Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn

Sau khi thi vào
trường cao đẳng kết thúc, sau một tháng sẽ ra kết quả, tiếp đó chọn
trường học, điền nguyện vọng, sau đó, về cơ bản "Đại sự cả đời" cứ như
vậy bị bỏ quên rồi.

Trong thời gian 1 tháng, nói dài cũng không
dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với đề chèo thuyền du ngoạn,
học sinh lớp mười hai vừa mới trở về từ chiến trường hỏa bính mà nói,
thật sự đủ trân quý.

Tiền Thiên Thiên rốt cuộc như mong muốn đến
đảo Hải Nam lặn nước, từ trên blog của cô ấy có thể thấy vốn là một cô
gái trắng nõn động lòng người đã biến thành một cô gái da đen đầy nhiệt
huyết, cười toe toét với hai chiếc răng cửa màu trắng, trong tay cầm một con cá, hướng về phía ống kính cười đến rất là đắc ý.

Triệu Viện Viện cùng Triệu thư ký nhà cô ấy đi Vân Nam Côn Minh, trong hình gởi
tới, cô ấy mặc một bộ quần áo và trang sức dân tộc thiểu số màu trắng,
đang cầm một khay lớn cơm chiên dứa ăn rất vui sướng.

Một tháng
này, Mộc Tử Mạt ở nhà lẳng lặng chờ đợi kết quả, viết thư pháp, đọc
sách, thỉnh thoảng buổi tối đi ra ngoài tản bộ, về phần Cố Tính, anh thi xong một cái liền bay đi Nhật Bản, cho nên trừ liên lạc bằng điện thoại di động ra, cô gần như cũng chưa thấy anh.

Buổi chiều ngày công
bố kết quả thi vào trường cao đẳng, Mộc Tử Mạt đi nhà sách ở nội thành,
điện thoại di động của cô đặt ở chế độ rung, cho nên bỏ lỡ vô số điện
thoại —— cô đã quên hôm nay công bố kết quả thi vào trường cao đẳng.

Thời điểm khi Mộc Tử Mạt từ trong túi xách lấy ví tiền trả tiền, điện thoại
di động lại một lần nữa rung lên, liếc mắt nhìn hiển thị trên điện
thoại, cô quay đầu lại nhìn đội ngũ thật dài xếp hàng phía sau một chút, cầm lấy quyển sách đã chọn, lễ phép lui qua một bên, để cho người phía
sau trả tiền trước.

Sau đó nhận điện thoại, "Alo, Cố Tính."

Bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Cố Tính, "Ừ." Dừng một chút lại hỏi, "Tra thành tích chưa?"

Cũng biết là như vậy. Cố Tính thấy cô trầm mặc thật lâu nên hiểu tất cả, đột nhiên khe khẽ thở dài một hơi, "Tớ giúp cậu tra xét."

"À?" Mộc Tử Mạt có chút không thể tin hỏi ngược lại, "Cậu tra xét? Kết quả như thế nào?"


Cố Tính giống như là cố ý muốn kéo lên hứng thú của cô, lúc này ngược lại
không vội mà nói, tâm của Mộc Tử Mạt bị sự trầm mặc ngắn ngủi của anh
làm hơi hơi rối loạn, "Không phải thi rất kém chứ?"

"Ừ." Cố Tính nghiêm túc suy tư một lúc lâu, rồi mới lên tiếng, "Thi được bình thường."

Trái tim của Mộc Tử Mạt đột nhiên nhảy qua một nhịp, cảm thấy có chút không
thở được, vẫn là chần chờ hỏi, "Có. . . . . . Có bao nhiêu bình thường?"

Kế tiếp là làm người ta trầm mặc hít thở không thông, loại chờ đợi không
nói gì này, Mộc Tử Mạt cảm giác mình cũng nhanh bị giày vò đến điên rồi.

Qua một lúc lâu, giọng nói nhàn nhạt của Cố Tính mới truyền đến, "Ừ, thật
bình thường, Trạng Nguyên môn ngữ văn, tổng điểm toàn bộ đứng thứ nhất,
đứng thứ tư toàn tỉnh. . . . . ."

"Này!" Mộc Tử Mạt cực kỳ tức
giận cắt đứt lời nói của Cố Tính, sau đó nghe được tiếng cười thật thấp
của anh, "Nào có dọa người như cậu nói vậy?"

Chỉ là, thành tích
như vậy, đối với anh mà nói, vẫn chỉ là bình thường, hơn nữa còn là thật bình thường, đây ý là, anh thi được rất tốt?

"Vậy cậu thi được thế nào?" Mộc Tử Mạt không nhịn được hỏi một câu.

"Bình thường thôi." Cố Tính không nhẹ không nhạt nói, "Hơn cậu một chút."

Khá hơn một chút là bao nhiêu hả? Mộc Tử Mạt bất đắc dĩ suy nghĩ, có chút không xác định hỏi, " Đứng thứ ba toàn tỉnh?"

Cố Tính không có phản ứng. Hiển nhiên không phải.

"Đứng thứ hai toàn tỉnh?"

Cố Tính vẫn là không nói lời nào.

Chẳng lẽ là. . . . . . ! ?

"Đứng thứ nhất toàn tỉnh? Trạng Nguyên môn Khoa học tự nhiên?"


Ở trong giọng nói kích động của Mộc Tử Mạt, Cố Tính khẽ cười "Ừ" một tiếng.

Một khắc kia, trong đầu của Mộc Tử Mạt chỉ có bốn chữ kiêu ngạo di động: Danh xứng như tên.

Dường như cho tới bây giờ, cũng chỉ có hạng nhất, mới xứng với Cố Tính. Thật
may là cô dù nói thế nào cũng là hạng nhất môn ngữ văn toàn tỉnh.

Mộc Tử Mạt lại hỏi thành tích môn số học mà mình quan tâm nhất, Cố Tính cho một đáp án làm cô hài lòng, 137 điểm.

Nghe điểm số, Mộc Tử Mạt nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vô cùng cảm
khái nói, "Rốt cuộc đạt đến điểm trung bình của lớp chúng tớ!"

Cô vẫn nhớ mãi không quên thời điểm mới vừa tựu trường học kỳ một của lớp
mười hai, lớp bọn họ có mấy lần điểm trung bình môn số học đều vô cùng
trùng hợp dừng ở 137 điểm, mà ở trước khi thi vào trường cao đẳng, cô
cho tới bây giờ cũng chưa có đạt đến điểm số này, một lần cũng không có! Vậy làm sao không để cho cô canh cánh trong lòng?

Cố Tính là
hiểu ý tứ của Mộc Tử Mạt, nhưng mà anh không có nói cho cô biết, lần này điểm trung bình của lớp trọng điểm khoa xã hội chỉ có hơn 110 điểm,
điểm môn số học của cô, ở trong lớp ít nhất có thể xếp vào Top 5.

Cố Tính nghĩ, vẫn là đừng làm cho cô quá đắc ý đi, nếu không đuôi sam đều muốn nhếch lên đi.

Lần này Tiền Thiên Thiên phát huy có chút thất thường, nhưng là bởi vì
trước khi thi có tham gia tự học tuyển sinh, cũng thuận lợi trúng tuyển
một trường đại học trọng điểm ở phía Nam.

Triệu Viện Viện lần thi này được rất tốt, điểm thi vào trường cao đẳng cao hơn điểm trúng tuyển đại học A 30 điểm, vì vậy thuận nước đẩy thuyền trúng tuyển đại học A.

Mộc Tử Mạt vẫn muốn báo danh ở đại học B, Triệu Viện Viện đã biết đến, sau
khi từ trong miệng Mộc Tử Mạt biết được Cố Tính trúng tuyển đại học A,
cô ấy không khỏi chép chép miệng, "Hai người các cậu thật kỳ cục!"

Triệu Viện Viện vẫn cho là bọn họ sẽ báo danh cùng một trường đại học.

Mộc Tử Mạt cũng không để ý, "Thật ra thì, đại học A và đại học B cách nhau cũng không xa, muốn gặp mặt vẫn là rất dễ dàng."


Thật ra thì cô không biết vì sao trong lòng liền có một loại chắc chắn, Cố
Tính nhất định sẽ tuân theo bất kỳ lựa chọn nào mà cô làm ra.

Kì nghỉ hè khá dài rốt cuộc cũng chân chính bắt đầu.

Nhận được điện thoại của Cố Tính, Mộc Tử Mạt đơn giản thu thập một chút, cầm túi xách liền xuống ngay.

Hôm nay bọn họ muốn đi xem một bộ phim điện ảnh gần đây rất hot, vốn là
trong lòng Mộc Tử Mạt vẫn còn sợ hãi đối với loại hoàn cảnh bóng tối
này, nhưng là vừa nghĩ tới có thể cùng Cố Tính xem một bộ phim điện ảnh
giống như những đôi tình nhân, cô lại cảm thấy muốn thử xem sao.

Lúc Mộc Tử Mạt chạy đến, Cố Tính đã đứng ở dưới tàng cây Đa chờ, anh mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, phối hợp giữa đen và trắng, lại làm cho anh thoạt nhìn càng thêm cao lớn tuấn dật, ánh mặt trời xuyên qua lá
cây xanh biếc, miễn cưỡng ở sau lưng của anh rải một mảnh sáng ngời, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, môi mỏng khẽ mím, đường cong của
chiếc cằm cực kỳ tinh tế.

Không biết vì sao, Mộc Tử Mạt có một
loại cảm giác anh hình như càng thành thục hơn, nhưng mà cũng chỉ là mấy ngày không thấy mà thôi.

Đột nhiên rất muốn ôm lấy anh.

Mộc Tử Mạt len lén nhìn xung quanh một chút, hình như không có người nào,
đi vòng qua phía sau cây, thừa dịp anh không chú ý, liền ôm lấy, tay Cố
Tính hơi lạnh đặt lên tay cô, sau đó, mười ngón tay nắm chặt.

Mộc Tử Mạt làm bộ như ủ rũ cúi đầu chu mỏ một cái, làm sao anh một chút cũng không có bị hù hả?

Cố Tính cưng chiều sờ sờ tóc của cô. Thật ra thì, người cô còn chưa tới,
bóng dáng đến trước một bước tiết lộ hành tung của cô, anh cũng không
muốn vạch trần, hơn nữa, kết quả như thế, anh rất vui mừng nữa là.

Rạp chiếu bóng cách cũng không phải rất xa, đại khái đi bộ mười lăm phút là có thể tới, bởi vì trời nóng nực, hai người chỉ chọn đường đi có bóng
cây, cho nên đi rất chậm, nhưng cùng dắt tay thật chặt, lại rõ ràng chưa từng tách ra.

Thời điểm khi điện ảnh bắt đầu chiếu, cả rạp chiếu bóng tối xuống, Mộc Tử Mạt đột nhiên đứng ngồi không yên, cô biết mình
vẫn không có biện pháp vượt qua nỗi sợ hãi đã quấn lấy cô hơn mười năm.

Cảm thấy được sự khác thường của cô, bàn tay của Cố Tính duỗi tới cầm lấy
tay của cô, cúi đầu ở bên tai cô nói, "Có khỏa không? Nếu không thì
chúng ta không xem nữa?"

Mộc Tử Mạt lắc đầu một cái, Triệu Viện
Viện nói, hai người thích nhau, nhất định phải cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh, nếu không về sau nhất định sẽ thật hối tiếc!


Lời của Triệu Viện Viện bình thường cô là nghe không vào, chỉ là đối với việc này, cô có cố chấp không giải thích được.

Tay của Cố Tính mang theo lạnh lẽo, lại như kỳ tích hóa giải lo lắng trong
lòng Mộc Tử Mạt, cô cảm thấy lòng mình hơi hơi yên tĩnh lại, ngay sau
đó, màn ảnh liền sáng lên.

Nhìn cô hình như có chút tốt lên, Cố Tính cũng yên tâm, nắm thật chặt nắm tay của cô, cũng xoay đầu lại, chuyên tâm xem phim.

Hai người ngồi ở vị trí phía sau, Mộc Tử Mạt có chút cận thị, lời kịch thay đổi quá nhanh, cô xem được không rõ ràng, vì vậy lắc lắc mười ngón tay
đan xen tay của hai người, nghiêng người sang hạ thấp giọng hỏi, "Mới
vừa rồi nữ chính nói cái gì?"

Vì vậy Cố Tính cúi đầu mà ở bên tai cô nói, bọn họ dựa sát gần như vậy, Mộc Tử Mạt gần như cũng có thể cảm
thấy hơi thở nóng bỏng của anh hắn phun ở trên cổ của mình, giống như
chỉ cần cô vừa ngẩng đầu, là có thể đụng phải môi của anh. . . . . .

Quỷ sai thần khiến, Mộc Tử Mạt khẽ nâng đầu lên, ngay sau đó, môi mềm mỏng
liền chạm vào môi anh, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, cô liền muốn né ra
—— cô cho tới bây giờ đều là người làm việc xấu chỉ biết trốn.

Cố Tính hình như sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhanh phản ứng kịp,
vươn tay ôm vai của cô, không để cho cô né tránh, sau đó bao phủ đôi môi ngọt ngào của cô.

Không ngờ anh sẽ có động tác như vậy, Mộc Tử
Mạt mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, mặc dù xung quanh một vùng tăm tối,
nhưng vẫn là sẽ bị thấy, người khác cũng không phải đều có chứng bệnh
quáng gà như cô!

Cảm thấy cô không chuyên tâm, Cố Tính ở bên môi cô thấp giọng nói, "Ngoan, nhắm mắt lại."

"Tớ. . . . . ." Mộc Tử Mạt còn muốn nói cái gì, vừa mới há miệng liền cho
người nào đó thừa dịp có cơ hội, đầu lưỡi ấm áp của anh đột nhiên duỗi
vào, tận tình cướp lấy ngọt ngào trong miệng cô.

Lúc hai người
tách ra, Cố Tính vùi đầu ở cần cổ trắng nõn của cô thật thấp thở hổn
hển, mà Mộc Tử Mạt, cô đã —— sẽ không hít thở!

Cô cảm thấy nhịp
tim của mình đến độ không phải là của mình, nếu không phải là nhìn không thấy, mặt của cô nhất định hồng đến mức có thể nhỏ ra máu —— chưa từng
gặp qua Cố Tính như vậy, không nghĩ tới, anh luôn luôn trong trẻo lạnh
lùng, rõ ràng cũng sẽ. . . . . . Nhiệt tình như vậy.

Trên đường
trở về, Mộc Tử Mạt vẫn không dám nhìn anh, da mặt cô mỏng, nhưng cô hình như quên mất, ai mới là người khởi xướng chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận