Nước Đổ Đầy Ly


Túc Trung tỏ vẻ hiểu rằng, trong một đống bla bla vừa rồi của Tân Thiên Ngọc, có câu kết “Trọng điểm là, em cảm thấy Phạm tiên sinh viết chữ rất đẹp.” Túc Trung cảm thấy đã có “trọng điểm”, anh bắt được trọng điểm: “Tiểu Ngọc thích tác phẩm thư pháp này.”
Thế là, Túc Trung chủ động mua bức tranh chữ này.
Về nhà, Tân Thiên Ngọc phát hiện trên bức tường trắng treo một bức < Bạch đầu ngâm > sáng ngời, cũng sợ ngây người.

Khi Túc Trung ngồi xuống ghế sofa, mấy chữ “Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao” to đùng vừa vặn treo trên đầu, hình ảnh đó quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Tân Thiên Ngọc nghi hoặc: “Sao anh lại mua bức tranh chữ này?”
Túc Trung cũng nghi hoặc: “Không phải em thích bức tranh chữ này sao?”
“… Phải, cũng không sai…” Vậy nên Tân Thiên Ngọc không biết nên nói gì.
Thế là, trong nhà một đôi chồng chồng “chưa hợp lại” treo một bức tranh chữ “nước đổ khó hốt”.
Tân Thiên Ngọc nhìn tới nhìn lui cảm thấy không ổn lắm, nhưng Túc Trung lại không cảm thấy vậy, còn thường xuyên ngắm nghía tường tận bức tranh chữ này, nghiêm túc tìm tòi, xem rốt cuộc nó hay ở đâu, có thể khiến Tân Thiên Ngọc khen ngợi như thế.
Không chỉ vậy, Túc Trung còn mua một bộ văn phòng tứ bảo*, đặt trong thư phòng để luyện tập thư pháp, phỏng theo chữ của Phạm tiên sinh.
(*) Đời xưa khi viết chữ và vẽ tranh, người ta không thể rời khỏi bốn đồ dùng văn phòng là giấy, mực, bút và nghiên.
Lúc Tân Thiên Ngọc đi vào thư phòng, thấy một đống “Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao” “Lòng người sao chẳng như cỏ ấy” “Khi A Kiều trong cơn ghen thủa ấy” thì cảm thấy đau cả đầu.
Túc Trung nghiêm túc viết một tờ rồi lại một tờ, khiến Tân Thiên Ngọc dở khóc dở cười.
Túc Trung còn hỏi cậu: “Em cảm thấy chữ của anh thế nào?”
Tân Thiên Ngọc chăm chú nhìn kỹ, gật đầu nói: “Viết không tệ! Anh từng luyện chữ sao?”
“Khi còn bé từng học, nhưng lâu rồi không viết, có chút không quen tay.” Túc Trung đáp, “Nhưng nếu Tiểu Ngọc thích thư pháp, anh sẽ cố gắng luyện tập.”
Tân Thiên Ngọc thấy anh chịu khó như thế, cũng không thể nói “anh bắt sai trọng điểm” với Túc Trung.
Túc Trung ngẩng đầu lên, nói: “À, còn nữa, việc tra cứu tài khoản của ông cụ có manh mối.”
Tân Thiên Ngọc lập tức tỉnh táo, hỏi: “Đó có phải là ‘tài khoản thần bí’ của ông ấy không?”
Lần trước, thông qua An Vũ Sinh, họ biết được một tài khoản chuyển tiền của ông cụ.

Nhưng, tài khoản này cũng không phải do ông đứng tên, rất khó liên quan tới bản thân ông.

Cho nên, Túc Trung ủy thác cho nhân sĩ chuyên nghiệp điều tra, tra được tài khoản này trước khi chuyển tiền cho An Vũ Sinh thì nhận được một khoản tiền, khoản tiền này lại được chuyển từ một tài khoản khác, tài khoản khác lại có vãng lai với một tài khoản ở nước ngoài, tài khoản ở nước ngoài lại có vãng lai với một khoản nước ngoài khác… Giống như bóc hành tây, cuối cùng tra được một tài khoản mở tại ngân hàng Thụy Sĩ.
“Tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ?” Tân Thiên Ngọc nhất thời cảm thấy hóc búa, “Vậy thì khó rồi.”
Có câu tục ngữ: “Tất cả tiền trên thế giới chỉ cần chạy tới ngân hàng Thụy Sĩ thì biến mất.”
Ngân hàng Thụy Sĩ giống như một tấm bình phong thiên nhiên, có hiệu quả bảo vệ tài sản chảy vào – cho dù là tài sản không hợp pháp cũng thế.

Ví như Đức Quốc Xã cướp tiền của người Do Thái gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, người Do Thái cũng không thể đòi lại.

Các chính khách, người nổi tiếng, tổ chức xã hội đen của các quốc gia tìm cách giấu giếm tài chính và món lợi phi pháp sử dụng ngân hàng Thụy Sĩ làm cảng tránh gió.

Phương châm của họ chính là “Khách hàng là trên hết, cho dù ông trời cũng không thể tra tài khoản của khách hàng”.

Mặc dù bây giờ phải chịu nhiều áp lực, ngân hàng Thụy Sĩ miễn cưỡng phải phối hợp với cảnh sát, nhưng cũng chỉ giới hạn đối với tội phạm nghiêm trọng.
“… Em biết, đuôi cáo không dễ bắt được.” Tân Thiên Ngọc khẽ cắn môi.
Túc Trung lại nói: “Đó thực ra là dấu hiệu tốt.”
“Dấu hiệu tốt?” Tân Thiên Ngọc hỏi ngược lại.
Túc Trung đáp: “Người bình thường đâu ai để tài chính vãng lai phức tạp như vậy.

Ông cụ giấu đầu lòi đuôi như thế, vừa vặn chứng minh phỏng đoán của em là đúng, ông ta quả thực có vấn đề.”
“Ai mà chẳng biết ông ấy có vấn đề?” Tân Thiên Ngọc thở dài, “Nhưng không có chứng cứ thì biết làm sao?”
Túc Trung lại hỏi: “Ông cụ là chuyên gia tài chính sao? Em cảm thấy tri thức tài chính của ông ta như thế nào?”
“Uhm…” Tân Thiên Ngọc hơi khựng lại, “Không ra sao…”
Túc Trung gật đầu, nói: “Đã như vậy, bản thân ông ta chắc chắn không thể tự làm được, ắt phải có cố vấn chuyên nghiệp hỗ trợ, chúng ta tìm được kẻ đó, thì mọi việc đều dễ làm.”
Tân Thiên Ngọc nghe anh nói rõ ràng mạch lạc, cũng hiểu ra: “Anh nói đúng!”
“Người xử lý tiền bạc, nhất định là người đáng tin bên cạnh.” Túc Trung nói, “Từ điểm này, phạm vi điều tra cũng rất hẹp, rất dễ tìm được ‘kẻ tình nghi’.”
Tân Thiên Ngọc nhìn Túc Trung, liên tục gật đầu: Xem ra chỉ cần không nói chuyện yêu đương, năng lực phân tích của anh vẫn rất đáng tin.
Nếu như muốn điều tra việc này…
Người đầu tiên Tân Thiên Ngọc và Túc Trung nghĩ tới là vị CFO đã rút tiền rời đi.
CFO nghe Túc Trung có chuyện tìm, cũng rất sảng khoải đáng ứng, nói mình không ở bản địa, bảo họ tự tới gặp.
Tân Thiên Ngọc và Túc Trung sửa soạn rồi xuất phát.
Nơi CFO đang ở cũng không xa, là một trang viên ở ngoại ô thành phố lân cận.

Trang viên này vốn do một nhà giàu xây dựng, có chút cổ kính.

Hiện tại công ty CFO đang làm việc muốn mua lại trang viên này, cải tạo thành khách sạn nghỉ dưỡng, vì vậy, CFO cũng theo đoàn đội tới đây khảo sát.
Trang viên dựa vào núi, ở cạnh sông, cấu trúc gỗ và đá, phối với cảnh nhân tạo nước từ trên núi chảy xuống vườn cây vô cùng tinh xảo, nhưng bởi vì hoang vắng đã lâu, thoạt nhìn có chút tiêu điều, hồ nước nhân tạo cũng đã khô cạn, cỏ cây điêu tàn.
Tân Thiên Ngọc nhìn khắp bốn phía, nói: “Nơi này không thú vị.”
CFO nói: “Vẫn đang cải tạo mà… Nếu như chủ nhân trang viên không đồng ý giá cả, có lẽ sẽ không mua nữa.

Dẫu sao, nơi này hẻo lánh, điều kiện không tốt, chủ nhân trang viên còn đòi giá cao.”
Tân Thiên Ngọc gật đầu, nói: “Quả thực không đáng giá.”
Vừa nói chuyện, CFO vừa dẫn Tân Thiên Ngọc và Túc Trung rẽ vào một góc, tới một hành lang.

Tân Thiên Ngọc vừa nâng mắt nhìn, thấy bên hông có một cổng tròn, bên cạnh có hai cánh cửa, tường trắng ngói than, lộ ra rừng trúc xanh, bên trong có cây hoa quế tươi tốt bị che khuất một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy một cây sơn trà thanh nhã.

Tân Thiên Ngọc bất giấc dừng chân ngắm nhìn, lại đi vào cổng tròn, cuối cùng thấy rõ trời đất bên trong, có thể thấy cây cỏ mặc dù không được cắt tỉa thường xuyên, nhưng vẫn rất có ý tứ, phối với một cây cầu nhỏ thông ra bên ngoài, một căn nhà nhỏ thấp thoáng dưới ánh hoàng hôn, cũng có tâm tình khác.
Tân Thiên Ngọc nói: “Vườn hoa nhỏ này khá thú vị, nếu có thể thì tôi sẽ mua cái này.”
CFO cười nói: “Chủ nhân trang viên thỉnh thoảng sẽ ở đây, hoặc dùng nơi này để tiếp khách, cho nên sửa sang cũng khá.”
Túc Trung quan sát một hồi, nói: “Nơi này được.”
“Cậu cũng hiểu cái này?” CFO kinh ngạc, “Cậu thấy được ở đâu?”
Túc Trung đáp: “Tiểu Ngọc cảm thấy được.”
“…” CFO thật cạn lời.

CFO dẫn hai người tới nhà khách mình ngủ lại, mở cửa sổ mời hai người ngồi xuống, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Chỗ này thực sự quá cũ nát.

Cậu xem chấn song đều tróc sơn cả…”
Tân Thiên Ngọc lại nói: “Cũ cũng có hương vị xưa cũ.

Giống như có một số xa xỉ phẩm còn cố ý làm cũ để bán.”
Nói xong, xuyên qua chấn song tróc sơn, Tân Thiên Ngọc nhìn về phía vườn hoa nhỏ vừa đi qua, có thể nhìn thấy cành lá nghiêng ngả khá thú vị, nói: “Vườn hoa nhìn từ đây cũng đẹp mắt.”
CFO nói: “Vậy sao? Trước kia tôi chưa từng để ý.”
Tân Thiên Ngọc nhìn chung quanh nói: “Vườn hoa này đẹp thật, nhìn từ góc độ nào cũng thấy đẹp.”
Túc Trung nói: “Giống như Tiểu Ngọc?”
Nghe thấy anh nói vậy, cậu giật mình, lại nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nói: “Giống như anh.”
CFO: Hai người tới điều tra, hay là tới ve vãn?
Lúc này Tân Thiên Ngọc mới hỏi CFO: “Lúc ông quản lý tài vụ cho Ngọc Trác, có phát hiện chuyện gì đặc biệt hay không?”
“Có.” CFO nói, “Nhưng công ty nào cũng có chút mờ ám trong tài vụ, nói như vậy, thì cũng không tính là ‘đặc biệt’.”
“Có gì mờ ám?” Tân Thiên Ngọc hỏi.
CFO cười: “Cậu làm CEO rồi làm thành viên ban giám đốc, chẳng lẽ không biết?”
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Ngài cũng biết trên phương diện này tôi không chuyên nghiệp bằng ngài.”
CFO hết sức hưởng thụ, cũng cười nói: “Trên phương diện tài vụ, người nội bộ của họ có rất nhiều thói quen không tốt.

Cho nên tôi làm CFO, mới khiến họ mâu thuẫn như vậy.

Nhưng, sổ sách tới tay tôi thì khá phẳng phiu, vấn đề lớn thì không có, tôi giao cho bên kiểm toán, bên kiểm toán cũng thông qua.

Nhưng sau khi tôi đi, người phụ trách tài vụ trước đây được ông cụ rất tin tưởng quay lại, tôi đoán họ rất có thể chứng nào tật nấy.”
Tân Thiên Ngọc gật đầu, nói: “Theo ông, họ có thể có ‘thói quen không tốt’ nào?”
“Còn có thể là gì?” CFO nói, “Là trốn thuế thôi!”
Tân Thiên Ngọc nói: “Cái này tra như thế nào?”
CFO nói: “Lấy được sổ sách nội bộ là được.”
“Sổ sách nội bộ à…”
“Đúng, là sổ sách của họ, mà không phải là sổ sách công khai của công ty niêm yết.”
“Việc này quá khó!” Tân Thiên Ngọc nói, “Chắc chắn là bị giấu đi.”
CFO lại nói: “Cậu không phải là người trong nhà sao? Chắc chắn sẽ có cách.”
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Ông thấy người trong nhà đánh người trong nhà bao giờ chưa?”
CFO nói: “Làm nghề này, ngày nào tôi chả thấy.”
Tân Thiên Ngọc suy ngẫm, nói: “Tôi bỗng nghĩ tới một người có thể giúp.”
Túc Trung hỏi: “Là mẹ em?”
“Bà ấy? Bà ấy không làm được.” Tân Thiên Ngọc lắc đầu, “Chưa nói tới bây giờ ông cụ rất phòng bị bà ấy, cho dù là trước kia, bà ấy cũng không đi làm tử tế, căn bản không tiếp xúc được với mấy thứ bí mật như vậy.”
Túc Trung gật đầu.
CFO nói: “Vậy cậu định tìm ai?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Chị họ tốt của tôi, Tân Tư Mục.

Chị ấy quản lý chung sự vụ của tập đoàn nhiều năm, cha chị ấy lại thường giúp ông cụ làm mấy việc lén lút.

Hơn nữa, chị ấy là một người thông minh cẩn thận tỉ mỉ.

Thứ chúng ta muốn, chắc chắn chị ấy có thể lấy ra.”
CFO kinh hãi: “Tân Tư Mục? Cô ta sẽ giúp cậu? Cô ta và cậu không phải là kẻ địch sao?”
“Không phải.” Tân Thiên Ngọc thở dài một hơi, “Có thể chúng tôi từng tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, nhưng chúng tôi chưa từng là kẻ địch.” Nói xong, Tân Thiên Ngọc cười tươi rói: “Chưa nói tới, bây giờ cha ruột chị ấy còn bị tôi nắm thóp.”
Cậu Tân được ông cụ bày kế bịa đặt phỉ báng Tân Thiên Ngọc, bị cậu khởi tố, hiện đang sứt đầu mẻ trán.

Tân Tư Mục từng tìm cậu xin tha, hy vọng Tân Thiên Ngọc và cậu Tân hòa giải.

Kỳ thực Tân Thiên Ngọc cũng không định kiện cậu Tân cho bằng được – chuyện này không có mấy chỗ tốt đối với cậu.

Thứ cậu muốn, là một nhược điểm có thể bắt chẹt đối phương.
Tân Thiên Ngọc gọi điện hẹn gặp Tân Tư Mục, vẫn chưa nói rõ mục đích trong điện thoại.
Nếu như muốn nói ông cụ có lợi ích gì đối với cậu, thì có lẽ là giúp cậu học được sự cẩn thận.
Cậu không nói rõ chủ đề, mặc dù lập lờ, nhưng Tân Tư Mục hiểu ý rất nhanh.
Trên thực tế, Tân Tư Mục cũng không phải con chó trung thành của ông cụ, cô cảm thấy hứng thú với đề nghị của Tân Thiên Ngọc, cũng vui vẻ tới nơi hẹn.
Tân Thiên Ngọc và Tân Tư Mục hẹn gặp ở một club tư nhân, hơn nữa còn là chân trước chân sau tới, chân trước chân sau đi, không đặt cùng một ghế lô, kín tiếng bảo mật y như đặc vụ liên lạc.
Sau khi Tân Thiên Ngọc móc nối với Tân Tư Mục, bèn quay về nhà, gặp người đàn ông của mình.
Lúc đó, Túc Trung đang luyện chữ trong thư phòng, thấy Tân Thiên Ngọc về nhà, anh gác bút lông, cầm giấy Tuyên Thành thổi thổi, hỏi: “Em cảm thấy anh luyện chữ thế nào?”
Tan Thiên Ngọc nhìn chữ, hết sức kinh ngạc: “Anh tiến bộ quá thần tốc!”
Túc Trung nói: “Bởi vì anh rất thông minh.”
“…” Tân Thiên Ngọc thật sự cạn lời, có lẽ chỉ có nhân tài như Túc Trung mới có thể dùng vẻ mặt lãnh đạm để nói mấy câu khoe khoang kiểu này.
Năng lực học tập của anh đúng là rất mạnh, hơn nữa có cơ sở, nỗ lực và thiên phú, thư pháp chẳng mấy đã ra hình ra dáng.
Bởi vì Tân Thiên Ngọc nói thích chữ của Phạm tiên sinh, cho nên Túc Trung phỏng theo bảng chữ mẫu của Phạm tiên sinh, đã học được chín phần.
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Anh mà luyện tiếp, có thể bán hàng nhái của Phạm tiên sinh để kiếm cơm.”
Vẻ mặt anh chính trực: “Đó là phạm pháp.”
Tân Thiên Ngọc bật cười, lắc đầu, nói: “Mấy ngày nay em đi ra ngoài, anh vẫn ở nhà luyện chữ? Không làm gì khác?”
“Có.” Túc Trung nói, “Nhưng anh không biết có nên nói với em hay không.”
Tân Thiên Ngọc nghi hoặc: “Có gì không thỏa đáng sao?”
Túc Trung đáp: “Bởi vì kinh hỉ thì không thể nói trước.”
“…” Tân Thiên Ngọc bất đắc dĩ cười, “Bây giờ anh đã nói.”
Túc Trung trầm ngâm một lúc, nói: “Hình như cũng đúng.”

Tân Thiên Ngọc nói: “Vậy anh đừng nói hết.” Một tay cậu tỳ vào mặt bàn, một tay áp vào gương mặt đẹp trai ngắm mãi cũng không chán của anh: “Lại chuẩn bị cho em kinh hỉ gì?”
Túc Trung thành thật đáp: “Vườn hoa.”
“Vườn hoa?” Tân Thiên Ngọc nhướng mày, “Vườn hoa nào?”
Túc Trung nói: “Vườn hoa trong trang viên.

Không phải em nói rất đẹp, giống như anh sao? Công ty của CFO chê đắt không mua, cho nên anh mua.”
“…” Tân Thiên Ngọc tròn mắt, “Anh mua?”
Túc Trung gật đầu: “Anh mua.”
Tân Thiên Ngọc khiếp sợ: Nghĩ tới mình nói tranh chữ đẹp, Túc Trung bèn mua tranh chữ.

Mình nói vườn hoa đẹp, Túc Trung bèn mua vườn hoa.
Tân Thiên Ngọc nhận được giáo huấn, quyết định sau này bớt nói mình thích cái gì, đỡ tốn tiền.
Túc Trung lấy hợp đồng giao dịch và giấy tờ mua bán nhà đất trong ngăn kéo, đưa cho cậu.
Tân Thiên Ngọc lo sợ không yên nhận lấy: “Cái này… Không phải anh nói mua vườn hoa sao? Sao lại mua cả trang viên?”
Túc Trung đáp: “Họ nói không bán riêng vườn hoa.”
“…” Lại còn phải mua theo gói?
Tân Thiên Ngọc yên lặng nhìn anh.
Túc Trung nghi hoặc: “Sao em lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn anh?”


Ông cụ Tân vốn đang phẩm trà trong công ty, chợt nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng của thư ký.
Ông cụ nâng mắt, thấy vẻ mặt thư ký lo lắng nói: “Thưa ngài, cục thuế…”
Nghe thấy hai từ “cục thuế”, ánh mắt ông cụ cũng thay đổi, nhưng rốt cuộc ông ta là người đã trải qua sóng to gió lớn, nhanh chóng ổn định tâm tình.
Nhưng, mấy hashtag # Cục thuế mời chủ tịch Ngọc Trác tới uống trà # #Ngọc Trác trốn thuế một tỉ # vẫn đứng đầu hot search – mấy cái này đương nhiên không thiếu sự tài trợ của Tân Thiên Ngọc.
Bởi vậy, giá cổ phiếu của Ngọc Trác xuống dốc không phanh.
Lúc ông cụ rời khỏi cục thuế, gương mặt trầm lặng như nước.
Thư ký vừa dùng khăn tay lau mồ hôi, vừa nói với ông cụ: “Chuyện này, chuyện này sao lại…”
Ông cụ lạnh giọng nói: “Phía cục thuế có sổ sách của chúng ta, nhất định là có nội gián!”
“Hả? Sao có thể…” Thư ký kinh hãi.
“Có thể động vào sổ sách thì cũng chỉ có vài người, tra là biết.” Sắc mặt ông cụ trầm xuống, “Ta cũng muốn biết, là ai không biết sống chết như thế.”
Quả thực, việc này tra rất dễ.
Ông cụ không mất bao nhiêu sức lực đã tra được Tân Tư Mục động vào sổ sách.

Thế nhưng, ông ta không thể tin nổi cháu gái ngoan lại làm ra chuyện này, bèn quyết định cho cô một cơ hội giải thích, vô cùng nhượng bộ mà gọi điện cho cô, gọi cô tới nhà cũ một chuyến.
Nhưng, Tân Tư Mục lại nhàn nhạt nói: “Cháu không thể phân thân.

Nếu ngài muốn gặp cháu, có thể tới club XX.”
Đã khi nào ông cụ nghe thấy Tân Tư Mục dùng giọng này để nói chuyện với mình?
Nhất thời huyết áp của ông tăng lên, lòng nghi ngờ cũng tăng tới vô cực: Thật sự là con bé!?
“Ha, cháu đang bận cái gì?” Ông cụ lạnh nhạt nói.
“Cháu đang đánh bài với Tiểu Ngọc.” Tân Tư Mục cười nói, “Ngài tới không?”
Nghe thấy hai từ “Tiểu Ngọc”, cơn tức của ông cụ dâng lên: “Quả nhiên là mấy người!!”
Tân Tư Mục nói: “Bên này đang gọi, cháu không nói nữa.”
Nói xong, Tân Tư Mục bèn cúp máy.
Ông cụ tức giận tới mức nhất Phật thăng thiên, nhị Phật xuất thế*.
(*) Ám chỉ tức muốn chết đi sống lại.
Ông gõ gậy ba toong hai lần, lại gọi cho cậu Tân, vừa bắt đầu đã chất vấn: “Anh dạy con gái giỏi quá nhỉ!”
Cậu Tân đáp: “Rất giỏi! Chúng con bây giờ đang đánh bài! Ngài có muốn tới hay không!”
Lúc này ông cụ tức giận tới mức muốn gọi xe cứu thương.
Thư ký nhất thời cảm thấy hoang mang: “Sao họ lại…”
Lúc này, Tân Thiên Ngọc gửi tin nhắn tới: [ Ông à, ba thiếu một, tới hay không? ] sau đó còn gửi thêm một định vị địa chỉ.
Ông cụ tức xanh cả mặt, ngoài miệng nói không đi, nhưng thân thể vẫn rất thành thực.
Ông bảo thư ký lái xe đưa ông tới club tư nhân.
Lúc ông cụ và thư ký dựa theo tin nhắn đi tới ghế lô, đẩy cửa vào quả nhiên nhìn thấy cậu Tân, Tân Tư Mục, Tân Thiên Ngọc và một nhân viên phục vụ đang đánh bài.
Thấy ông cụ tới, ba vị hậu bối họ Tân cũng không đứng dậy.
Tân Thiên Ngọc úp lá bài trong tay, cười nói: “Ông tới rồi!” Nói xong, Tân Thiên Ngọc nói với nhân viên phục vụ ngồi ở góc thứ tư: “Vẫn chưa đứng dậy? Để ông cụ ngồi.”
Nhân viên phục vụ vội vàng đứng dậy, mời ông cụ ngồi.
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, ngồi ở đó, ánh mắt lạnh lùng lướt qua ba hậu bối, cười giả lả: “Sao thế này, cùng nhau đánh bài?”
“Đúng vậy.” Tân Thiên Ngọc nói, “Nhưng chúng cháu chơi mạt chược cho vui thôi, không cược tiền.

Để tránh có người lại chụp ảnh bịa đặt.

Cháu cũng không muốn bị người ta vu khống vừa cờ bạc vừa chơi trai!”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc cười rộ lên.
Cận Tân cũng lúng túng cười làm lành.
Ông cụ cũng cười: “Mấy đứa giỏi quá nhỉ, lúc trước còn như nước với lửa, hiện tại lại có thể ngồi chung đánh bài.”
Tân Thiên Ngọc tiện thể nói: “Đúng vậy.

Ông đã nói mà, người một nhà quan trọng nhất là hòa khí.

Chúng cháu đều nghe lời.


Đương nhiên phải đoàn kết.”
Ông cụ bị câu này làm nghẹn họng, vô cùng mất tự nhiên, giọng nói cũng lạnh đi: “Cháu nói người một nhà đoàn kết, là để tự hại nhà mình? Ngọc Trác mất một khoản, chẳng lẽ không tổn hại lợi ích gia tộc sao?”
Tân Thiên Ngọc cũng cười: “Ông nói gì vậy, khoản nào? Ngọc Trác là công ty niêm yết, sổ sách không phải đều công khai sao?”
Ông cụ nghiến răng, cười lạnh nói: “Giỏi lắm, chẳng lẽ mấy đứa cho rằng có thể thắng ta?”
Tân Tư Mục vẫn giữ dáng vẻ nữ sĩ ưu nhã, còn giúp ông cụ châm trà, nói: “Chúng cháu không có ý đó, ông không nên tức giận, uống chén trà giảm nhiệt.”
Ông cụ căm tức nhìn Tân Tư Mục: “67% cổ phần tập đoàn đều ở trên tay ta, cháu đứng về phía nó thì có thể nhận được chỗ tốt gì?”
Tân Tư Mục cũng nhẫn nhịn ông cụ lâu rồi, cũng cười: “67% cổ phần tập đoàn đều ở trên tay ngài, cháu ở bên cạnh ngài thì có thể nhận được chỗ tốt gì?”
Trong chốc lát ông cụ nghẹn lời, lát sau nói: “Sau này chẳng phải đều là của cháu?”
Tân Tư Mục nói: “Ngài cũng nói vậy với Tiểu Ngọc phải không?”
“…” Ông cụ bị nói trúng, xấu hổ biến thành phẫn nộ, “Mấy đứa cho rằng làm vậy có thể kiềm chế ta? Đừng có mơ! Hiện tại chẳng qua là trốn thuế, ta bù tiền thuế, coi như không có việc gì!”
Nói xong, ông cụ phẩy tay áo bỏ đi, để lại một bóng lưng phẫn nộ mà tang thương.
Thư ký theo sát ông cụ đi ra ngoài, trong chốc lát không biết nên làm gì, đành hỏi: “Chủ tịch, bây giờ nên làm thế nào?”
Ông cụ lạnh nhạt nói: “Còn làm thế nào? Trước tiên nộp bù đã, nếu không, cậu muốn ngồi tù?”
“À, đúng, đúng…”
Chuyện trốn thuế có thể lớn có thể nhỏ, nói như thế này, chỉ cần kịp thời nộp bù, nộp thêm tiền phạt, thì có thể tránh tù tội.
Hiện tại cục thuế nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực, ông cụ không thể chống chế, đành phải nộp bù cho đủ.
Thư ký lại nói: “Tiền phạt quá lớn, lượng tiền mặt của tập đoàn đoán chừng…”
Ông cụ thở dài, nói: “Vì suy nghĩ cho công ty, không thể tránh động vào ‘tiền quan tài’ của ta.”
Thư ký biết, ông cụ có một khoản “tiền quan tài” rất lớn, nếu như “tiền quan tài” của người ta chỉ đủ đặt làm quan tài, thì “tiền quan tài” của ông cụ Tân đủ để đặt làm kim tự tháp.
Ông cụ cất giấu một khoản tiền rất lớn ở ngân hàng Thụy Sĩ – bên trong rốt cuộc có bao nhiêu, ngay cả “cận thần thiên tử” như thư ký cũng không biết.
Ông cụ lấy tiền từ tài khoản nước ngoài, mau chóng nộp bù tiền thuế.
Bởi vì ông cụ nộp bù tiền thuế và tiền phạt kịp thời, cho nên tập đoàn Ngọc Trác chỉ bị xử phạt hành chính.
Dù thế, ông cụ vẫn bị lột một lớp da.
Ông không nuốt trôi cục tức này, đương nhiên phải trút giận.
Hiện tại Tân Thiên Ngọc đã không còn là người của Ngọc Trác, trong chốc lát ông cụ cũng không làm gì được cậu, bèn chĩa mũi dùi vào cậu Tân và Tân Tư Mục.

Ông mạnh mẽ vang dội, trục xuất hai người rời khỏi tập đoàn và quỹ ủy thác.
Nhưng, Tân Tư Mục đã đoán được ông cụ sẽ làm như vậy, tâm tình rất ổn định, chỉ yêu cầu ông cụ bồi thường dựa theo pháp luật: “Đơn vị sử dụng lao động muốn hủy bỏ quan hệ lao động, cần phải bồi thường kinh tế hoặc bồi thường tiền.”
Tân Tư Mục là tổng giám đốc của tập đoàn, thu nhập cực cao, dựa theo tiểu chuẩn bồi thường tiền lương, cũng là một khoản tiền lớn.
Ông cụ nghiến răng nghiến lợi: “Cô cầm tiền đi, sau này cũng đừng quay về nữa!”
Tân Tư Mục mỉm cười nói: “Không phải cháu đòi tiền, mà là ngài phải bồi thường.

Kỳ thực không phải là cháu cần số tiền này, chỉ là pháp luật đã quy định.”
“…” Ông cụ không ngờ người văn nhã hiền thục như Tân Tư Mục cũng có thời khắc đâm tim như thế, tức muốn chết, nhưng không biết làm sao.
Ông cụ trọng thể diện, không muốn ồn ào vì chuyện này, sợ bị lên án hà khắc với con cháu.
Ông chỉ vào cậu Tân: “Con là con ta, bao năm qua ta đối đãi với con như thế nào? Tân Thiên Ngọc thì sao? Nó có kính trọng con ngày nào không? Con đi theo nó, có chỗ gì tốt?”
Cậu Tân bị ông cụ ức hiếp đã lâu, quả thực không thể khí phách như Tân Tư Mục, chỉ rụt đầu rụt cổ nói: “Đúng là… cha, cha đối với con cũng khá tốt…”
Ông cụ tức giận tới mức trợn trắng mắt.
Nói thật, cậu Tân vẫn hiếu kính ông, nhưng không phải gần gũi.

Dẫu sao, ông cụ cũng không có dáng vẻ cha hiền.

Cậu Tân bị ông cụ giật dây bôi nhọ Tân Thiên Ngọc, khi xảy ra chuyện, ông cụ lui về sau, đẩy cậu Tân ra ngoài chắn súng, đã khiến lòng cậu Tân nguội lạnh.

Chứ chưa nói tới, ông cụ đối xử với cậu Tân hiếm khi tôn trọng, cậu Tân không phải chưa từng oán giận.
Lúc trước, cậu Tân không quyền không thế, chỉ có thể dựa dẫm vào ông cụ xin miếng ăn, nên mới nghe lời như vậy.
Hiện tại có chỗ dựa khác, cậu Tân đương nhiên khác trước.
Ông cụ thấy cứng không được, đành phải mềm, giọng điệu chậm lại: ‘Trước kia Tân Thiên Ngọc đối xử với hai đứa như thế nào, hai đứa không nhớ sao? Nó chỉ lợi dụng mấy đứa thôi! Ép hết giá trị lợi dụng, thì sẽ đá bay mấy đứa ra ngoài!”
“Nhưng…” Cậu Tân nuốt nước miếng, không dám nói phần sau: Cha đối với chúng con không phải cũng thế sao? Chí ít, Tân Thiên Ngọc có thể cho tiền thật vào tay, ngài thì chỉ hứa suông, gì mà “Của ta sau này đều sẽ là của con”, chỉ là treo một cây củ cải trước mặt con.
Tân Thiên Ngọc chẳng những rút đơn kiện, còn cho cậu Tân một khoản tiền, cậu Tân đương nhiên đi theo cậu.
Ông cụ thấy con cháu hiếu kính mình từng đứa từng đứa một rời xa, thực sự đấm ngực giậm chân, nói: “Thói đời ngày nay! Bây giờ người không có hiếu, không coi bề trên ra gì!”
Đúng lúc này, thư ký gõ cửa nói: “Thưa ông, Tân Thiên Ngọc tới cửa.”
Ông cụ nhìn Tân Tư Mục và cậu Tân, ra vẻ cao giá, nói: “Để nó chờ.”
Ông không biết Tân Thiên Ngọc đến có ý đồ gì, đoán chừng không có ý tốt, định làm lơ cậu, cho cậu chờ thêm một tiếng, trấn áp sự kiêu căng của cậu.
Thư ký lại lo lắng nói: “Cậu ta nói, nếu ngài không gặp ngay, cậu ta sẽ tố cáo ngài với Ủy ban quản lý ngân hàng.”
“!” Ông cụ chợt đứng lên, nghiến răng nói, “Cho nó vào!”
Tân Thiên Ngọc thản nhiên bước vào, nhìn thoáng qua hai cha con Tân Tư Mục đứng bên cạnh, cười nói: “Mấy người đều ở đây, đúng là trùng hợp.”
Cậu Tân cười ngượng ngập, còn Tân Tư Mục thì tự nhiên hơn nhiều: “Chị thấy em cũng gần xong rồi nên mới tới.”
Nghe thấy Tân Tư Mục nói thế, ông cụ Tân thay đổi sắc mặt: “Các người thông đồng?!”
“Đừng nói như thế.” Tân Thiên Ngọc tùy ý ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân, “Cháu chỉ nhắc nhở ngài một chuyện.”
“Chuyện gì?” Ông cụ lạnh giọng nói.
Tân Thiên Ngọc lấy di động ra, gửi tin nhắn cho ông cụ: “Ông xem đi.”
Ông cụ nhíu mày, cầm điện thoại lên, thấy Tân Thiên Ngọc gửi tới một ghi chép chuyển khoản ngân hàng, là tài khoản A chuyển tới tài khoản B chuyển tới tài khoản C cuối cùng chuyển vào tài khoản của Ngọc Trác.
Lòng bàn tay ông đổ mồ hôi, trên mặt vẫn nhàn nhạt: “Cháu có ý gì?”
“Tuy lòng vòng vài lần, nhưng vẫn có thể tra ra được, ngài lấy tiền nộp bù thuế từ một ngân hàng Thụy Sĩ.” Tân Thiên Ngọc nói.
“Thì sao?” Ông cụ lạnh nhạt nói, “Cá nhân mở tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ là hợp pháp.”
“Đương nhiên.” Tân Thiên Ngọc nói, “Bản thân tài khoản là hợp pháp, nhưng thủ đoạn gom tiền thì chưa chắc.”
“Cháu nói cái gì!” Ông cụ lớn tiếng quát, phá vỡ sự trấn tĩnh thong dong những ngày qua, càng thể hiện sự chột dạ của mình.
“Cháu nói gì ư?” Tân Thiên Ngọc bình tĩnh nhìn ông, “Cháu nói năm đó giá cổ phiếu của Ngọc Trác rơi xuống, ông lập tức thừa dịp thu mua giá thấp, có chuyện này không?”
“Thì sao? Chuyện này cũng phạm pháp?” Ông cụ hỏi ngược lại.
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Chuyện này dĩ nhiên không phạm pháp, nhưng ông lợi dụng tin tức nội bộ để tiến hành giao dịch thì phạm pháp.”
“Tin tức nội bộ gì? Ta không biết.” Giọng ông cụ ngày càng giả dối.
Tân Thiên Ngọc nói: “Trước tiên ông để cậu Tân phát tán tin xấu cho cuộc hôn nhân của cháu và Túc Trung, lợi dụng tin tức nội bộ này để thừa dịp thu mua giá thấp, đây chính là phạm pháp.”
Ông cụ mạnh miệng nói: “Ta không hề!”
Tân Thiên Ngọc quay đầu nhìn về phía cậu Tân: “Cậu có không?”
Cậu Tân lập tức gật đầu: “Có, có.

Tôi có thể làm chứng.”
Ông cụ tức giận muốn lòi mắt: “Anh ngậm máu phun người!”
Cậu Tân không lên tiếng, nhưng tự giác đứng về phía Tân Thiên Ngọc.
Trong lòng ông cụ phiền muộn, nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Chỉ dựa vào lời nói một phía của hắn, thì có thể làm được gì?”
“Quả thực không đủ, nhưng, tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của ông lại liên quan tới một tài khoản chứng khoán.” Tân Thiên Ngọc nói, “Tài khoản chứng khoán này đã nhiều lần tiến hành giao dịch trong những giai đoạn tin tức nhạy cảm, thu lợi vượt trên một tỉ.

Phối hợp với cậu làm nhân chứng, có tính là nhân chứng vật chứng đầy đủ không?”
Sắc mặt ông cụ đỏ gay.
Tân Thiên Ngọc gửi thẳng toàn bộ những chứng cớ này vào điện thoại của ông.

Điện thoại trong tay ông rung liên tục, các thớ cơ của ông cũng run rẩy, nỗi sợ hãi đánh úp vào đầu.
Ông lập tức trở nên mềm yếu: “Tiểu Ngọc, chẳng lẽ cháu muốn để ông ngoại vào tù?”
Một tiếng “Tiểu Ngọc” “ông ngoại”, đã không thể khiến Tân Thiên Ngọc xúc động.

Nhưng, thật sự có thể lấy lòng cậu.
Bởi cậu biết mình đã xô đổ người từng tồn tại như núi Thái Sơn, cảm giác thành tựu khiến cậu vui sướng không gì sánh được.
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Đương nhiên không, ông ngoại, đều là người một nhà! Cháu đã nói rồi, người một nhà, quan trọng nhất là hòa khí.

Hòa khí mới có thể sinh lời.”
Ông cụ ngẩn ngơ nhìn Tân Thiên Ngọc, đôi môi run rẩy: “Cháu, cháu muốn gì?”
Tân Thiên Ngọc nói: “67% cổ phần của ngài là món lợi bất chính, để cháu vất vả gồng gánh giúp ngài.”
“!” Ông cụ trợn mắt, tròng mắt trắng vằn lên tia máu, “Cháu, cháu!”
“Yên tâm, cháu cũng không tuyệt tình giống như ngài, cháu sẽ không đá ngài khỏi quỹ ủy thác.” Tân Thiên Ngọc phất tay nói, “Từ nay về sau, ngài vẫn có thể định kỳ lĩnh tiền tiêu vặt, dưỡng lão không thành vấn đề.”
Đôi môi ông cụ run rẩy, chỉ vào Tân Thiên Ngọc: “Cháu muốn ép ông chết?!”
“Không có ý này.

Cháu cũng không ép ngài, tự ngài chọn –” Tân Thiên Ngọc đứng lên, giơ hai ngón tay, “Hai lựa chọn: Một, cháu chuyển những chứng cứ này cho Ủy ban điều tiết chứng khoán, ngài dưỡng lão ở trong tù; Hai, chúng ta coi như không có chuyện gì, mỗi tháng ngài cầm năm trăm ngàn(~ 1.75 tỷ VND) tiền lương hưu, ở viện dưỡng lão ngài thích nhất.”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc khoát khoát tay: “Cháu đi trước, cho ông 24 giờ, tự cân nhắc.”
Ông cụ chán nản ngã ngồi trên ghế sofa, nhìn Tân Thiên Ngọc dập dờn rời khỏi văn phòng chủ tịch.
Ông cụ chỉ vào Tân Tư Mục: “Tân Thiên Ngọc làm đương gia, cháu, cháu có thể được chỗ tốt gì?”
Tân Tư Mục hờ hững nói: “Em ấy nói, em ấy không thích làm người nắm quyền làm giáo dục, cho nên, em ấy bảo lưu 30% cổ phần, còn dư lại toàn bộ giao cho cháu.

Hơn nữa, em ấy chỉ nắm cổ phần chứ không tham gia quản lý, cũng để cháu thay mặt giữ cổ phần của em ấy, cháu có thể làm người nắm quyền Ngọc Trác.

Từ nay về sau cháu không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ ai trong tập đoàn.”
Ông cụ trợn mắt: “Cháu tin nó?”
“Cháu đã tin ngài rất nhiều lần.” Tân Tư Mục cười nhạt trả lời.
Sau khi xử lý xong chuyện tập đoàn Ngọc Trác, Tân Thiên Ngọc bèn gửi tin nhắn cho Túc Trung: “Xong rồi.”
Túc Trung trả lời: “Anh biết em làm được.”
Tân Thiên Ngọc cười đáp: “Không có anh thì không làm được.”
Túc Trung trả lời: “Bây giờ em có rảnh không?”
Tân Thiên Ngọc đáp: “Vô cùng rảnh rỗi.”
Túc Trung trả lời: “Vậy thì lên mái nhà.”
Tân Thiên Ngọc thả điện thoại vào túi, chầm chậm lên tầng thượng, thấy một chiếc trực thăng từ trên trời đáp xuống.
“Chơi trò gì vậy.” Tân Thiên Ngọc vừa cười vừa mắng, “Phí tiền.”
Trực thăng dừng lại, Túc Trung cũng không có ở trong đó.
Túc Trung gửi tin nhắn: “Anh chờ em ở nhà mới.”
“Nhà mới?” Tân Thiên Ngọc nhíu mày, “Chẳng lẽ là trang viên lần trước?”
“Đúng vậy.” Túc Trung trả lời.
Tân Thiên Ngọc nở nụ cười: Thảo nào phải ngồi trực thăng.
Trực thăng đưa Tân Thiên Ngọc tới vùng trời của trang viên.
Khi Tân Thiên Ngọc lo liệu chuyện tập đoàn Ngọc Trác, Túc Trung cũng không rảnh rỗi, vẫn luôn cải tạo trang viên, khiến nơi này rực rỡ hẳn lên.
Nhìn từ giữa không trung, trang viên muôn hoa khoe sắc, bên tường ngoài còn đào một dòng suối nhân tạo, vờn quanh toàn bộ trang viên, làn nước lăn tăn dưới ánh mặt trời, vô cùng rung động.
Tân Thiên Ngọc xuống ở bên hồ, thấy Túc Trung mặc trang phục chính thức chờ đợi.
Cậu nghĩ thầm: Lại định cầu hôn?
Túc Trung bước lên một bước đỡ cậu, nói: “Em chú ý không?”
“Chú ý cái gì?” Tân Thiên Ngọc chớp mắt mấy cái hỏi.
“Dòng sông nhân tạo này.” Túc Trung chỉ vào dòng sông tỏa ra ánh sáng rực rỡ dịu êm.
“Có chuyện gì?” Tân Thiên Ngọc hỏi.
“ ‘Nước đã về đông chẳng quay lại hướng tây / Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao’.” Túc Trung bỗng nhiên thì thầm, “Dòng sông này chảy ngược, cho dù chảy về hướng đông, nhưng cũng chảy về hướng tây.”
Tân Thiên Ngọc kinh hãi, nhìn kỹ, quả là như vậy.
Cậu cười nhạt: “Đây là nhân tạo, mất tự nhiên.”
Nghe thấy cậu đánh giá như thế, Túc Trung lại tiu nghỉu: “Em không thích?”
Tân Thiên Ngọc cười tươi tắn: “Anh thấy em trông giống dáng vẻ không thích sao?”
Túc Trung được cổ vũ, lại dắt tay dẫn cậu đi về phía trước, tới vườn hoa nhỏ mà cậu từng tán thưởng.
Chỉ thấy vườn hoa này đã được sửa sang càng thêm xinh đẹp, giữ lại hoa sơn trà, cây trúc và hoa quế mà cậu thích, lại thêm vài vật trang trí lịch sự tao nhã.

Hai người đi vào nhã xá trong vườn, thấy một bức tranh chữ treo trên tường trắng, viết giống hệt bức “Nước đã về đông chẳng quay lại hướng tây / Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao” treo trong nhà họ, nhưng Tân Thiên Ngọc biết đây thực ra là do Túc Trung viết.
Nhưng Túc Trung cũng viết một câu thơ Đường:
“Không giống nước đổ đi rồi cần hốt lại / Chỉ hỏi tiên lang có ý không.”
(*) Dịch nghĩa thơ ca mà cũng chả hiểu có đúng không, cao nhân nào dịch được câu này báo lại để em sửa với nhé: 非同覆水应收得, 只问仙郎有意无.
Tân Thiên Ngọc bật cười: “Cũng mệt cho anh tìm được câu này.”
Túc Trung nói: “Thực ra nhanh lắm.”
Tân Thiên Ngọc nhất thời nghẹn họng: Tên này đúng là sát thủ lãng mạn.
Túc Trung lại lấy ra một thiết bị tinh xảo, lóe lên ánh sáng kim loại đặc trưng.
Tân Thiên Ngọc tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”
Thấy phía trên bên trái thiết bị có một cái ly, Túc Trung đổ đầy nước vào trong, rồi nhấn chốt.

Cái ly lật úp, nước chảy vào cái máng bên hông thiết bị, phía trên cái máng có thiết bị chưng khí, nước trong máng ngưng tụ thành sương, lại kết thành bọt nước, như mưa trên trời rơi xuống cái ly ở bên hông phải.
Tân Thiên Ngọc ngạc nhiên, nói: “Anh cho em xem vòng tuần hoàn của nước?”
“Anh cho em xem quá trình ‘Nước đổ đi rồi có thể hốt lại đầy ly’.” Túc Trung nghiêm túc nói.
Cậu bật cười, nói: “Được.

Được.”
Túc Trung thấy cậu lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong lòng cũng được cổ vũ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, đưa ly nước đầy cho cậu: “Em bằng lòng uống ly nước được đổ đầy này sao?”
Tân Thiên Ngọc đang cảm động, Túc Trung lại nói: “Toàn bộ dụng cụ đều đã được khử trùng, nước phù hợp với tiêu chuẩn để uống.”
“…” Tân Thiên Ngọc lại cảm thán: Mình tìm được một sát thủ lãng mạn!
Nhưng, cậu cảm thấy mình đã hết thuốc chữa, bởi vì cậu vẫn bị cảm động, vẫn cảm thấy Túc Trung như vậy rất đáng yêu.
Cậu cười gật đầu, nhận lấy ly nước, lắc lắc, quả nhiên nghe thấy tiếng leng keng – dưới đáy ly là một chiếc nhẫn nam lấp lánh.

Nhẫn bạc thanh lịch vừa vặn với ngón áp út của cậu, đường cong xinh đẹp làm nổi bật sự tao nhã, mặt trái khắc tên viết tắt của Tân Thiên Ngọc và Túc Trung, chính diện điểm xuyết kim cương trắng, kim cương trong suốt không tỳ vết, giống như trái tim anh dành cho cậu.
“Em đồng ý.”
Kết thúc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận