Nữ Vương Bức Hôn


Lâm Tử Quỳ đang ngồi trên sân thượng ngắm sao mà trăng đêm nay không sáng rực như mọi khi.
"Hả?"
"... Tử Quỳ." Không biết là do khẩn trương hay do dự, Tần Như Lan cố gắng khắc chế sự xao động trong lòng, khẽ gọi tên người mình nhung nhớ.
"Ha ha, sao hôm nay dùng lại số điện thoại này?" Bị hành động của Tần Như Lan làm hồi tưởng về quá khứ. Giọng nói mơ hồ, ánh mắt nhìn vào màn đêm đen kịt, không biết đang nhìn cái gì, có lẽ đang nghĩ đến một đoạn ký ức đã qua.
"Dãy số này chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm của chúng ta. Em vẫn giữ lại, nhưng không ngờ hôm nay còn có thể dùng. Còn tưởng rằng Quỳ đã quên chủ nhân của dãy số này."
Nghe Tần Như Lan nói những lời này không biết là oán giận hay nuối tiếc, Lâm Tử Quỳ cúi đầu, mím môi, nhìn mũi giày của mình, nhất thời không nói nên lời, chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy tiếng thở dài của bên kia: "Không biết Quỳ còn lưu hai chữ "Đầu Heo" cho số điện thoại này không? "
"... Còn."
Tuy chỉ là một chữ đơn giản nhưng có giá trị hơn những lời ngon ngọt khác. Trong lòng của Tần Như Lan vẫn còn vương vấn nhiều ký ức khắc cốt ghi tâm. Cô biết Lâm Tử Quỳ không phải là người vô tình vô nghĩa, trong lòng cô ấy chắc chẵn vẫn còn tồn tại một người tên Tân Như Lan.
"Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Quỳ có nhớ tuần sau có ngày đặc biệt gì không?"

Tuần sau? Nghe Tần Như Lan hỏi, não Lâm Tử Quỳ bắt đầu chạy đua với vận tốc 100km/h để tìm ra tất cả những đáp án có thể xảy ra. Xoay người rời khỏi sân thượng, đi đến tủ đầu giường nhanh chóng giở quyển lịch đặt ở đó lên xem, cẩn thận kiểm tra từng ngày.
19 tháng 8?
Tần Như Lan kiên nhẫn chờ đợi Lâm Tử Quỳ cho đáp án. Đừng nói 1 phút, 5 phút, thậm chí mấy tiếng cô cũng có thể chờ. Chỉ cần Lâm Tử Quỳ còn nghĩ tới cô, thì sự chờ đợi của cô không có gì là không đáng.
Nắm chặt điện thoại trong tay, cố gắng để càng gần mặt càng tốt, cô lo lắng chỉ vì một lúc thất thần sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc mà cô trông chờ.
"Là sinh nhật của em?"
Câu trả lời này đủ để thỏa mãn cô. Đây là điều cô muốn. Cô muốn thăm dò tìm hiểu xem Lâm Tử Quỳ còn tình cảm và để cô trong lòng không. Nếu Lâm Tử Quỳ trả lời là đã quên, thì đoạn tình cảm này cô không còn can đảm để níu kéo nữa, nhưng Lâm Tử Quỳ mà cô yêu chưa bao giờ khiến cô thất vọng.
"Quỳ sẽ mừng sinh nhật với em không?"
Chính xác là trước đây mỗi khi đến sinh nhật, Lâm Tử Quỳ đều tổ chức ăn mừng với cô. Hai người cũng không mời đám bạn học, vì sợ ồn ào, nhốn nháo. Một là Tần Như Lan chỉ muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người. Hai là do điều kiện gia đình của Lâm Tử Quỳ lúc đó. Tần Như Lan lo lắng cảm nhận của Lâm Tử Quỳ, cũng không muốn tốn tiền, cho nên không cần cô tặng bất cứ quà gì, chỉ cần ở cùng cô là tốt rồi.
Tần Như Lan và Lâm Tử Quỳ là bạn thân từ thuở hàn vi, cùng nhau trải qua nhiều cay đắng, gian khổ, cô ấy luôn mang lại những ấm áp cho Lâm Tử Quỳ. Lâm Tử Quỳ luôn cho rằng cuộc sống của cô vào 19 năm trước đều do Tần Như Lan tạo cho, cô ấy cổ vũ cô, bao dung cho cô, nụ cười chói lóa sáng lạn của cô ấy luôn tạo thành động lực cho Lâm Tử Quỳ không ngừng phấn đấu. Hoạn nạn gặp chân tình là điều rất đáng trân trọng và khó quên.
Đây cũng là vấn đề mà Phương Y Ái thường hay oán giận. Nữ vương bệ hạ luôn giận dỗi vì sao khi Lâm Tử Quỳ công thành danh toại, nổi tiếng mới gặp cô ấy, vì sao không phải là cô ấy cùng Lâm Tử Quỳ trải qua những lúc khốn khó, cực khổ. Mà mỗi khi nhắc đến vấn đề này, Phương Y Ái đều cực kỳ không vui.

Cũng vì lẽ đó, mà Lâm Tử Quỳ đặc biệt quý trọng, đặc biệt yêu thương Tần Như Lan. Cô không muốn cô ấy bị tổn thương hay phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào.
Ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời: "... được."
Tần Như Lan rất thích giọng nói của Lâm Tử Quỳ, ấm áp mà lại có lực, không cao cũng không thấp, tông giọng vừa phải. Bất kể gặp phải chuyện gì, chỉ cần có Lâm Tử Quỳ bên cạnh, chỉ cần nghe được giọng nói này bất kỳ lúc nào cũng sẽ tạo cho cô cảm giác an toàn. Lúc đó thế giới của cô sẽ trở lại màu xanh ấm áp, sáng tươi như lúc ban đầu.
Đêm nay quá nhiều ngạc nhiên, khiến cho nước mắt Tần Như Lan không ngừng tuôn rơi. Được Lâm Tử Quỳ hứa hẹn như vậy, đôi mắt Tần Như Lan ngập trong nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, dường như bao nhiêu điều muốn nói lại không thể nói thành lời.
"Chồng ơiiii."
Chỉ hai từ đơn giản này thôi không chỉ làm Lâm Tử Quỳ giật mình mà còn xuyên qua điện thoại làm Tần Như Lan ở đầu dây bên kia hóa đá.
Phương Y Ái còn chưa đến cửa, đã bắt đầu nhõng nhẽo gọi đại tác gia. Trước đó có báo với Phương Y Ái phải đi trả lời điện thoại, ai dè để nữ vương bệ hạ chờ hơi bị lâu. Gọi điện thoại gì mà lâu dữ vậy? Càng nghĩ càng tức giận, có lẽ do đang mang thai nên tính tình thất thường, buông điều khiển từ xa trong tay ra, nhanh chóng đi lên phòng bắt người, mà không thèm đi tới cửa tìm, giở thói đỏng đảnh trêu đùa gọi lớn.
Lâm Tử Quỳ nghe Phương Y Ái gọi mình, không biết là do chột dạ hay gì, nhanh chóng cúp điện thoại và giấu chiếc điện thoại sau lưng, cố gắng che giấu vẻ mặt hoảng hốt. Lúc nữ vương bệ hạ giận dữ nhìn Lâm Tử Quỳ thì cô ấy đang đứng bên giường, tay trái cầm một quyển lịch, mở to hai mắt vô tội nhìn cô.
"Quỳ đang làm gì?"
"Xem...xem lịch a?"

Nói xong, để tỏ ra là mình đang nói thật, giơ giơ cái quyển lịch trong tay trước mặt nữ vương bệ hạ, nhưng mà nhìn biểu cảm của nữ vương bệ hạ, có lẽ hiệu quả không được tốt cho lắm.
Xem lịch? Xem lịch có cần lâu dữ vậy không? Không phải nói gọi điện thoại xong thì xuống chơi với cô sao? Bị đáp án của Lâm Tử Quỳ chọc giận, tia lửa giận trong mắt từ loe loé thành ngọn lửa bùng cháy!
Ba bước dừng hai bước tiến, tiến lên vòng tay ôm cổ Lâm Tử Quỳ, ngẩng gương mặt ngạo kiều chất vấn: "Xem lịch quan trọng hơn chơi với vợ hả?"
"... dĩ nhiên, dĩ nhiên không có!"
"Vậy Quỳ đang làm gì ở đây, có biết em chờ Quỳ bao lâu không? !"
Nói xong, nữ vương bệ hạ tự cảm thấy bản thân hành xử hơi hung dữ với người chồng bé bỏng của mình, bừng tỉnh, thay đổi thái độ 180 độ, vuốt ve gương mặt của Lâm Tử Quỳ, giọng nói nũng nịu: "chồng ơiii ~ người ta muốn chơi với chồng, chồng hiểu không ~ "
Dán cơ thể lên người Lâm Tử Quỳ lắc qua lắc lại, hết qua trái rồi lại qua phải.
Trời ơi, trái tim bé bỏng này bị nữ vương bệ hạ trêu chọc muốn rớt ra ngoài. Thẳng thắn mà nói, Lâm Tử Quỳ sắp chịu hết nổi, càng lúc càng dịu dàng, khiêu khích như vậy ai đủ sức chịu nổi a.
Cúi đầu nhìn vào ánh mắt trìu mến, đong đầy tình cảm của Phương Y Ái, sực nhớ ra là vẫn không chắc đã cúp điện thoại của Tần Như Lan hay chưa, trên mặt Lâm Tử Quỳ lộ ra vẻ lo lắng. Cô rất lo lắng Tần Như Lan nghe được đoạn đối thoại của cô và Phương Y Ái sẽ rất đau lòng, nhưng cũng may là nữ vương bệ hạ không có để ý đến phản ứng không tự nhiên của cô lúc này.
Len lén đem chiếc điện thoại giấu sau lưng bỏ vào túi quần, nhanh tay lẹ mắt ôm eo Phương Y Ái nhẹ giọng nói: "mới có 30 phút thôi mà, sao em lại cáu kỉnh ?"
"Hihihi, ở nhà chán lắm, em muốn Quỳ đi shopping với em, " Phương Y Ái ngửa đầu, âu yếm chồng mình, ương ngạnh ra lệnh, " có thể xem đây là sự trừng phạt dành cho các bà mẹ của chúng ta đêm nay."
"Được, ăn xong ra ngoài tản bộ cũng tốt, nhưng nói trước nha, tôi tuyệt đối không có bỏ qua mối nghi ngờ của hai người a." Nói xong, hôn vài cái trên môi Phương Y Ái, rồi nói tiếp, "Tôi đi vệ sinh, em mở tủ lấy thêm áo khoác, buổi tối ở ngoài đường gió lạnh ."

Được người yên quan tâm săn sóc, lúc này Phương Y Ái mới chịu bỏ tay ra, đi đến bên tủ để chọn lựa quần áo. Nhận thấy nữ vương bệ hạ không còn chú ý đến mình, Lâm Tử Quỳ vội vàng đi vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, nhưng phát hiện Tần Như Lan ở đầu dây bên kia đã cúp mắt từ lâu.
Uể oải thở dài thườn thượt, đem những lo lắng trong lòng thải ra hết, đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, hai tay chống lên, nhìn hình bóng mình trong gương, ánh mắt não nề, thầm trách bản thân không để ý đến Tần Như Lan, sao lại để cho mọi chuyện càng ngày càng tệ?
Nghĩ đến Phương Y Ái còn đang chờ cô bên ngoài, Lâm Tử Quỳ không muốn ở lâu trong đây, đưa tay mở vòi nước, rửa sạch tay, lúc này mới xoay người mở rộng cửa ra ngoài.
Vừa đi ra, chợt thấy Phương Y Ái chạy đến trước mặt cô hỏi: " đêm nay Quỳ muốn mặc cái nào?"
"Ặc.. Trời ạ, " ngửa đầu nhìn trần nhà, tự đánh vào cái ót mình một cái, thầm than một tiếng, "cưng ơi, tôi muốn em mặc thêm áo chứ không phải là lấy cho tôi."
"... Hả? Sao Quỳ không nói rõ."
Nữ vương bệ hạ mất hứng chu chu cái miệng, nổi giận vứt hai cái áo lên giường.
Trời ơi... Như vậy còn chưa rõ ràng sao? Lẽ nào mang thai chỉ số thông minh bị giảm đi không ít?
-----------------------
Lời Editor:
Có ai mong cô ấy sinh lẹ lẹ như B không? B chờ mệt quá. ^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận