Nữ Chính, Đừng Tưởng Ta Sợ Ngươi!!!

Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc. Việc đầu tiên Âu Tử Tuyết làm sau khi về
nhà là quẳng bộ đồ dạ tiệc và đôi giày cao gót chết tiệt kia qua một
bên. Sau đó tẩy trang và lao vào phòng tắm ngâm mình một lần nữa. Âu Tử
Tuyết ngửa đầu tựa lên thành bồn, cảm nhận làn nước ấm áp vây quanh cơ
thể mình, vẻ mặt cực kỳ thoả mãn. Haiz, cuối cùng cô cũng sống lại rồi.
Dạ tiệc khỉ gì chứ, thật khiến cô mệt muốn chết. May mà thu hoạch cũng
không quá tệ, Lãnh Lăng kia đã bắt đầu nghi ngờ nữ chủ rồi. Hơn nữa còn
làm nữ chủ bẽ mặt, giảm đi hình tượng của cô ta trong công chúng. Ài,
coi như không uổng công cô vất vả suy nghĩ rồi.

Ọc ọc ọc!!!

Bởi vì lúc nãy chỉ lo đối phó nữ chủ mà không ăn gì nên cái bụng cô hiện
tại đang biểu tình dữ dội. Giờ này dì La cũng đã đi ngủ rồi, cô chỉ có
thể tự thân vận động thôi. Không biết trong tủ lạnh còn nguyên liệu gì
để nấu ăn không nữa.


Rời khỏi phòng tắm, thay lại bộ đồ bộ cho
thoải mái, Âu Tử Tuyết nhanh chóng xuống bếp tìm thứ gì đó lấp đầy cái
dạ dày yêu quý của mình. Châm ngôn của cô chính là “thiên hạ bao la, dạ
dày là nhất“. Mọi sự, đều phải đặt việc ăn uống lên hàng đầu. Người xưa
cũng đã nói rồi, có thực mới vực được đạo mà!!!

Lục đục trong bếp hồi lâu, Âu Tử Tuyết rốt cuộc cho ra món mì xào đặc chế mang nhãn hiệu
Âu Tử Tuyết siêu cấp thơm ngon ai thấy cũng thèm. Ních một bụng đầy toàn mì với mì, lại uống thêm một ly sữa lớn, Âu Tử Tuyết mới hài lòng trở
về phòng.

Nhấc điện thoại lên nhắn tin với Tiêu Lãnh, nhờ hắn
điều tra chút thông tin về nữ chủ và anh họ của cô ta. Lãnh Lăng đã bắt
đầu nghi ngờ nữ chủ rồi, cái cô cần bây giờ là một bằng chứng xác thực
để thuyết phục hoàn toàn Lãnh Lăng. Chỉ cần kế hoạch này thành công thì
cô sẽ có thêm một trợ lực cực lớn trong việc đối phó nữ chủ, làm cho đám nam chủ sáng mắt ra.

Tính toán một chút, khoảng mười ngày nữa
thì nữ chủ sẽ ra tay với gia đình Hàn Thiên Dật, trước lúc đó, cô phải
thuyết phục Lãnh Lăng thành công, sau đó cũng Tiêu Lãm mai phục, phá
hoại chuyện tốt của nữ chủ Trong mười ngày này, nữ chủ sẽ ra sức mua
chuộc cao tầng của Hàn thị để sau đó dễ dàng thâu tóm Hàn thị hơn. Cô
cần phải nhắc nhở Hàn thúc và Hàn cô chú ý một chút thì tốt hơn. Con tên Hàn ngu ngốc kia thì mặc xác hắn, cho hắn ăn ít đau khổ thì hắn mới
chịu sáng mắt ra. Hắc hắc, đây là cô muốn tốt cho hắn, tuyệt đối không
phải lấy việc công trả thì riêng đâu nha!!!

Sau khi đã suy nghĩ
tốt mọi chuyện, Âu Tử Tuyết mới yên tâm lăn ra giường ngủ. Đối với cô mà nói, mấy chuyện âm mưu hại người thế này thật quá mức rắc rối, khiến cô mệt phờ cả người ra. Nếu không phải chuyện này ảnh hưởng đến rất nhiều
người mà cô yêu quý thì cô cũng chẳng thèm quản nó làm gì. Haiz, giá như chỉ cần đánh một trận liền giải quyết xong xuôi thì tốt rồi. Cứ thế suy nghĩ mông lung một hồi, Âu Tử Tuyết thiếp đi lúc nào không hay.


Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, tám giờ rưỡi sáng, Âu Tử Tuyết vẫn còn nằm
ườn trên giường. Chín giờ sáng, dưới sự hối thúc của dì La, cô mới mang
theo vẻ mặt lư luyến rời khỏi chiếc giường yêu quý của mình. Kể từ lúc
đi tới đây, cô dường như càng lúc càng lười hơn thì phải?

Âu Tử
Tuyết mang theo vẻ mặt ngái ngủ bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, dội
chút nước lên người cho tỉnh táo, sau đó thay quần áo và xuống dưới cấp
tốc ăn sáng.

-Dì La, trưa nay chắc cháu không về, không cần để cơm cho cháu đâu nhé.

Âu Tử Tuyết sau khi ăn sáng xong liền ném lại một câu rồi xách ba lô vọt
thẳng ra khỏi nhà, nhằm hướng biệt thự của Tiêu Lãm mà đến. Lấy tốc độ
của cô, không bao lâu sau liền đi đến nơi. Bước chân vào trong, đập vào
mắt cô là một rừng cây anh đào xanh um vô cùng mát mẻ. Âu Tử Tuyết thầm
nghĩ, nơi này đến mùa xuân khẳng định rất đẹp. Hắc hắc, xem ra mùa xuân
năm nay cô liền có chỗ đi chơi rồi.


Ở bên dưới tán cây anh đào
lớn nhất, nhóc con Tiêu Nhân đang ngồi ở đó, trông thấy cô liền nở nụ
cười đáng đánh đòn, phun ra một câu với phong cách vô cùng quen thuộc và đặc trưng của cậu:

-Chị xinh đẹp, chị đến tìm em sao? Haiz, mà
chắc không phải rồi, chắc chắn là chị tới tìm anh hai của em rồi. Chị
xinh đẹp à, có phải động tâm với anh hai em rồi không? Nếu có thì nói
cho em biết nha, em sẽ giúp chị cưa được ảnh đó. Chị cứ yên tâm nha, anh em mà cưới về là trăm phần trăm thê nô siêu cấp luôn. Chị mà bỏ qua anh của em là một chuyện hết sức đáng tiếc đó nha!!

Mặt Âu Tử Tuyết nổi lên mấy đường hắc tuyến, miệng cười mà lòng không cười, nói:

-Tiểu Nhân Nhân, ít lâu không gặp, lỗ tai lại ngứa rồi phải không? Cần chị đây giúp chút không hả?

Tiêu Nhân cảm thấy rùng mình, lập tức đổi sang bộ mặt chân chó lấy lòng, dắt cô vào nhà. Hết cách rồi, ai bảo chị xinh đẹp lại mạnh mẽ đến vậy chứ.
Ngay cả anh hai cũng đánh không lại, cậu mà chọc giận chị ấy thì chỉ có
nước ăn hành dài dài thôi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận