Nữ Phụ Trùng Sinh Sau Khi Kết Hôn

"Ngọt ngào! nụ cười của anh thật ngọt ngào
Giống như hoa nở trong gió xuân
Hoa ở trong gió xuân
Đã gặp anh ở nơi nào? Nơi nào..." (Một đoạn trong bài “ ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân)
Tần Mộc nhìn An Noãn đang hoạt bát trước mặt, đặt bút xuống, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn An Noãn: “ em định hát như vậy cho anh nghe đến bao giờ?”
An Noãn thấy Tần Mộc rốt cuộc cũng mở miệng, liền vui vẻ ngồi bên cạnh Tần Mộc, ôm chặt cánh tay Tần Mộc, đầu dựa vào cánh tay rắn chắc lại có lực nói: “Haha.., kì thật, chủ yếu là em muốn nói cho anh một việc.”
Tần Mộc nhìn An Noãn, chờ đợi câu trả lời của An Noãn .
An Noãn ngẩng đầu nhìn Tần Mộc, "Em đã đồng ý với chị dâu, thứ sáu này sẽ đi du lịch Tam Á cùng An thị."
“Sau đó… anh ở nhà, nhớ chú ý sức khỏe, tăng ca nhiều, ít ăn cơm, xã giao muộn một chút cũng được.” An Noãn bướng bỉnh nói.
Cô đột nhiên nhớ đến một tình tiết trong phim Hàn, nữ phụ vì muốn giữ nam chủ, nên, trong một năm cô không có ở bên đã đưa nam chủ vào tù, lúc ấy chỉ cảm thấy tính cách nữ phụ thật biến thái, dị dạng lại thêm ba phần hài hước, nên cũng muốn đùa dai một chút.
“Yên tâm đi, những cái này em không cần lo lắng, bởi vì em không có khả năng đi Tam Á!”
An Noãn lập tức giận dữ nói: "Anh ngạch tên của em trong danh sách rồi!" Người đàn ông độc ác aaa.
“Anh thấy em rất cố gắng làm việc, luôn luôn muốn chứng minh cho anh và cả công ty biết năng lực làm việc của em tốt đến đâu, nên anh đã đặc biệt cho em một cơ hội, thứ sáu tuần này đi công tác cùng anh! Vé máy bay từ tuần trước đã đặt rồi, do công việc bề bộn nên chưa kịp nói với em, bây giờ em đi chuẩn bị đi.”
! ! !
Cô thề, cô chưa từng muốn chứng minh năng lực làm việc của mình, cuộc sống trầm lặng cô vẫn sống rất tự hào mà.
"Gạt người, em không nhận được tin nhắn về vé máy bay !"

"Anh nhận được!"
"... ..." Cô.. cô. . .
Cô đã mua xong váy Bohemia và mũ rơm rồi!
"Em đã đồng ý đi Tam Á, cho nên..."
"Cho nên, ngươi chỉ có thể từ chối, sau đó đi công tác cùng anh, anh tin em ‘sẽ’ không để anh phải thất vọng!" Tần Mộc mặt không đổi sắc nói.
"Em có thể nói ‘sẽ’ không?"
"Không thể!"
————
An Noãn lập tức gọi điện cho Lâm Na, rất tức giận nói với Lâm Na tin tức xấu này, vốn tưởng rằng cùng là người nhà, thế nào cũng sẽ nói dùm cô vài câu, kết quả Lâm Na lại trực tiếp nói : ‘‘Em không đi số lượng nữ vừa hay là chẵn không cần thuê thêm một phòng, chị cũng bớt phiền, đi đi, đi công tác thuận lợi.’’ Vô tình đuổi An Noãn đi.
Thôi, cái nhà này, đã không còn vị trí của cô rồi, phỏng chừng qua một thời gian ngắn nữa, ngay cả cô ốm chắc cũng chẳng đến thăm , kết cục của nữ phụ đang đến gần cô, đến đây đi đến đây đi, hẹn vào năm 2018.
Lâm Na cúp điện thoại, nói với ba mẹ An Lôi An Dương phía sau, ‘‘Ba mẹ, vậy con gạch tên Tiểu Noãn trong danh sách nhé.’’
‘‘Ừ, gạch đi, để nó đi cùng Tần Mộc là tốt nhất, bên nhau lâu càng hiểu nhau, cuộc hôn nhân này mới lâu dài đến khi bạc đầu.’’ Ba An gật gật đầu, nhấp một ngụm trà nói xa xăm.
‘‘Con cũng cảm thấy lần trước Tiểu Noãn trở về, có lẽ đã xảy ra chút mâu thuẫn với Tần Mộc, nhưng nghe giọng nó hôm nay, chắc là đã hòa thuận rồi, con thấy Tiểu Mộc rất quan tâm An Noãn, Tiểu Noãn đúng là có phúc.’’ Lâm An nhìn dáng vẻ yên tâm của An Dương An Lôi, cười cười, một số người trên người lại có những điều đặc biệt mà người khác không có, làm cho nhiều người yêu thích, Lâm Na cúi đầu uống ly sữa mà người hầu mang tới.
Hai ngày sau khi làm hòa với Tần Mộc, An Noãn lén lút nhắn một tin nhắn cho Trần Mãn Tân, cô cảm thấy chuyện lần trước có hơi ngại, quả thực Tần Mộc qúa bá đạo, không biết cuối cùng Trần Mãn Tân thu dọn tàn cuộc như thế nào !
"Không sao, nghe nói An thị cũng đi Tam Á du lịch, cô cũng đi cùng chứ?"
"À, vốn là muốn đi , nhưng bị Tần đại ca lôi đi công tác , không đi được ."

'Tôi mấy ngày nay chuẩn bị đi Tam Á...' Trần Mãn Tân thầm may mắn khi câu nói kia còn chưa có đánh xong.
‘‘Vậy không nói nữa, tôi buồn ngủ, ngủ đây !’’ Khó lắm mới thích một người, lại bị người khác nhanh chân đến trước, loại tâm trạng này thật sự rất khó chịu, Trần Mãn Tân gãi gãi đầu, không có cách nào nói chuyện tiếp, buồn bực uống một ly rượu.
‘‘Này ! Trần thiếu của chúng ta trau mày nhăn mặt không phải là đau khổ vì tình chứ ? Nói ra coi, để cho mọi người cùng hiến kế, thế gian này có hàng ngàn phụ nữ, chỉ cần anh thích, thì tôi có thể nghĩ cách để cho cô ta cam tâm tình nguyện thích anh.’’ Người nói chuyện là thiếu đông gia của Tiền thị ở thành phố A, thích kết giao bạn bè, là bạn Tô Thần, cũng có quen biết với Trần Mãn Tân, thường ngày, rảnh rỗi liền kéo một đám người tụ tập ở câu lạc bộ đêm.
"Nếu như người nọ đã kết hôn thì sao?" Trần Mãn Tân ngẩng đầu hỏi hắn.
Đối phương sửng sốt 2 giây sau, ha ha cười nói, "Ha ha, thì ra Trần thiếu thích loại như thế, vậy cũng có vấn đề gì, kết hôn thì có thể ly hôn mà!"
‘‘Vậy anh nói thử xem, làm như thế nào để ly hôn ?’’
‘‘Cái này còn không đơn giản sao ? đàn ông mà, không có ai không ngoại tình, anh tìm mấy người phụ nữ tới, hôn nhân này tự nhiên sẽ đổ vỡ, đến lúc đó, anh có thể ôm mỹ nhân về.’’
————
Mang theo tâm tình vạn phần không muốn, An Noãn bị Tần Mộc xách đi công tác Hàng Châu ba ngày, mà An gia lại đang trên đường bay tới Tam Á, so sánh ra.. lại một phen xót xa.
"Đàm phán xong, sẽ dẫn em đi dạo Tây hồ." Tần Mộc sờ sờ đầu An Noãn , an ủi cô.
Đi Tây hồ cái đầu ấy, kiếp trước đã từng đi mấy lần rồi, mỗi cái hồ có gì hay ho chứ ! An Noãn bĩu môi, càng thương tâm.
Đến buổi chiều, máy bay đáp xuống sân bay Tiêu Sơn, An Dương cố ý gửi một bức hình phong cảnh cho An Noãn xem, An Noãn lại gửi lại một bức phong cảnh khác, thú vị.., sau đó liền đem di động trệt để ném vào trong túi, nhắm mắt làm ngơ.
Thấy Tần Mộc đang nhìn qua những hợp đồng chút nữa sẽ ký kết, khuôn mặt nhìn nghiêng của Tần Mộc ngũ quan hài hoà rõ nét, An Noãn tiến lại dựa vào gần, cùng Tần Mộc xem hợp đồng, nghĩ lại, kì thực ở cùng một chỗ với Tần Mộc, thì nơi nào cũng tốt hết.
Lần này Tần Mộc chủ yếu là muốn đi Tân Giang ký hợp đồng, vì đối phương muốn xây dựng một trường đại học công lập mới ở Tân Giang, trước mắt gần như đã đàm phán gần xong rồi, nhưng khi kí kết, người phụ trách lại lần nữa từ chối, chậm chạp không chịu kí kết với Tần thị, người phụ trách bên Tần thị lại không dám ra quyết định, nên Tần Mộc không thể không tự mình đi một chuyến.
Mà lần này An Noãn chủ yếu phụ trách đi lại, ăn, mặc của Tần Mộc, cô đã chuẩn bị cho Tần Mộc hai bộ tây trang, một đen, một xám tro để tiện thay đổi, kì thực cô thích nhất Tần Mộc mặc đồ đen, toát ra vẻ tuấn tú cao ngạo lạnh lùng, có điều màu xám cũng đẹp, tao nhã lịch sự, biết Tần Mộc đi xã giao phải uống rượu, cô còn chuẩn bị trà chanh mật ong, còn về phần nơi ở, ở Hàng Châu tất cả do đối phương phụ trách.

An Noãn và Tần Mộc đến nơi cũng đã là buổi trưa, cả đám người cùng nói chuyện làm ăn trên bàn cơm, nghe bọn họ thảo luận về dự án là một việc thực sự rất khô khan.
Hợp đồng chưa được kí kết, đơn giản chính là vấn đề về chất lượng và giá cả.
Tần Mộc đã sớm chuẩn bị danh sách về giá cả, chất lượng của một số kiến trúc nổi tiếng thế giới của Tần thị trong mấy năm gần đây để so sánh với các công trình kiến trúc tương tự khác, trong vòng một ngày chắc sẽ xong, An Noãn càng nghe càng chăm chú, Tần Mộc trong lúc làm việc thật hấp dẫn quá đi, cô dần dần cảm thấy hứng thú với những gì Tần Mộc nói, An Noãn cảm thấy nếu như ngày xưa thầy giáo mà cũng đẹp trai, giảng bài như Tần Mộc thì có lẽ cô có thể thi đậu đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh rồi, cho nên, thành tích không tốt không cần tự trách mình, mấu chốt còn do nhan sắc của giáo viên có giá trị hay không nữa!
Hơn nữa điều làm cho An Noãn vui vẻ nhất chính là, trong truyện, người có thể đi công tác cùng Tần Mộc chỉ có Bạch Lộ, bởi vì năng lực làm việc rất tốt, An Noãn tự nhận mình không phải là nữ cường, nhưng Tần Mộc lại tình nguyện mang cô theo cùng, chỉ có thể nói Tần Mộc thực sự rất thích cô, điều này làm cho cô sung sướng hận không thể nhảy lên.
Cho nên dù cho phần lớn thời gian đều khô khan nhưng cô lại không thấy khó chịu.
Thương lượng xong hợp đồng, trời đã tối, một trận gió lạnh thổi tới, thời tiết Hàng Châu thực là tùy hứng, giữa trưa 20 độ, buổi tối đã 0 độ, nhưng xung quanh lại không thiếu người đi lại, từng đám từng người qua lại trên phố, tràn đầy không khí thanh xuân.
Bởi vì ngay bên cạnh phía ngoài trường học là con phố “rác” nổi tiếng ( thực ra đây là con phố ăn uống có nhiều hàng quán, xạp hàng nhỏ bày bán, tên con phố do học sinh ở đó đặt.) cho dù mới ăn tối xong, An Noãn vẫn nhịn không được muốn đi ăn vặt, đã đến nơi này rồi, không đi ăn thực sự đáng tiếc, trước kia, lúc còn đi học, mỗi tuần cô đều đến ăn một lần, lúc này được quay lại chốn cũ, An Noãn vẫn rất hoài niệm.
Tâm tình tốt, khẩu vị liền nhiều lên.
“Ông xã, anh biết không, ở đây có một quán lẩu Oden vô cùng ngon, nghe nói mỗi lần tới giờ tan học, rất nhiều người đều xếp hàng chờ mua.”
Không biết thay đổi không gian, có phải vẫn là mùi vị trước kia hay không?
Khi An Noãn gọi ‘ông xã’, Tần Mộc liền biết tâm tình cô cực tốt, hoặc là có việc muốn cầu cạnh hắn.
"Em hình như hiểu rất rõ?" Tần Mộc nhướn nhướn mày, khóe miệng cười cười hỏi.
"Hắc hắc, không có món ngon nào có thể thoát khỏi bàn tay của em." An Noãn giơ bàn tay lên mở ra sau đó nắm lại thành quyền, có vẻ có chút buồn cười.
Tần Mộc đưa tay ra, bàn tay to cầm lấy quả đấm nhỏ của An Noãn, kéo nó xuống.
"Ông chủ, mỗi loại 1 phần!" An Noãn hưng phấn kêu lên.
"Được rồi." Đối mặt ‘soái ca mĩ nữ’, ông chủ rất tích cực.
Đang lúc ăn sung sướng, đột nhiên lẩu Oden trong tay bị người khác lấy đi.
"Trả em!"

"Đừng ăn , bẩn chết ." Tần Mộc vừa mới nhìn thấy đại thúc bán lẩu Oden lúc bọn họ mới đi qua không bao lâu, thế nhưng đã dùng tay lau nước mũi, sau đó lại cầm lẩu Oden, ghê tởm buồn nôn.
"Vậy được rồi, dù sao ngày mai ăn cũng được ."
"Ngày mai cũng không được ăn ."
"Tại sao!"
"Rất dơ." Tần Mộc dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào trán An Noãn, như là muốn nhấn mạnh thêm.
Cuối cùng lẩu Oden vẫn không thể nào thay đổi được kết cục bị vứt bỏ.
Tần Mộc ôm An Noãn tựa vào lồng ngựa mình, chậm rãi bước về phía khách sạn, khách sạn nằm cách khu khuôn viên không xa, đi thẳng về phía trước ước chừng khoảng 20 phút là tới, bọn họ rất ít khi đi dạo như vậy, nên Tần Mộc bất giác thả chậm tốc độ, mà An Noãn trong ngực Tần Mộc cũng không còn cảm thấy lạnh như lúc mới ra ngoài nữa. Có Tần Mộc chắn gió giúp cô, không lạnh.
Trên đường, Tần Mộc không nói nhiều, đều là An Noãn nói.
“Tần đại ca, anh xem khu này có phong cách rất giống với thiết kế của bọn anh, hơn nữa còn đưa ra nhiều hoạt động ưu đãi tặng đồ điện gia dụng cho những căn chung cư có diện tích 100 m3 trở lên.” An Noãn chỉ khu đối diện nói.
"Tần đại ca, em thấy chúng ta cũng có thể đưa ra các hoạt động như vậy!" Trải qua một ngày huấn luyện, An Noãn cảm giác chính mình cũng có hiểu biết về lĩnh vực này.
"Sau đó thì sao?" Tần Mộc buồn cười nhìn An Noãn hỏi.
"Cạnh tranh nha, lấy sự nổi tiếng trên trường quốc tế của chúng ta, bọn họ hoàn toàn không có sức cạnh tranh."
Tần Mộc lắc đầu, gõ gõ đầu An Noãn, “Thư kí ngốc, cả ngày nay em đã nghe cái gì, đầu tiên mỗi căn chung cư của chúng ta đều quy định diện tích trên 130 m3 điều đó có nghĩa nhóm khách hàng của chúng ta đều là khách hàng cao cấp, như vậy họ cần tặng đồ điện gia dụng sao? Chuyện này căn bản không tồn tại việc tặng nhiều thì có thể thúc đẩy sức mua, hơn nữa em thấy tặng đồ điện gia dụng thích hợp sao? Khách hàng cao cấp sẽ quan tâm đến chút lợi ích nhỏ đó sao? Tổng hợp hai điểm trên chỉ làm cho Tần thị lãng phí và hao tổn, nếu phương này do nhân viên phòng thị trường anh đưa ra thì anh có thể cho người đó xuống phòng hành chính nhân sự nhận kết toán lương rồi.”0
An Noãn ngẫm lại, bừng tỉnh, vỗ trán, "Ha ha, đúng vậy, ông xã, anh làm cho em không đất dung thân, em đang nghĩ xem chỗ nào là điểm yếu của anh, để em tấn công, về sau còn có thể mở mày mở mặt một trận trước mặt anh."
"Vậy buổi tối em có thể chủ động một chút."
"Cái này em cũng không biết." Đáng ghét, đang yên đang lành lại bắt đầu nói những thứ này.
Vì sao lại bảo người ta chủ động, anh không thể chủ động sao.
Xấu xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận