Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Hoàn giáo nhất phiến tùy ba khứ,

Hựu khước oán, ngọc long ai khúc.

Đẳng nhẫm thì, trọng mịch u hương,

Dĩ nhập tiểu song hoành phúc.

Khương Quỳ - Sơ ảnh

Đông An Nam bất an nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó lại buông xuống, bỗng nhiên đứng dậy đi tới đi lui, rồi lại ngồi vào chỗ, tiếp tục nâng chung trà lên, do dự một chút rồi lại thả xuống, sau đó lại từ từ hít khí, rồi chậm rãi thở ra, cố ý muốn bình định tâm trạng của mình.

Từ lúc nhận được thư mời của Nhiêu Dật Phong, hắn lúc nào cũng trong trạng thái khẩn trương như thế, bởi hắn không đoán ra được dụng ý của Nhiêu Dật Phong khi mời hắn đến đây.

Chẳng lẽ Nhiêu Dật Phong muốn báo với hắn chuyện mình chia tay thê tử ư?

Không, không thể như vậy được! Xem thái độ lần trước của Nhiêu Dật Phong, hắn căn bản không có dự tính buông tha nàng!

Huống chi, lại có lời đồn truyền ra, nói phu nhân Nhiêu phủ đã trở về phủ rồi, lẽ nào tam cô nương lại nguyện ý đi theo tên công tử phóng đãng đó?

Không, chuyện này tuyệt đối không thể nào! Nếu như nói nàng nguyện ý, hà cớ gì ba năm trước không trở lại bên cạnh hắn đi?

Vậy… Tình huống bây giờ là tình huống gì?

Đương lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên…


“Đông đại nhân.”

Hắn cả kinh hoàn hồn, vội vã đứng dậy xoay đầu nhìn ra, kia chính là tên công tử phóng đã Nhiêu Dật Phong, tuy rằng nhìn hắn gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn không giảm đi vẻ tuấn mỹ cùng hào hiệp vốn có, thậm chí còn có thêm mấy phần phiêu dật. Mà theo sát bên người hắn, chính là Cơ Hương Ngưng cao nhã thoát tục, nàng vẫn như vậy xinh đẹp động lòng người, khiến kẻ khác ngưỡng mộ.

“Đông đại nhân có thể nhính chút thời gian đến đúng hẹn, Nhiêu Dật Phong thật tình cảm thấy vinh hạnh, càng cảm kích khôn nguôi.” Nhiêu Dật Phong tiêu sái cúi chào.

“A! Ắc…” Đông An Nam vội vàng thu hồi ánh mắt lưu luyến đang đặt trên người Cơ Hương Ngưng, “Không cần khách khí.”

“Nếu vậy, mời Đông đại nhân ngồi.”

Sau khi ngồi xuống, được người hầu dâng trà xong, Nhiêu Dật Phong liền dùng bộ dáng tươi cười hỏi: “Đông đại nhân chắc hẳn đối với việc Dật Phong mời đại nhất đến Nhiêu phủ cảm thấy vô cùng kinh ngạc?”

“Ắc…” Cho dù gặp mặt đã lâu, nhưng trước mặt Cơ Hương Ngưng, Đông An Nam luôn tỏ ra dè dặt, “Hoàn hảo.”

Nhiêu Dật Phong cười càng lúc càng sâu, “Kỳ thực, Đông đại nhân, người muốn tìm ngài không phải ta, mà là chuyết kinh.”

“Sao?” Đông An Nam nhất thời kinh ngạc, “Là tam cô nương… Ắc! Không phải, là Nhiêu phu nhân muốn tìm ta sao?”

Nhiêu Dật Phong gật đầu, sau đó thản nhiên nâng chung trà lên.

“Hương Ngưng, giao lại cho nàng!”

Cơ Hương Ngưng nghe vậy, chợt vẽ ra một nụ cười ôn nhu, thâm tình nhìn Nhiêu Dật Phong.

“Tạ ơn tướng công.”

Chỉ là, trong chớp mắt Cơ Hương Ngưng lại khôi phục sắc mặt lạnh lùng, “Đông đại nhân.”

Tại sao lại khác nhau như vậy?

Đông An Nam có điểm kinh ngạc, “Gì? A! Nhiêu phu nhân?”

“Hôm nay mời Đông đại nhân đến phủ, chỉ là muốn nói rõ với Đông đại nhân một việc thôi.” Cơ Hương Ngưng lạnh nhạt nói.

“A! Vâng, Nhiêu phu nhân có gì muốn sai khiến An Nam sao?” Đông An Nam vội hỏi.

“Không, ta chỉ là muốn nói với Đông đại nhân, trong mắt ta, tướng công chàng…” Cơ Hương Ngưng lại nghiêng mặt chăm chú nhìn Nhiêu Dật Phong, ánh mắt ôn nhu quyến luyến, “Là một nam nhân chân chính, một anh hùng chân chính, một nam tử hán chân chính!”

“Cái gì?”

“Có lẽ là trong mắt người khác, chàng rất tệ hại, rất sa đọa, là một tay ăn chơi hết thuốc chữa, thế nhưng…” Cơ Hương Ngưng nghiêm mặt quay về phía Đông An Nam, “Kia chỉ là bề ngoài của chàng, một vẻ ngoài không thật, nhưng con người chân chính của hàng lại có một tấm lòng phóng khoáng cùng ý chí quang minh chính đại mà ta không có được, ta rất bội phục chàng, kính phục chàng, càng cảm thấy kiêu ngạo, thấy vinh quang vì đã là thê tử của chàng…”


Đông An Nam nghe xong liền ngây dại.

“… Đời này, ngoại trừ chàng ra, ta sẽ không có thêm nam nhân thứ hai nào nữa, bởi vì ta tuyệt đối sẽ không tìm được nam nhân nào tốt hơn chàng, có thể khiến ta yêu thương ngưỡng mộ như chàng. Vì vậy, Đông đại nhân, xin ngài đừng trở lại quấy rầy tướng công nhà ta nữa, bằng không, đừng trách ta thỉnh cầu hoàng thượng điều ngài tới biên cương!”

Vừa khiếp sợ, vừa kinh ngạc, lại có xấu hổ, nhưng Đông An Nam lập tức hiểu rõ. Nhiêu Dật Phong đã biết chuyện của Cơ Hương Ngưng rồi, thậm chí còn biết nhiều hơn cả hắn.

“Ắc! Ty chức hiểu rõ.” Vừa nhắc đến hoàng thượng! Hắn cũng lập tức hạ mình.

“Tốt!” Cơ Hương Ngưng lạnh lùng nói, “Như vậy ngài có thể đi!”

“Vâng, ty chức xin cáo từ!”

Nhìn theo bóng lưng chật vật của Đông An Nam, Nhiêu Dật Phong không khỏi có chút thương cảm.

“A! Hương Ngưng, nàng có phải hơi tàn nhẫn rồi không? Dường như hắn đối với nàng cũng rất cuồng dại a!”

Cơ Hương Ngưng phút chốc phụt cười, sau đó lại nghiêm túc ngẩng mặt.

“Vâng, tướng công, lần tới thiếp thân sẽ đối với hắn dịu dàng chăm sóc hơn một chút.”

“Sao? Á! Không được, không được, dịu dàng chăm sóc của nàng là thuộc về ta, sao có thể chia cho người khác?” Nhiêu Dật Phong ra sức lắc đầu, “Được, được, cứ hung ác với hắn một chút, độc địa một chút, tốt nhất là bảo hoàng thượng chém đầu hắn luôn đi!”

Cơ Hương Ngưng cười cười.

“Vâng, vâng, tướng công, thiếp thân tất cả đều nghe theo chàng.”

“Ừ! Tốt, tốt, nghe theo ta nhất định không sai.”

“Nếu vậy, xin hỏi tướng công, thiếp thân khi nào nên thỉnh hoàng thượng chém đầu Đông đại nhân?”


“Hả?”

————

[Phần này chỉ là 8 nhảm :”>]

TN: Vâng, tới đây là đã hết truyện ‘Nương tử, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn’ rồi ). TN rất cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện từ đầu tới đây. Bộ này phải nói là bộ có lượng từ 1 chương dài nhất mà TN từng edit ).

Hệ liệt kinh thành tứ đại cấm vệ này còn 3 truyện nữa, bao gồm:

Bộ thứ 2. Đại hiệp, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn. (Về nhị sư huynh Cung Chấn Vũ, mà theo mọi người biết sơ sơ từ chương 1 của bộ Nương tử thì Cung Chấn Vũ thành thân là do bị Cung phu nhân ép buộc ))

[Thông tin đính chính sau nửa ngày ost về bộ thứ 3 và bộ thứ 4. =)), nhầm lẫn này là do cái tính hết sức ẩu tả có ta T_T, sorry mọi người nhiều nha T_T]

Bộ thứ 3. Tướng công, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn (Về tứ tiểu thư Thủy tiên. nàng đi tìm vị hôn phu của mình để từ hôn, nhưng vì tự ái tại sao mình đẹp như vậy mà người ta khi nghe nàng muốn từ hôn xong lại “No Problem”, đồng ý cái rụp, cộng thêm một số việc xảy ra sau đó khiến nàng tự nhiên yêu người ta và thế là… câu chuyện chính thức bắt đầu

=))

Bộ thứ 4. Ân nhân, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn (Về đại sư huynh Mặc Kính Trúc, bộ này muốn spoil thì phải edit nguyên cái văn án nên thôi kệ, khỏi spoil há

=))

Sau khi xong bộ này, ta tạm gác việc edit 3 truyện còn lại của hệ liệt này lại để tập trung làm Nhất dạ thâu hoan, sau khi xong Nhất dạ thâu hoan rồi mới tính tiếp. Riêng Loạn thế lưu phong thì vẫn như cũ 1 tuần 2 chương. Thế nhé XD. Cảm ơn mọi người đi cùng ta tới chương cuối cùng XD.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận