Nữ Tế Nan Đương

Tục ngữ nói “Làm việc tốt thường khó khăn” Tiêu Thế khóc không ra nước mắt nhìn điện thoại, thật muốn làm một công trình nghiên cứu điều ra xem có phải tình yêu đồng chí nào cũng bi thảm như của hai người không.

Gọi vào di động tám chín lần đều không ai nghe máy, gọi đến văn vòng thì được bảo là hắn xin nghỉ, không biết đi đâu, gọi về nhà thì không có người nghe, thầm nghĩ hắn cũng chưa về nhà ngay, sợ là đang lang thang ở đâu đó.

Tiêu Thế buồn bực không thôi.

Y biết tính người yêu hay suy nghĩ, nhưng mà thực sự là y không đoán nội dung của cái ý nghĩ đó là gì….

Tiêu Thế đau đầu, không còn cách nào đành lê bước về nhà.

Vẫn là nên nói chuyện rõ ràng với chú Trần, rồi về dỗ dành hắn.

Kết quả không chờ y vào nhà, đã thấy chú Trần miệng ngậm điếu thuốc, tay chắp sau lưng, bộ dáng đầy tâm sự từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy Tiêu Thế ở cổng, đầu tiên là ông sửng sốt, sau đó là hung hăng trừng mắt nhìn y.

Trong lòng Tiêu Thế hồi hộp, vội vàng lên tiếng trước, cười nịnh nọt: “Cha, cha ra ngoài à?”

“…………….”

Thái dương chú Trần nổi đầy gân xanh, mãi mới nói được: “Mẹ cậu bảo tôi đi tìm cậu! Định không ăn cơm trưa?”

Trong lòng Tiêu Thế vui vẻ, cảm thấy thái độ thế này là có thể nói chuyện được, vội vàng bày ra vẻ mặt buồn bực: “Vừa rồi công ty gọi điện, tìm con có việc gấp…”

Nét mặt già nua của chú Trần cứng đờ: “….Là Tô tiên sinh có việc gấp phải không?”

Tiêu Thế nghiêm mặt, tội nghiệp nhìn ông.

Chú Trần tức giận đến mức không biết nói gì.

Hôm nay đi từ đầu thôn đến cuối thôn, cũng đã nghĩ hết cả buổi sáng.

Ông nhìn Tiêu Thế lớn lên, từ trước đến giờ y luôn là người hiểu biết, chưa bao giờ khiến ông bận tâm cả, theo lý thuyết thì không thể làm ra chuyện hoang đường như vậy.


Ông cũng thấy mình có vẻ cổ hủ, nhưng không phải là không biết nói lý lẽ, cũng bởi vì hiểu đạo lý, mới có thể nhất thời không cấm đoán triệt để hai người.

Cho dù nhìn từ góc độ nào, đều cảm thấy hai người đó là thật tâm, quyết không chịu chia lìa.

Chú Trần càng thêm đau đầu.

Tiêu Thế nhìn mặt chú Trần dịu đi nhưng vẫn còn buồn bực, cẩn thận gọi tiếp một tiếng: “Cha?”

Chú Trần thở dài, nhìn y nóng lòng, đành vô lực khoát tay: “Cút đi, muốn đi thì đi, đừng làm trò phiền phức!”

Tiêu Thế cười, đột nhiên ôm chặt lấy ông, vỗ vỗ vai ông: “Cảm ơn cha!”

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” – Chú Trần bị bất ngờ, mãi đễn khi hồi phục lại, Tiêu Thế đã sớm chạy mất.

“Thằng nhóc thối….” – Ông lầm bầm, không cam lòng đá một cái, xoay người vào nhà – “Ai là cha mi….”

Tô Na bê một chậu quần áo ra sân phơi, nhìn thấy chú Trần, lặng đi một chút, mới cười nói: “Cha, hôm nay tâm tình cha tốt lắm?”

“Sao?” – Gáy chú Trần cứng đờ, không được tự nhiên xoay lại – “Ai, ai bảo thế?”

Tô Na gãi đầu, nghiêm túc nói: “Rất ít khi thấy cha cười mà.”

“………..”

Trong nháy mắt, cả người chú Trần hóa đá.

Tiêu Thế khi đi chỉ mang theo ví tiền và điện thoại, bởi vì chuyến xe tiếp theo đến N thành phải hai tiếng nữa mới xuất phát, cho nên y quyết định sẽ đi taxi.

Không nghĩ đến khi vẫy được taxi rồi, mới phát hiện ra ví mình rỗng tuếch, chỉ còn thẻ tín dụng.

Xin lỗi lái xe, nghe thêm câu chửi thần kinh, y bất đắc dĩ nhìn xung quanh, mãi mới phát hiện được có hai cây ATM ở phía góc đường.


Vì nằm gần cửa hàng tổng hợp nên người xếp hàng rất nhiều, Tiêu Thế nhìn cả hàng người dài dằng dặc, thật không biết phải làm thế nào.

Không biết phải làm gì nữa, y đột nhiên phát hiện ra, người đang rút tiền… là người quen…

“A!” – Tiêu Thế kinh ngạc kêu lên, cũng không để ý ánh mắt lên án của người khác, chạy đến đó.

“Thật khéo nha.” – Tiêu Thế cười tủm tỉm vỗ vỗ vai người kia, làm bộ thân mật nói – “Ngay cả đi rút tiền cũng gặp bác.”

Đối phương bị bất ngờ liền nhíu mày, sau đó mặt không thay đổi quay lại nói: “Không có tiền thì sống thế nào.”

“…………….”

Tiêu Thế bị nghẹn một chút, nhưng sắc mặt không thay đổi, nghĩ rằng hôm nay tốt xấu gì bác tài cũng coi như là dễ tính, vì thế liền thương lượng: “Tôi có việc gấp cần dùng tiền, đưa thẻ tín dụng và mật mã cho bác, bác rút hộ được chứ?”

Bác tài nghiêm mặt, ngây người nhìn y.

Tiêu Thế biết hành vi của mình quả hơi lỗ mãng, nhưng mà thực sự là y không chờ kịp: “Như vầy, vừa lúc tôi muốn bắt xe quay về N thành, bác giúp tôi lấy tiền, tôi bao xe bác.”

Biểu tình của bác tài rốt cục cũng thả lỏng.

Tiêu Thế thở phào, thầm nghĩ, đúng là có tiền có thể sai được cả ma quỷ.

Chưa kịp cảm thán xong, chợt nghe bác tái nói: “Năm trăm đồng.”

“Gì cơ?” – Tiêu Thế tròn mắt – “Lúc trước tôi đi cũng chỉ có ba trăm.”

Bác tài lạnh lùng nhìn y: “Quay về hai mươi năm trước đi xe lửa với cái giá ấy nhé.”

“………..”

Tiêu Thế vẫn không từ bỏ ý định mặc cả: “Bác xem, tôi đi tàu điện ngầm cũng mất có sáu mươi đồng….”


Lần này bác tài chả buồn liếc mắt nhìn y: “Đáp tàu hỏa chỉ cần ba mươi đồng, nhưng nó có đi được với tốc độ máy bay không?”

“………..”

Taxi của bác có thể đạt tốc độ máy bay?

Tiêu Thế không còn gì để nói, vô lực vẫy vẫy tay: “Vậy bác nói bao nhiêu thì bấy nhiêu đi, giúp tôi lấy tiền trước đã….”

Bác tài nhìn y đưa thẻ tín dụng cho mình, thản nhiên nói: “Không cần.”

Tiêu Thế ngẩn ra: “Sao ạ?” – Chả lẽ lại đổi ý.

Lái xe đờ đẫn vuốt cằm, trầm giọng nói: “Chờ một chút.”

Ngay sau đó, y thấy bác tài nhanh chóng lấy ra một tập hồng hồng từ khe nhận tiền, vung tay lên, thanh âm có chút kinh ngạc cũng tức giận: “A, sao lại gấp đôi thế này!”

“…………”

“………….”

Tiêu Thế im lặng.

Mọi người trong hàng im lặng.

Ba giây sau, chỉ thấy đám đông nháo nhào chạy về phía cái máy ATM đó.

Bác tài vừa lòng nhìn xung quanh, sau đó lui lại: “Được rồi, đến lượt cậu.”

“…………….”

Tiêu Thế vừa lấy tiền vừa thầm nghĩ……

Vì sao có lúc lại cảm giác trí thông minh của con người có thể bùng nổ thành siêu đẳng nhỉ?

Năm trăm đồng tuy rằng quý, nhưng Tiêu Thế vô cùng hài lòng với chất lượng phục vụ của bác tài.

Chỉ có đi xe của bác, mới có thể thiệt tình mà cảm thán, hóa ra taxi cũng có thể đi với tốc độ của máy bay.


Mãi đến lúc tới cổng khu nhà, xuống xe, hai chân Tiêu Thế vẫn còn run rẩy, giống như mỳ tôm ngâm nước lâu quá.

Tựa vào cạnh cửa nghỉ một hồi, y bấm máy gọi cho Tô Mạch Ngôn, vẫn không nghe máy như dự đoán.

Y đỡ lưng, vội vàng đi về phía căn hộ.

Đạu khái là gần đây luôn xui xẻo, cho nên nhìn thang máy có năm chữ “Tạm dừng để sửa chữa” vàng chóe, cảm giác không buồn bực, bình tĩnh xoay người, đi cầu thang bộ.

Leo cầu thang quả là rất mệt.

Vừa đi y vừa thầm nghĩ, khí lực này mà giữ lại để dành lúc lên giường với lão thỏ nhà mình có phải tốt không, nhất định có thể ép hắn đến phát khóc.

Mãi mới đến được nhà, y ấn chuông, không có người mở cửa.

“Mạch Ngôn?”

Tiêu Thế gọi mấy tiếng, không có người trả lời, liền lấy chìa khóa mở cửa đi vào.

Bước vào nhà, Tiêu Thế giật mình.

Cửa sổ đóng chặt, rèm buông kín mít, đèn đóm không cái nào bật, cả phòng đen như hũ nút, chỉ có ánh sáng từ cửa chính truyền vào, khiến bóng y đổ dài trên nền nhà.

Cái nơi âm u oán khí này là gì vậy trời?

Tiêu Thế bước vào, vội vàng gọi: “Mạch Ngôn?”

“……….”

Vẫn không có người trả lời.

Trong lòng y hoảng hốt, gào to: “Mạch Ngôn, ngươi ở nhà đúng không? Ở đâu? Mạch…..”

Rầm.

Cửa sau lưng y đóng lại.

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh rầu rĩ của lão nam nhân: “Cậu…về đây là để chia tay sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận