi vào phẩy tung bức  rèm trắng. Anh nhìn những đợt sóng trên bức rèm trắng muốt vỗ lên nền  trời xanh vuông vắn, đầu óc không nghĩ gì. Và anh ngủ mê lúc nào không  hay biết
Giấc ngủ vẫn sạch và phẳng, không có tí tẹo nào chiêm bao.
5.
Chiều  hôm sau, một mình Chương cầm chai rượu đầy và ngoắc chiếc tàu du lịch  của thằng bé, đi tìm lại chỗ diễn ra trò chơi lận biển uống rượu hôm  qua.
“Sao anh lại một mình? Hai người kia đâu?”
“Hỏi chi nhóc?”
“À, bị loại rồi phải không? Biết mà. Hôm qua chơi lặn biển quá, đuối sức phải không đại ca?”
“ ...”
“Nhiều  người đi với gái ra vũng nước đó. Họ chỉ trở lại với ghệ khác. Chỉ có  ông anh là đặc biệt nhất, trở lại một mình còn bày đặt mang theo rượu  uống một mình. Hahaha...”
Nó nói, rồi quay mũi tàu tiến ra vùng nước chiều hôm trước.
Chương  trút hết đồ trên mình. Anh đứng ở mũi tàu rồi lao ùm xuống vạt san hô  long lanh phía dưới. Lần này, anh không phải lặn quá sâu. Thậm chí cũng  không muốn chơi trò cầm ly rượu thưởng thức trong lòng biển. Anh không  muốn nhấm nháp vị nước biển làm cho vị rượu thay đổi. Anh nằm thả lỏng  bên một miếng xốp và chai rượu nổi bềnh bồng. Buổi chiều mùa đông nắng  nhạt. Có thể nghe tiếng gió lướt trên mặt sóng, buôn buốt...
Anh  cảm thấy buồn ngủ. Còn phải ngủ rất lâu mới nữa mới có thể kết thúc  chuyến đi này. Đơn giản, Chương muốn phải ngủ cho quên hết mọi chuyện  rồi mới trở về một mình.
Nhưng anh vẫn tự hỏi rằng, vị XO nồng khi mang xuống dưới đáy biển kia phải chăng chỉ là một trò chơi đánh lừa của ảo giác?
Saigon, 9.2009


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận