Nữ Vương Và Trung Khuyển

"Cái gì? Anh nói... Tiấu Thiên Cần vốn dĩ không phải là con trai ba anh?" Hứa Mạt khiếp sợ không thôi.

Lục Tử Hành lo lắng vô cùng, gật đầu.

"Dì Bích mất tích, anh hoài nghi... Bà ấy có khả năng gặp chuyện không may, nhưng mà không tìm thấy chứng cứ cùng manh mối, lòng dạ người phụ nữ Đại Y Thiến kia rất kín đáo."

"Vậy ba anh có biết việc này không?" Tiếu Hoành nếu biết Tiếu Thiên Cần nuôi hơn hai mươi năm, nhưng không phải con trai mình, với tình tình ông ta, nhất định sẽ giận điên lên.

"Tối hôm qua đã biết. Lúc trước dì Bích đã để lại chứng cứ đầy đủ trong máy tính, ông ta không tin. Ngày hôm qua anh đem mọi tư liệu có được cho ông ta, ông ta không thể tiếp tục không tin."

"Vậy bây giờ ở Tiếu gia chẳng phải là rối như bòng bong..."

"..."

Chu Tĩnh Nhã nhìn vết sẹo còn lưu lại trên cổ tay, xấu xí, dữ tợn, bò ngoằn ngoèo trên cổ tay trắng nõn. Khi cô ta tới, Tiếu Thiên Cẩn đã mua một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, có một người phụ nữ hơn 50 tuổi nấu cơm giặt giũ, giúp việc.

Chu Tĩnh Nhã đang đứng ở ban công ngẩn người, nghe thấy ở phòng khách người giúp việc kia đang nói chuyện điện thoại cùng con gái, giọng rất lớn.

"... Ôi đừng lo lắng... Bà chủ thật ra không có, nhưng có một soái ca độc thân... Nga đúng rồi, gần đây có một người phụ nữ tới, cực kỳ thân thiết với cậu chủ ở đây, mẹ xem giống như tình nhân bao nuôi. Nghe nói tử cung đã bị cắt, mẹ vô cùng buồn bực không hiểu, cô ấy làm sao có thể cùng đàn ông làm chuyện đó, cho dù làm, khẳng định cũng là khô lợi hại a..." Nói xong cười rộ lên.

"Phanh!" Bình hoa bay qua, vỡ vụn bên chân bà giúp việc, bà ta sợ đến mức thét lên kinh hãi

"A".

Chu Tĩnh Nhã giương tay vung một cái tát xuống, lúc chuẩn bị tới mặt bà giúp việc, đột nhiên ngừng lại: "Chị cao cao tại thượng, ôm giấc mộng công chúa đã đủ rồi! Đến lúc nên tỉnh..." Lời nói của Chu Thanh Dự lại vang lên trong đầu cô ta.

"Hừ!" Chu Tĩnh Nhã dọa cho bà giúp việc trận, sau đó vẻ mặt hung ác nói: "Lập tức cút ngay! Nếu không tôi sẽ khiến bà cả đời này không nói được nữa! Cút!!"

Bà giúp việc lập tức bò chạy vào phòng, sau đó vội vàng thu thập đồ đạc, nhanh chóng chạy mất dạng.

Vẻ mặt Chu Tĩnh Nhã âm trầm, nhíu mày nhìn bức ảnh của Tiếu Thiên Cần híp mắt lại. Tối hôm qua, cô ta nghe trộm được Tiếu Thiên Cần cùng mẹ đẻ Đại Y Thiến nói chuyện. Mẹ Tử Hành, giống như bị hai người đó hãm hại, giấu ở phòng 231 phố Lục Trúc, nhưng còn sống hay đã chết, cô ta không dám xác định.

Nói đến Thẩm Gia Bích, Chu Tĩnh Nhã đối với bà ấy vô cùng thân thiết, quan hệ rất tốt.

Chu Tĩnh Nhã vừa suy nghĩ, vừa hút thuốc, một mình hút thuốc xong, cầm hai điếu thuốc của Tiếu Thiên Cần. Đang do dự có nên tới Tiếu gia hay không, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn

--

"Đến Tiếu gia gặp tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho cô biết. Tiếu Thiên Cần."

Là số lạ. Chẳng lẽ Tiểu Thiên Cần mới đổi số điện thoại? Cũng đúng lúc Chu Tĩnh Nhã muốn tới Tiếu gia xác định xem Thẩm Gia Bích có xảy ra chuyện gì hay không, vì thế lập tức ra khỏi nhà.

Nếu Tiếu Thiên Cần phạm phải điều gì, cũng tốt, nắm được nhược điểm hắn ta, không cần phải chịu khuất nhục như vậy. Nếu không phải Tiếu Thiên Cần họ Tiếu, có chỗ dựa, có khả năng giúp cô ta báo thù, cô ta thực sự hận không thể lột ra hắn ta!

Chu Tĩnh Nhã đến Tiếu gia tìm Tiếu Hoành. Cô ta không biết, ở Tiếu gia, Tiếu Hoành cùng hai mẹ con Đại Y Thiến đang huyên náo ầm ỹ, cũng không biết, Lục Tử Hành và Hứa Mạt đang ở Tiếu gia chờ cô ta đến.

Ở Tiếu gia, Lục Tử Hành và Hứa Mạt thờ ơ, lạnh nhạt đứng một bên.

Đại Y Thiến không ngờ tới, Thẩm Gia Bích thế mà đã sớm chuẩn bị, trước khi tới đã sao lưu toàn bộ ảnh và chứng cứ vào trong máy tính! Thật là đáng chết!

"Anh Hoành, anh nghe em nói, không phải như vậy. Thiên Cần là con của anh, những thứ kia đều là giả! Anh không thể bị trúng kế a!"

"Ba! Con từ nhỏ lớn lên bên ba, chẳng nhẽ giữa chúng ta một chút tình cảm cha con đều không có sao?"

Tiếu Thiên Cần đối với Tiếu Hoành thật sự là có tình cảm, Tiếu Hoành đối với hắn ta cũng có, nhưng... Phần tình cảm cha con này, đang bị lừa gạt, tài sản cùng chân tướng tàn khốc trước mặt, không thể chịu nổi đả kích này.

"Đừng gọi tao là cha! Đứa con hoang như mày với Tiếu Hoành này một chút đều không có!! Các người là lũ lừa đảo! Lập tức cút cho tao!!"

"Anh Hoành... Anh Hoành, em đi theo anh hơn hai mươi năm, anh không thể đối xử với em như vậy a..."

Đại Y Thiến khóc, lắp bắp nói, do dự, vẻ mặt Tiếu Hoành vô cùng thịnh nộ, lại chửi lớn hai mẹ Đại Y Thiến.

Chu Tĩnh Nhã chứng kiến một màn này thì lập tức kinh hãi, đây là đang diễn tuồng náo loạn gì? Tiếu Thiên Cần, không phải con trai của Tiếu Hoành?!

Trên lối rẽ tầng hai, Hứa Mạt và Lục Tử Hành nghe bọn họ nói chuyện. Hứa Mạt nhỏ giọng hỏi Lục Tử Hành.

"Chu Tĩnh Nhã thật sự biết mẹ anh đang ở đâu sao?"

"Anh cũng không rõ cô ta biết hay không, nhưng mà... Ra tay từ chỗ cô ta, chắc sẽ có thu hoạch." Lục Tử Hành ôm Hứa Mạt thì thầm vào tai Hứa Mạt.

Tin nhắn vừa rồi gửi cho Chu Tĩnh Nhã, là Tử Hành lấy sim mới gửi. Hai người thì thầm vài câu, tiếp tục quan sát tình hình dưới lầu.

Dưới lầu. Chu Tĩnh Nhã đứng một bên nghe vài câu, sau đó hoàn toàn hiểu rõ!

Tiểu Thiên Cần là con của Đại Y Thiến cùng một người đàn ông khác sinh ra, căn bản không phải là con của Tiếu gia! Lúc này lời nói dối bị vạch trần, hai mẹ con này đang sắp bị đuổi khỏi cửa!

Vậy lần này cô ta hi sinh, trông cậy vào Tiếu Thiên Cần giúp cô ta trả thù, chẳng phải là giỏ trúc múc nước chẳng được gì sao?!!!


Lửa giận trong đầu Chu Tĩnh Nhã đã phừng phừng. Tên chết tiệt xấu xa này!

"Tiểu Thiên Cần!! Hắn ta chính là hung thủ giết người! Hắn ta đã hại dì Bích." Chu Tĩnh Nhã quát lớn một tiếng, tiếng cãi vã lập tức im bặt, mọi người đồng loạt quay lại nhìn cô ta. Vẻ mặt Đại Y Thiến đã xanh lại.

"Cô, cô nói bậy gì đó!"

"Nhã Nhã cháu nói thật sao?" Tiếu Hoành kinh hoàng mở to mắt.

"Số nhà 231 phố Lục Trúc, đến sẽ biết."

Chu Tĩnh Nhã vừa dứt lời, từ trên lầu có bóng một người đàn ông lao xuống -- Lục Tử Hành, theo sau là Hứa Mạt. Lục Tử Hành không nói hai lời, trực tiếp lao ra khỏi cửa đến số nhà 231 phố Lục Trúc.

Chu Tĩnh Nhã nhìn thấy Hứa Mạt, còn chưa kịp nổi giận, cổ đã bị người ta bóp nghẹn --

"Chu Tĩnh Nhã! Cô thế mà dám hại tôi! Cô chẳng nhẽ không muốn tôi giúp cô báo thù sao?! Cô không phải hận Hứa Mạt sao!!" Tiếu Thiên Cần bóp cổ Chu Tĩnh Nhã gào thét.

Chu Tĩnh Nhã giãy dụa, đá một cước vào giữa háng Tiếu Thiên Cần, Tiếu Thiên Cần bị đau, Chu Tĩnh Nhã nhân cơ hội thoát khỏi hắn ta, âm ngoan hừ lạnh một tiếng: "Tôi hận Hứa Mạt, nhưng tôi cũng hận anh!!" Thanh âm vừa nhọn vừa sắc, tràn đầy căm giận!

Hai mẹ con Tiếu Thiên Cần nhanh chóng bị bắt lại, đưa đến đồn cảnh sát.

Hứa Mạt lạnh lùng nhìn Chu Tĩnh Nhã. Chu Tĩnh Nhã hai má trắng nõn ngày xưa lúc này đã khô vàng, toàn thân chật vật, sớm đã không còn chói lọi như trước. Tưởng tượng lại, Chu đại tiểu thư, phong thái quyến rũ cỡ nào, cao quý không ai bì nổi, mà nay....

Hứa Mạt không khỏi có chút thương hại. Chu Tĩnh Nhã đúng là đáng trách, Hứa Mạt hận cô ta, ghét thấu xương cô ta, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, Hứa Mạt cô một đường quan rộng mở, mà Chu Tĩnh Nhã lại nhiều lần thua, càng về sau càng thảm hại. Chu Tĩnh Nhã thảm bại, đối với cô ta đó là một loại trừng phạt.

"Chu Tĩnh Nhã, lúc này tôi tha thứ cho cô, thù mới hận cũ xóa bỏ, cô về này đứng tới quấy rầy cuộc sống của tôi, được không? Hơn nữa, em trai cô đã đi tìm cô rất lâu rồi." Hứa Mạt nhìn Chu Tĩnh Nhã nói.

Chu Tĩnh Nhã nghe xong, vẻ mặt càng tăng thêm thù hận.

"Hứa Mạt, cô đừng làm bộ làm tịch! Tôi đạt tới cảnh giới này đều là cô ban tặng! Cô còn giả bộ làm người tốt! Tôi nói cho cô biết, Hứa Mạt, chỉ cần tôi còn sống, cô đừng có mơ tưởng được sống an bình!!"

Chu Tĩnh Nhã trừng hai mắt oán hận, trước mắt đều đã rơi vào tuyệt cảnh sau khi khóc, màu đỏ, dữ tợn.

Chờ cho Chu Thanh Dự nhận được tin nhắn của Hứa Mạt, vội vàng chạy tới, Chu Tĩnh Nhã đã đi rồi.

...

Lục Tử Hành ở căn nhà phố Lục Trúc kia tìm được thi thể Thẩm Gia Bích, chôn dưới đất, vô cùng thê thảm.

"Đừng khóc, Mạt..." Lục Tử Hành vẻ mặt chết lặng, an ủi bà xã, thay cô lau đi nước mắt.

"Nam nhi có lệ bất khinh đạn*, anh kìm nén không khóc, để em thay anh khóc đi..."

(*) Nam nhi có lệ bất kinh đạn: đàn ông có nước mắt, nhưng không dễ dàng rơi lệ.

Lục Tử Hành ôm bà xã trong lòng, hung hăng ôm chặt.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lúc con muốn hiếu thuận đã không còn. Lục Tử Hành nhớ lại ngày xưa đối với Thẩm Gia Bích quá lạnh lùng. Là bởi bà ấy vứt bỏ anh trước, anh không muốn nhanh như vậy đã tha thứ cho bà.

Vốn tưởng còn còn có vài chục năm để rèn luyện, về sau cuối cùng có thể nhận nhau, tốt đẹp trở thành mẹ con máu mủ bình thường đúng nghĩa, nhưng không nghĩ tới, không thể lường trước được ý trời, tính mạng con người quá yếu đuối...

Nếu sớm đối xử với bà ấy tốt một chút thì tốt rồi...

Trong lòng Lục Tử Hành từng trận đau đớn.

Chân tướng sự việc được điều tra rõ, Đại Y Thiến chủ động thừa nhận tội giết người, không hề liên quan chút nào tới Tiếu Thiên Cần. Nhưng mà Tiếu Thiên Cần là tòng phạm, hai người không trốn thoát được sự trừng phạt của pháp luật. Hai mẹ con Tiếu Thiên Cần vì muốn nhận được sự khoan hồng của pháp luật, khai ra hoạt động của Đỗ Long Trạch cùng Chu gia.

Lục Tử Hành đã sớm chờ đến ngày này, âm thầm thu thập chứng cứ giao cho cảnh sát. Cứ như vậy, cho dù là tàn dư của Hắc long bang vì Đỗ Long Trạch báo thù, cũng sẽ không tìm đến Lục Tử Hành anh. Về phần đuổi bắt Đỗ Long Trạch, đó là chuyện của cảnh sát, anh không hơi đâu mà quan tâm.

****

Tháng ngày yên tĩnh trong một tầng đau thương.

Tiếu lão gia bệnh tình chuyển hướng tốt đẹp, nhưng mà thân thể không thể khỏe mạnh như lúc trước, Tiếu Hoành vợ chết, không còn tình nhân, chỉ còn một con trai là Lục Tử Hành, chán chường một thời gian ngắn, cuối cùng tỉnh lại, từ bỏ những thói quen xấu, toàn tâm toàn ý tập trung vào công tác.

Lục Tử Hành gần đây không có thời gian vui vẻ, công việc bận rộn, làm cho anh vừa về đến nhà là vùi đầu xuống giường ngủ. Hứa Mạt đau lòng, thường đùa cho anh vui. Lục Hi mấy ngày nay lên cân không ít, mập mạp trắng trẻo, chỉ quan tâm đến ăn uống, ngủ rồi đi vệ sinh. Cùng với Sở Yên Nhạc thích cười hi hi ha ha hoàn toàn bất đồng, đứa trẻ này thật sự là thích buồn bực, biểu tình lúc nào cũng thể hiện nghiêm túc, có mùi vị nghiêm chỉnh.

Sáng sớm hôm nay, Hứa Mạt trước tiên là tới Lục gia, cùng hai vợ chồng già Dương Thục Du hàn huyên tâm sự, sau đó bổ xung ăn uống cùng quần áo cho bố mẹ chồng, buổi chiều chuẩn bị đến nhà Lưu Thi Ngữ nhìn xem.

"Nhóc con cợt nhả, hôm nay đi thăm dì Thi Ngữ cùng bạn tốt Tiểu Nhạc, được không a?"

Khóe miệng Lục Hi phun đầy nước bọt, chớp chớp mắt nhìn, cũng không biết là có hiểu hay không đây.

Hứa Mạt vừa tới dưới lầu nhà Lưu Thi Ngữ, trông thầy một đôi nam nữ ở xa xa, cùng nhau đẩy xe em bé. Dĩ nhiên là Lưu Thi Ngữ cùng Sở Nam, chẳng lẽ hai người này đã hòa hảo?

"Thi Ngữ."


Sở Nam vốn phải đi, ôm lấy Tiểu Nhạc hôn một cái: "Ba ba phải đi, lần khác trở lại thăm con, ngoan."

Sở Nam buông tiểu Nhạc ra, miễn cưỡng chào hỏi Hứa Mạt một cái rồi đi. Lưu Thi Ngữ thấy Hứa Mạt nhìn mình nghi hoặc, thoải mái cười, giải thích:

"Cho dù ly hôn, anh ta vẫn là ba của Tiểu Nhạc. Tôi... Không thể vì mình, tước đoạt đi tình thương của đứa bé..."

Lưu Thi Ngữ xoay người, cúi đầu sờ hai má mập mạp của con trai.

"Tiểu Nhạc, ba con đi làm xa, đi làm để kiếm tiền..." Lưu Thi Ngữ vẫn còn tiếp tục nói, trên cổ lưu lại vết sẹo dữ tợn, vết thương bị Chu Tĩnh Nhã gây ra ngày đó.

Hứa Mạt nhìn, nghe, trong lòng có một loại xúc động -- Nhìn như một người phụ nữ yếu đuối, lại là người kiên cường nhất, mặc kệ bão táp mưa sa, khóc cũng tốt, đau cũng tốt, cô ấy đều an tĩnh cắn răng vượt qua, trải qua nhiều chuyện khúc chiết như vậy, lúc này, cô ấy vẫn cười như cũ...

Đại khái, đây là do tính tình con người, cho dù cuộc sống có vô cùng nhấp nhô, cũng có thể tìm thấy con đường hạnh phúc.

Lãnh Thừa Phong đột nhiên gọi cho Lưu Thi Ngữ, điện thoại đổ chuông, Lưu Thi Ngữ thấy Hứa Mạt đang đứng cạnh, ngượng ngùng, vội vàng không nóng không lạnh nói vài câu, sau đó cúp máy.

Hứa Mạt cười, cũng không nói ra.

Tạm biệt Lưu Thi Ngữ, Hứa Mạt tính về nhà. Lục Tử Hành đêm nay không về, trong nhà chỉ còn cô cùng Lý Tinh Tinh, A Hổ, Tiểu Lý.

Chẳng hiểu vì sao, Hứa Mạt luôn cảm thấy bất an, cảm thấy sẽ có chuyện ập đến, suy nghĩ này đến vài lần, lại không tìm thấy nguyên nhân. Trong đầu luôn hiện ra lần cuối cùng gặp Chu Tĩnh Nhã ở Tiếu gia, câu cuối cùng cô ta nói lúc đó.

Trải qua thời gian lắng đọng, hồi tưởng lại những lần tranh đấu cùng Chu Tĩnh Nhã, Hứa Mạt tỉnh ngộ ra vài điều.

Muốn hại một người rất dễ dàng, muốn cho một người chịu khổ không khó, nhưng khiến người khác tổn thương đồng với việc mình gặp phải nguy hiểm. Biện pháp giải quyết tốt nhất một vấn đề, có lẽ không phải là công kích mà là hóa giải.

Nếu lúc trước Chu Tĩnh Nhã làm những chuyện đó, Hứa Mạt không có nổi giận, không sử dụng những phương pháp ngoan độc như vậy giáo huấn ngược lại, mà dùng một cách khác, bao dung sự với sự ghen tị và dã tâm của Chu Tĩnh Nhã, để cho Chu Tĩnh Nhã biết khó mà lui, để cô ta vì thế không hận cô, không để cho mối thù này càng kết càng sâu, có lẽ, có thể xảy ra tình trạng khác.

Chỉ tiếc là, trong cuộc sống không có hai chữ "nếu như". Tâm cô lúc đấy cũng không có vĩ đại được như vậy.

Hứa Mạt tắm rửa xong thì nhận được điện thoại của Lục Tử Hành gọi tới, muốn cô ra ngoài cùng anh đi tản bộ. Quảng trường EX mới mở một rạp chiếu phim, muốn cùng nhau đi xem.

Hứa Mạt và Lục Tử Hành đã chuyện đến một căn nhà khác, là một căn nhà lớn ba tầng độc lập, thanh tĩnh, so với căn nhà cũ thì rộng hơn, người giúp việc cũng được đầy đủ hơn.

Tiểu Hi đang ngủ, Hứa Mạt dặn dò lại mấy người Lý Tinh Tinh, Tiểu Lý cùng A Hổ chăm sóc con trai mình cẩn thận.

A Hổ cùng Tiểu Lý đưa Hứa Mạt lên xe. Mọi người đều không chú ý tới, có một bóng người vụng trộm chui vào từ cửa!

"Đại tiểu thư, cô yên tâm cùng anh Hành ra ngoài vui chơi đi, mấy ngày nay anh Hành đều tăng ca quá độ, nên thoải mái buông lỏng một chút."

"Ừ, mọi người chăm sóc Tiểu Hi cho tốt, nhất định không được qua loa, biết không?" Hứa Mạt dặn dò.

"Yên tâm đi đại tiểu thư."

Hứa Mạt lên xe đi không xa, Lục Tử Hành gọi điện thoại tới: "Mạt, anh nhớ ra còn một ít đồ cần lấy, anh quay về một chuyến, đón em đi."

Hứa Mạt cười, thở dài một hơi: "Ai ôi, đại thiếu gia của tôi sao không nói sớm, em vừa mới lái xe đi."

Hứa Mạt cùng Lục Tử Hành đang lời qua tiếng lại ngọt ngào, bỗng nhiên có điện thoại gọi tới: "Tử Hành, em nghe điện thoại trước, lát nữa nói chuyện với anh sau."

Hứa Mạt treo điện thoại, là Chu Tĩnh Nhã gọi tới.

"Hứa Mạt, ha ha ha!! Đến đây đi, cô mau trở về nhà một chút nha! Tôi muốn xuống địa ngục, nhân tiện đem con trai cô đi cùng, cùng tôi xuống địa ngục ha ha ha --"

"Chu Tĩnh Nhã cô nói cái gì?!" Hứa Mạt khẩn trương.

"Đến đây đi, trở về đi, cô không phải hận ước tôi chết sao? Đến đây a, xem tôi chết thảm như thế nào."

Chu Tĩnh Nhã điên cuồng rống to, trong điện thoại chỉ còn tiếng thanh âm đô đô. Hứa Mạt vung đầu xe xoẹt một cái trở về nhà. Từ căn nhà phát ra khói cuồn cuộn, ánh lửa lượn lờ, Tiểu Lý cùng A Hổ ở bên ngoài gấp đến độ xoay quanh.

"Đại tiểu thư, cửa từ bị khóa từ bên trong, chúng tôi không mở được!!" A Hổ gấp đến mức muốn khóc.

"Tiểu thiếu gia cũng Lý Tinh Tinh đang ở bên trong! Hình như là Chu Tĩnh Nhã, mang xăng vọt vào trong đốt lửa!"

Vừa nghe con trai mình còn ở bên trong, Hứa Mạt gấp đến mức vành mắt đều đỏ.

"Khóa này ngay cả các anh đều không mở được sao? Cửa sổ thì sao!!"

"Đều đã thử qua, toàn bộ không mở được! Đã báo cảnh sát, đội cứu hỏa đang trên đường tới."

Bởi vì lúc trước Hứa Mạt bị bắt cóc, trong các phòng đều có lưới an toàn, bên trong khóa kín thì không vào được!


Trong phòng có ánh lửa chiếu lên, truyền đến âm thanh hô cứu mạng của Lý Tinh Tinh.

"Đem cửa đập ra! Bất luận có dùng cách gì cũng đập! Mau đập ra! Mau!"

Hứa Mạt gào thét!

"Vâng."

"Vâng, đại tiểu thư!"

Hứa Mạt gọi điện cho Chu Tĩnh Nhã, Chu Tĩnh Nhã rất nhanh liền nghe máy

"Chu Tĩnh Nhã, cô muốn thế nào thì mới đồng ý dừng tay lại!!"

"Dừng tay? Ha ha ha..." Chu Tĩnh Nhã đắc ý mà thê lương, cười lớn "Tôi còn có đường lui sao? Hứa Mạt, cuộc đời tôi đều bị hủy trong tay cô, đều bị phá hủy! Tôi lập tức phải chết, để cho con trai cô đi cùng tôi đi, tôi sợ cô đơn, vừa vặn có một người bạn nhỏ, ha ha ha ha..."

"Chu Tĩnh Nhã!! Cô mau mở cửa ra, cô nói đi, cô muốn cái gì tôi đều đáp ứng cô!! Chu Tĩnh Nhã!" Hứa Mạt gào thét, nước mắt không ngừng rơi, cảm thây trời long đất lở

"Không thể! Hứa mạt, tôi nói cho cô biết! Tôi hôm nay đã không muốn sống nữa, lúc này đang muốn tìm đường chết! Cô trơ mắt nhìn con trai cô cùng tôi chết đi!"

"Chu Tĩnh Nhã!!"

Điện thoại cắt đứt.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Hứa Mạt trong lòng nóng như lửa đốt, nheo mắt nhìn thấy cửa thông gió trên tầng cao nhất, nhưng cửa thông gió quá nhỏ, cũng quá cao, không thể bò lên được

"Bà xã" Lục Tử Hành đã tới, nhìn thấy tình huống không ổn. Lúc trên đường anh đã nhận được điện thoại.

"Tử Hành. Đứa bé cùng Lý Tinh Tinh ở bên trong! Chu Tĩnh Nhã ở bên trong muốn phóng hỏa thiêu chết bọn họ, làm sao bây giờ..."

"Cửa rất nhanh sẽ được phá, đừng sợ, anh sẽ cứu con. Đừng sợ..."

"Phanh -- " Cánh cửa rốt cục cũng đã mở

"Em ở bên ngoài, để bọn anh vào!"

"Không!"

"A Hổ giữ chặt cô ấy."

Hứa Mạt bị A Hổ kéo, chỉ có thể giương mắt nhìn Lục Tử Hành cùng Tiểu Lý xông vào.

"Tử Hành!!"

Vô cùng lo lắng, lo lắng Lục Tử Hành cũng sẽ gặp chuyện nguy hiểm. Làm sao bây giờ, Hứa Mạt lần đầu tiên sợ hãi như vậy.

Lục Tử Hành ở tầng một phát hiện ra Lý Tinh Tinh bị trói, Tiểu Lý vội vàng cởi dây thừng cho Lý Tinh Tinh. Lý Tinh Tinh lập tức thoát ra ngoài, sợ hãi đến choáng váng.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh, đứa bé thế nào? Đứa bé thế nào rồi?!!" Hứa Mạt muốn điên rồi.

Lý Tinh Tinh nói năng lộn xộn, chỉ biết khóc lớn.

Hứa Mạt vùng ra khỏi tay A hổ, muốn xông vào, Lục Tử Hành ôm Tiểu Hi đi ra. Hứa Mạt tâm trạng sụp đổ toàn bộ thế giới lúc này giống như thấy hừng đông. Chồng cùng con trai cô, cuối cùng đều an toàn...

"Con trai, con trai, để em nhìn xem..." Hứa Mạt vội vàng ôm Tiểu Hi, đứa bé khóc đến tê tâm liệt phế, vô cùng sợ hãi. Hứa Mạt sờ trên dưới con một lần.

"May mắn, thật tốt, con không có bị thương, con trai, con muốn hù chết mẹ a.." Hứa Mạt rơi nước mắt. Đúng rồi...

"Chu Tĩnh Nhã đâu?!"

Lục Tử Hành quay đầu nhìn lên tầng ba, nơi có ngọn lửa sáng rực.

"Cô ta đem căn phòng trên tầng ba khóa chặt, không thể vào được..."

"Đứa bé..."

"Đứa bé đặt trong phòng ngủ tầng hai, cô ta cũng không có ôm..."

Mạt ngoài ý muốn, trong lòng dâng lên một cảm giác khổ sở. Chu Tĩnh Nhã cũng không hạ tối hậu thư trả thù...

"Anh vừa rồi khuyên cô ta, cô ta sống chết không chịu mở cửa. Đội cứu hỏa sắp đến có lẽ còn có thể cứu..." Ánh mắt Lục Tử Hành có chút ảm đạm

Hứa Mạt giương mắt nhìn về phía cửa sổ tầng ba, Chu Tĩnh Nhã trong đám lửa đứng yên, vẻ mặt bi thương nhìn bọn họ

Trong phòng chỉ còn lại Chu Tĩnh Nhã, cô ta thật sự muốn hủy diệt chính mình.

Đội cứu hỏa tới, Chu Thanh Dự cũng đồng thời xuất hiện, Hứa Mạt thông báo cho anh ta.

Chu Tĩnh Nhã lúc bị cứu thì cánh tay và trán đều bị bỏng, nhưng lí trí còn thanh tỉnh.

Chu Thanh Dự ôm cô ta lên xe cứu thương.

"Chị, chị tại sao lại ngốc như vậy! Mặt bị thiêu hủy về sau sao có thể lập gia đình!" Chu Thanh Dự đau lòng lo lắng không thôi, mù quáng.

Chu Tĩnh Nhã nhìn thấy em trai hốc mắt đỏ ửng, nước mắt chảy xuống: "... Khỉ con..."

Lời vừa ra miệng, thanh âm đã khàn.

"Đừng nói nữa. Cũng đừng nói gì cả... Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, tất cả sẽ qua đi, tất cả sẽ qua... Mẹ đang trên đường tới, bà nghe thấy chị xảy ra chuyện nguy hiểm thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp. Chúng ta là người một nhà, thật sự không thể để chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn nữa, một cái gì cũng không thể mất đi... Chị..."


Chu Thanh Dự thống khổ nỉ non, nước mắt rơi.

Chu Thanh Nhã thấy em mình đường đường là một người đàn ông, vì mình mà rơi lệ, thật sự còn yêu thương cô ta, còn có người nhà... Cô ta còn có người nhà...

Nhà...

Chu Tĩnh Nhã còn sống, không chết.

Lục Tử Hành thương lượng cùng Hứa Mạt về chuyện khởi tố Chu Tĩnh Nhã hay không. Hứa Mạt lo lắng một lúc lâu, sau đó quyết định tạm thời không truy tố. Một là Chu Thanh Dự cầu xin, cam đoan nhất định sẽ không để cho chị mình tới quấy rầy, hai là, Chu Tĩnh Nhã đã biến thành như vậy, mặc dù cô ta gieo gió gặp bão, những Hứa Mạt cảm thấy mình cũng có trách nhiệm.

...

Mùa hè trôi qua, mùa thu trôi qua, đảo mắt mùa đông tuyết lại tới

Hệ thống lò sưởi hơi trong nhà xảy ra vấn đề, sửa chữa hai ngày vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân.

Hứa Mạt lúc này hai tay đang lạnh đến phát sợ, đang dùng bếp nướng điện hơ tay. Đây là bếp nướng Lưu Thi Ngữ lấy ra, nói là dùng rất tốt.

Lưu Thi Ngữ gần đây rất thuận lợi, mới tìm được công việc, làm nhân viên thu ngân ở hiệu sách, lúc nhàn hạ có thể đọc sách, rất thích hợp với tính cách của cô. Theo báo cáo của Lãnh Thừa Phong, anh đã có đột phá tiến triển, về bản chất là sắp tới thời điểm có thể vượt rào. Nếu "thành" muốn nói cảm ơn thật tốt đến Hứa Mạt, đang hợp tác cái gì, tiếp tục phát triển.

"Cẩn thận a, tiểu cợt nhả, ngày hôm qua con còn đụng đầu vào bao, lúc này đã không còn nhớ đúng không, chạy loạn khắp nơi. Tinh Tinh, Tinh Tinh..." Hứa Mạt bế con lên, đưa cho Lý Tinh Tinh. Đứa bé đã hai tuổi, có thể chạy nhảy vui vẻ.

"Vâng, đại tiểu thư gọi tôi?"

"Đem thằng nhóc xuống dưới lầu đi, đứa bé ở chỗ này ầm ĩ, làm cho tôi không cách nào nghĩ tới phương án tuyên truyền."

"Vâng."

Lý Tinh Thinh thuần thục đỡ lấy Tiểu Hi, cậu nhóc kia vừa biết mình bị đuổi đi, y y oa oa cà lăm nói không lên không, líu lo tỏ vẻ bất mãn.

Cậu nhóc cuối cùng cũng bị mang đi.

Hứa Mạt viết xong phương án thuận lợi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chiều chạng vang, từng bông tuyết rơi nhẹ liêu phiêu trong làn gió. Đèn đường đã từ từ sáng lên. Xa xa bên kia đường, hai ba người vội vã đi lại, có lẽ đang vội về nhà.

Lục Tử Hành có lẽ đang ở cách đây hai con phố, đi qua cầu trên sông Trường Giang, nếu không bị kẹt xe, thì khoảng 10 phút nữa có thể về đến nhà.

Lý Tinh Tinh gõ cửa.

"Có việc gì sao?"

"Đại tiểu thư, có người mang một bức thư đến đây."

Hứa Mạt mở thư, không có người gửi. Chỉ có mấy hàng chữ --

"Hứa Mạt, cô vĩnh viễn không biết, tôi hận cô như thế nào! Có bao nhiêu mong muốn cô biến mất trên thế gian này! Nếu không phải vì cô, tôi sẽ không trở thành cái dạng này, nhà không còn là nhà nguyên vẹn, thân thể cũng không nguyên vẹn, bị người ta nhục mạ. Đều là do cô! Hứa Mạt, tôi thật sự vô cùng hận cô, thật hận! Cho nên... Đời này, tôi không muốn gặp lại cô!"

Hứa Mạt đọc đến dòng cuối cùng kia, trầm tư vài giây, khóe miệng cong lên.

Không gặp lại nhau, chính là điều tốt nhất.

"Kỳ thật tôi rất ghét cô."

Hứa Mạt lẩm bẩm vài câu, nghe thấy dưới lầu có giọng nói cười đùa, mơ hồ nghe thấy Lục Tử Hành đang nói với con trai: "... Tiểu tử, con đối với cha mình lại có thủ đoạn cùng vận khí giống như vậy, rối loạn như vậy về sau cũng không tìm được bà xã tốt đâu..."

Hứa Mạt nghe vậy không khỏi cười ra tiếng. Không đứng đắn a.

"Bà xã, anh đã trở về. Em cười cái gì?" Lục Tử Hành tiến vào thư phòng thấy Hứa Mạt đang cười.

Hứa Mạt ôm cổ Lục Tử Hành, giả vờ giận dữ: "Này, anh nợ em tuần trăng mật, có phải lúc này nên đưa em đi không?"

"Ách... Cái này... Thứ tư tuần sau Tam Khẩu Nhẫn đồ sứ triển lãm mời anh, bởi vì cửa hàng kia theo anh từ lúc bắt đầu, cho nên... em cũng biết là anh không thể không đi. Tiếp theo sau đó là ông nội anh bên kia muốn mở bệnh viện, em cũng biết anh không thể không đi..." Lục Tử Hành cầm sổ kể khổ một đống hành trình bị thư ký an bài, tỏ ra mình vô cùng bận rộn.

Hứa Mạt càng nghe mặt càng thối: "Xú tiểu tử! Em đường đường là thiên kim Hứa gia, đi theo anh chịu khổ không nói, ngay cả một cái trăng mật cũng không có, rõ ràng đã nói xong...

Công nhân làm việc một năm còn có 5 ngày nghỉ phép, em làm vợ anh hai năm còn không có ngày nghỉ..."

Lục Tử Hành cười tươi, nhéo nhéo mặt bà xã: "Thật xin lỗi, bà xã, chuyện quan trọng nhiều lắm. Đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng muốn tìm em thương lượng, một món chuyện rất khẩn cấp phải làm, ngày kia phải làm."

"Chuyện gì."

"Ngày kia chúng ta... Phải đi đảo Tô Mai hưởng tuần trăng mật, hay là đi Hawaii, hoặc suối nước nóng Nhật Bản?"

Hứa Mạt vừa nghe, ánh mắt lập tức phát sáng.

"Đồ đàn ông thối, anh dám đùa bỡn em!"

Hứa Mạt đánh lên ngực Lục Tử Hành. Hai năm, ngực Lục Tử Hành ngày càng bền chắc.

Cửa phòng sách đóng lại, hai vợ chồng trong thư phòng làm chuyện xấu. Trong cánh cửa vang lên các loại thở cấp cùng tiếng đồ vật rơi xuống.

Ngoài cửa Tiểu Hi dán lỗ tai vào cánh cửa, dùng sức nghe, tay cầm cây roi da. Nghe một lát liền dùng sức gõ cửa.

Hai vợ chồng đang cao hứng, không thể không ngừng, Lục Tử Hành trong bụng một trận lửa giận, đen mặt mở cửa phòng, thấy con trai vô tội mở to mắt đem roi da đưa cho mình.

"..."

__ Chính Văn Hoàn __


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận