Nông Trường Lưng Chừng Núi


Đêm hôm ấy ở homestay, Thẩm Ca không ngủ được, cô trằn trọc, nhớ đến hoàng tử Na Phong mà Huyên Hiểu Đông nhắc đến ngày hôm nay, không kìm được mà lướt điện thoại mở ứng dụng mạng xã hội, nhấn vào tài khoản của Na Phong, thử thăm dò hỏi: "Phong điện hạ, lâu lắm không gặp, tôi là Thẩm Ca, không biết anh còn nhớ không?"
Không ngờ ấy vậy mà bên kia lại trả lời, mặc dù phải hơn mười phút sau mới đáp, vô cùng ôn hòa lễ độ, cũng mang theo cảm giác khách sáo xa cách, "Chào cô, đàn em Thẩm Ca, xin hỏi có gì cần chỉ bảo?"
Thẩm Ca mừng rỡ, thử thăm dò ôn chuyện, "Điện hạ bây giờ hẳn là thái tử rồi ha? Hôm nay cũng vì công việc mà tôi gặp được chồng của Thịnh Vô Ngung, tán gẫu với anh ấy về thời sinh viên của Thịnh Vô Ngung, vừa khéo có nhắc đến trước đây hai người họ từng tới Garan gặp anh, lại nhớ ra trước đó từng thêm tài khoản của anh nên tôi mới mạo muội quấy rầy."
Lần này bên kia máy trả lời cực kỳ nhanh, "Huyên Hiểu Đông nhắc tới tôi? Cậu ta nói thế nào?"
Thẩm Ca nói: "Anh ấy nói cảm thấy tôi và anh rất giống nhau nên có tiếng nói chung, đề xuất với tôi có thể trò chuyện cùng anh."
Bên kia máy đang đánh chữ, "..."
Thẩm Ca đỏ mặt, bỗng nhiên cũng cảm thấy câu này của Huyên Hiểu Đông nghe rất mạo muội lỗ mãng, sao bản thân mình lại thật sự nói ra theo cơ chứ? Cô vội vàng lấp liếm, "Bây giờ hoàng tử đã là thái tử cao quý, tôi nào có thể sánh bằng.

Trước đó Huyên tiên sinh từng là lính, suy nghĩ ăn nói không kiêng dè gì, hoàng tử đừng vì vậy mà phiền lòng, trách tôi tùy tiện mạo muội."
Cuối cùng bên kia máy đánh ra vài chữ, "Quả thật cô đã tùy tiện mạo muội rồi."
Thẩm Ca: "..."
Na Phong nghiến răng nghiến lợi, "Chắc không phải cô vừa gặp mặt đã cho rằng người ta không xứng với Thịnh Vô Ngung chứ? Cái vẻ hư vinh ngạo mạn nông cạn này lộ rõ trên mặt rồi, ha ha, cô mà cũng xứng nói chuyện với tôi? Người ta xỉa xói cô mà cô còn nghe không hiểu." Chí ít hắn còn giả vờ đến cùng, nếu không phải...! Hóa ra trước đây y từng đi lính, khó trách, nghĩ đến việc bản thân khinh địch, Na Phong nghiến răng, giận sôi cả người, chặn luôn tài khoản của Thẩm Ca.
Thẩm Ca nhìn thấy màn hình nhảy ra một câu "Đối phương đã không còn là bạn bè của bạn, vui lòng vượt qua xác minh trước khi mở khung trò chuyện".
"..."
====
Sáng hôm sau, Thẩm Ca gặp Thi Ký Thanh, vẻ mặt cô tươi cười, "Đêm qua giảng viên Thẩm ngủ có ngon không? Hôm nay hoạt động thực tập bên này vẫn do tôi chịu trách nhiệm, có gì cô có thể liên hệ với tôi."
Tư Mã Thuyên vội cười, "Thư ký Thi khách sáo quá."
Thẩm Ca cười nói: "Địa vị của thư ký Thi trong Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm không thấp đâu, vậy mà còn đích thân tới làm mấy việc vặt như kết nối với các thực tập sinh, khó trách hôm qua Huyên tiên sinh cũng nhớ chị, tự tay làm bánh kem cho chị."
Thi Ký Thanh nở nụ cười, "Đây là hạng mục do chủ tịch Thịnh dặn dò, anh ấy dặn tôi theo dõi sát sao, đây cũng không phải việc nhỏ, viện phó Thẩm đích thân tới, sao có thể nói là hạng mục nhỏ? Huyên tiên sinh lúc nào cũng rất khách sáo, cậu ấy và chủ tịch Thịnh đều cư xử chân thành và thẳng thắn với người ngoài, nếu không sao có thể khiến những cấp dưới như chúng tôi đều tâm phục khẩu phục? Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm đi được tới hôm nay, đều dựa vào việc chủ tịch Thịnh theo sát chúng tôi trong từng dự án nhỏ, chai tay mòn chân mài giũa cho đến khi chúng tôi tự thực hiện được một mình."
Thẩm Ca hơi nghẹn lời, chỉ buồn cười nói: "Thư ký Thi không hổ là tướng lĩnh dưới trướng chủ tịch Thịnh, nói tới mức ấy khiến tôi hơi xấu hổ."
Thi Ký Thanh mỉm cười, "Viện phó Thẩm quá khen."
Cuối cùng hoa hương phỉ đực khắp núi đều đã được cắt xong, cất vào nhà kho.

Thi Ký Thanh sắp xếp kỹ sư không biết mang từ đâu đến một thiết bị làm khô, tự động ép hoa khô để tập hợp phấn hoa, sau đó cẩn thận thu gom lại.
Còn trên núi cũng có kỹ sư và nhân viên kỹ thuật ra trận, lắp đặt các thiết bị thông minh như máy phun xối, giám sát và giết sâu bọ tự động, lại có người bê đến các loại máy không cần người điều khiển, bắt đầu điều chỉnh để kiểm tra thử.

Các sinh viên đại học hết sức tò mò, hôm nào cũng theo sau hỏi cái này cái kia.

Nhóm kỹ sư cũng không thấy phiền mấy, giải đáp lần lượt từng câu một.
Đến ngay cả giảng viên Tư Mã Thuyên cũng rất tán thưởng, "Quả nhiên Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm đi trước một bước so với nền khoa học kỹ thuật! Nếu như thí điểm thành công, quảng bá xong thì nông nghiệp có thể được kế hoạch hóa kỹ thuật hóa cao cấp hết, nền nông nghiệp phát triển ngay trong tầm tay!"
Cơ mặt Thi Ký Thanh hơi co lại, ai có thể ngờ được chủ tịch Thịnh đích thân bỏ vốn vào hạng mục này, thật ra chỉ là lo lắng Huyên tiên sinh chăm sóc những thứ này sẽ làm lãng phí thời gian nghiên cứu sinh cơ chứ?
Tư Mã Thuyên khen không dứt miệng, Thẩm Ca cũng cười hỏi Thi Ký Thanh: "Khi nào chủ tịch Thịnh về vậy? Học viện chúng tôi muốn thẳng thắn hợp tác lâu dài với Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, biến nơi này thành địa điểm thực tiễn cố định, nhân tiện cũng có thể triển khai một số thành tựu khoa học công nghệ, hợp tác dự án, thử ký hợp đồng hợp tác chiến lược."
Thi Ký Thanh cười nói: "Giảng viên Thẩm có suy nghĩ như vậy chắc chắn chúng tôi cũng rất hân hạnh.


Trước tiên cứ mở rộng phương án này đi đã, chúng tôi sẽ cân nhắc thêm các chi tiết nhỏ trong việc hợp tác.

Cô cứ liên lạc trực tiếp với bên tôi, chủ tịch Thịnh bận công việc nhưng cũng rất coi trọng hạng mục này." Hoàn toàn không trả lời khi nào Thịnh Vô Ngung mới về.
Phấn hoa đã được làm khô, hòa vào với nước, sau khi đã được cải tạo bằng máy thụ phấn tự động thì cho vào thiết bị phun xối, bay lên không trung, nhắm chính xác vào mỗi cây, dung dịch phấn hoa được tưới vào từng bông hoa một.
Thời tiết hiện tại khá sáng sủa để thụ phấn, không có gió, mười mấy chiếc máy không người lái lượn vòng quanh trên núi, các sinh viên đại học hoan hô, được trải nghiệm điều khiển từ xa, quay cả video dự định làm tài liệu quảng cáo thực tế.
Thịnh Lỗi Lỗi và Chử Nhược Chuyết cũng hết sức tò mò với cảnh này, theo sau Huyên Hiểu Đông lên núi xem.

Chử Nhược Chuyết tán thưởng, "Đẹp thật sự, tôi có thể mở livestream không?"
Huyên Hiểu Đông: "Mở đi, đừng cho tôi vào màn hình là được." Đúng là hình tượng cậu ấm trước sau vẫn chẳng thay đổi gì, nhưng thật ra cũng đáng yêu lắm.
Chử Nhược Chuyết hí hửng mở livestream cho khán giả, "Chào mọi người! Hôm nay livestream cho mọi người xem trực tiếp một thứ! Mọi người thấy hoa khắp núi không? Đây là hương phỉ, mọi người từng thấy chưa?"
"Ừm...!Cứ coi như nhận ra đi, nhưng chắc chưa từng thấy hoành tráng thế này đúng không? Mọi người có nhìn thấy những chiếc máy không người lái kia không? Có biết bọn họ đang làm gì không?"
"Đó là đang thụ phấn! Đỉnh phải không? Tôi cũng là lần đầu tiên được chứng kiến, cho nên mở livestream để mọi người mở mang tầm mắt một chút.

Ờm...!Còn muốn biết cặn kẽ thêm? Mọi người chờ chút nha, tôi hỏi thử xem, tìm chuyên gia đến giới thiệu cho các bạn."
Hắn hỏi Huyên Hiểu Đông bên cạnh, đến cùng Huyên Hiểu Đông nào có chịu lộ mặt, y chỉ chỉ Tư Mã Thuyên đang dẫn theo một tốp học trò phía trước, "Giảng viên Tư Mã ở ngay kia kìa, chuyên gia uy tín, cơ hội quảng cáo tốt như thế, cậu đi hỏi thử xem sao."
Chử Nhược Chuyết nghĩ cũng cảm thấy đúng, bèn vội vã chạy chậm tới, cười hì hì hỏi Tư Mã Thuyên.

Các sinh viên đại học cười ồ lên, có mấy người còn nhận ra hắn, "Em biết nè, là chủ kênh livestream 'Anh trai có lớn mà không có lươn', mấy chục ngàn fan đó.

Giáo sư lên đi, bọn em sẽ cáng đáng giúp thầy, cố gắng quảng bá cho học viện của chúng ta."
Đương nhiên Tư Mã Thuyên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, chỉnh đốn lại nụ cười, quả nhiên chấp nhận việc livestream.

Ông bắt đầu giới thiệu trước máy quay của Chử Nhược Chuyết thông tin và tập tính của hương phỉ, hoa cái có hình dạng gì, hoa đực có hình dạng gì, dự án thực tiễn lần này có nội dung thế nào, máy móc không người lái đang làm nhiệm vụ gì, còn dẫn mọi người đến kho phấn hoa giới thiệu một vòng các loại máy làm khô phấn hoa, lại còn được xem trực tiếp tình hình máy thụ phấn tự động.
Trời xanh trong vắt, gió xuân như rượu, khắp núi rực rỡ sắc màu, cỏ mọc én bay, phong cảnh này đúng là đẹp không tả xiết.

Mấy chục chiếc máy không người lái xoay tròn cánh trên không trung, thoạt nhìn vô cùng hoành tráng, lại thêm Tư Mã Thuyên là chuyên gia cao cấp trong ngành, tài ăn nói tốt, nói thẳng vào trọng tâm vô cùng thú vị, khiến người ta bị lôi cuốn.
Ban đầu chỉ có fan của Chử Nhược Chuyết vui vẻ xem mà bàn luận, dần dần phòng livestream được người ta chia sẻ, số người quan tâm càng ngày càng nhiều, nhảy lên một con số kinh người.
Đám sinh viên cũng rất hào hứng, có người cầm điện thoại lướt ứng dụng mạng xã hội, "Tăng lên rồi, tài khoản chính thức của học viện chúng ta tăng nhanh quá, của giáo sư Tư Mã cũng tăng, chậc chậc.

Nhiều người nói hóa ra học ngành nông nghiệp lại chơi vui vậy, cũng muốn đăng ký vào học viện chúng ta."
"Đương nhiên là vui rồi, tài khoản chính thức đột nhiên bị đánh úp, bao nhiêu người nhắn tin cũng muốn được trải nghiệm thực địa như bọn mình, bây giờ ngày càng nhiều người nói cũng muốn bắt chước học nông nghiệp."
"Ấy, không thấy Học viện Nông học Hoàn Kinh, Đại học Nông nghiệp Nam Phương cũng vội vàng ké fame sao? Chậc chậc."

"Ké fame cũng được, chúng ta lướt thêm đi để tăng độ hot.

Nhiều người học nông hơn thì sau này chúng ta mới có tiền đồ hơn."
Có sinh viên cũng khởi xướng việc quay video ngay tại hiện trường.
Huyên Hiểu Đông thấy tình huống dần trở nên náo nhiệt hẳn, vội cùng Thịnh Lỗi Lỗi lặng lẽ trở về.

Mới quay về khoảng sân nhỏ phía trước, y thấy xe của Thịnh Vô Ngung, thầm vui vẻ, đẩy cửa đi vào, "Vô Ngung?"
Thịnh Vô Ngung đang ngồi uống nước trong bếp, thấy bọn họ về thì mỉm cười, "Em không lên núi sao?"
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Đừng nói nữa, Chử Nhược Chuyết mở phòng livestream, giáo sư Tư Mã cũng được đà lên livestream giới thiệu hương phỉ, trên mạng đang hot rần rần rồi.

Cháu thấy nơi này sắp thành địa điểm nổi trên mạng, phải nâng cao quản lý mới được."
Thịnh Vô Ngung nói: "Không sao, sân trong thì không vào được đâu——Hiểu Đông cũng sắp về thành phố Tĩnh Hải bên đó ôn tập chuẩn bị thi nghiên cứu rồi, nếu như thi đậu thì cần học mấy năm, đến lúc đó không gian này, bọn họ thích thì cứ đầu tư vào, kéo luôn theo là kinh tế của xã Tiên Thủy, cũng coi như vì Hiểu Đông mà làm chút chuyện tốt cho quê hương.

Muốn quản lý khuôn phép rất đơn giản, chỗ này vốn là địa điểm dự án sinh thái nông nghiệp của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, để ban quản lý dự án sắp xếp, có quy tắc hướng dẫn du khách là được.

Bên dưới ngọn núi trồng một khu thực vật phù hợp rồi quây lại, như vậy sẽ không có ai quấy rầy đến chúng ta."
Huyên Hiểu Đông nghe anh nói, không khỏi cũng hơi ngẩn ra.

Y không suy nghĩ nhiều đến vậy, nhưng nghe anh nói thế, y nghĩ nếu quả thật có nhiều người đến ngắm hương phỉ trên ngọn núi này của mình, lượng khách tới càng nhiều thì chung quy vẫn cần có nhu cầu ăn ngủ nghỉ tại đây, đúng là kinh tế sẽ có lợi hơn.

Đây chính là sự nổi tiếng, quê hương ngày càng trở nên giàu có hưng thịnh, dù là ai thì cũng đều cảm thấy hào hứng.
Cho nên ngay từ ban đầu, Thịnh Vô Ngung đã xem xét đến việc này ư? Từ khi y nói cần thụ phấn, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, anh đã suy nghĩ rõ ràng, đồng thời sắp xếp tất cả những yếu tố có liên quan, dự án thực tiễn của thực tập sinh Học viện Nông nghiệp, bổ sung thêm thiết bị thông minh, máy thụ phấn không người lái cùng sự xuất hiện của Chử Nhược Chuyết tại đây——Chử Nhược Chuyết biết rõ ý định của Thịnh Vô Ngung sao? Đương nhiên là hắn biết rồi, Chử Nhược Chuyết vừa có trực giác sinh tồn trong xã hội, lại vừa có sự hồn nhiên khờ khạo, đương nhiên hắn hiểu rõ Thịnh Vô Ngung muốn nhờ mình làm gì.
Dĩ nhiên, Chử Nhược Chuyết là thêm hoa trên gấm, cho dù hắn không đến, Học viện Nông nghiệp Tĩnh Hải vẫn muốn quảng bá dự án này.

Thẩm Ca cũng không phải kẻ ngốc, cô đích thân tới đây, tất nhiên là thấy được tiềm lực to lớn ẩn sau dự án trông có vẻ như nhỏ bé này, cho dù có là dự án nhỏ thì một khi Thịnh Vô Ngung hỏi tới, nó cũng sẽ không còn nhỏ nữa.
Thẩm Ca nói, Thịnh Vô Ngung làm việc gì cũng đều phải hoàn hảo từng li từng tí, tuyệt đối không cho phép xảy ra một sai lầm nào.

Ban đầu vốn chỉ là một chuyện nhỏ, anh lại có thể nhân cơ hội phát huy, mở rộng cơ hội kinh doanh lớn thế này, mà hết thảy những điều này đều có sự cân nhắc cho riêng bản thân y.
Nông trường lưng chừng núi là nơi y tiếp nhận từ tay ông nội, từ chốn hoang vu quái gở như thế cho đến cảnh núi ngập hoa của hiện tại, rất nhiều người cũng được chứng kiến sự lan tỏa sức sống mùa xuân của cây cối, thật ra trong lòng y cũng thích sự thay đổi như vậy lắm.
Có lẽ dù trước đây đã chuẩn bị kỹ càng sẽ một thân một mình sống tách biệt khỏi xã hội, nhưng thật ra từ tận đáy lòng, y vẫn khát vọng được mọi người thấu hiểu và chấp nhận.
Huyên Hiểu Đông yên lặng cũng rót cho mình một ly nước, Thịnh Vô Ngung quay đầu lại nhìn y, còn mang theo ý cười khoan dung, "Sao thế? Hôm nay là dạy xong rồi, hai hôm nữa các sinh viên đại học sẽ rời đi, chúng ta cũng có thể yên tĩnh học tập."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Sao anh về nhanh thế, không cần ở lại với thầy sao?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, thầy tỉnh lại rồi, con trai thầy cũng đã tới, còn lại phải quan sát tĩnh dưỡng sau phẫu thuật.

Tôi có ở lại cũng không có tác dụng gì, lại nhớ em nữa nên về luôn." Lời anh nói rất bình thường nhưng cách nói lại cực kỳ uyển chuyển, Huyên Hiểu Đông nghe mà trái tim mềm nhũn.
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Kỳ nghỉ của cháu cũng kết thúc đến nơi rồi, cháu sắp sửa về Tĩnh Hải cùng Nhược Chuyết."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Cảm ơn cha mẹ cháu giúp chú, mang theo nhiều thứ quá."
Thịnh Lỗi Lỗi thở dài, "Cháu cũng chả muốn gặp họ đâu, suốt ngày giục lấy vợ, tối nay có gì ngon không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Hôm qua ăn lẩu rồi, hay bây giờ ăn chút đồ nướng nhé?"
Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, lại thấy có người gõ cổng gỗ ở bên ngoài, "Chủ tịch Thịnh?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Có lẽ là Thi Ký Thanh, vừa nãy tôi đã báo cho cô ấy biết mình về rồi."
Quả nhiên Thi Ký Thanh mỉm cười đi tới, "Sáng nay bên bộ phận kỹ thuật nông nghiệp đã nhận được rất nhiều cuộc gọi tư vấn, hỏi thăm chi phí các thiết bị nông trường tự động và máy thụ phấn không người lái, kể cả nội dung chi tiết dự án lẫn kiến thức khoa học kỹ thuật.

Bên bộ phận kỹ thuật đang sướng rơn hết cả lên, trước đó vì đã khai thác bộ trang thiết bị này ở nông trường bên Garan nên bây giờ cũng đã rất hoàn thiện, có thể cân nhắc chính thức tung ra thị trường."
Thịnh Vô Ngung nói: "Vất vả rồi."
Thi Ký Thanh nói: "Không vất vả đâu, dù sao tôi cũng được chia hoa hồng."
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Cháu cũng đầu tư có được không?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Cháu học một lớp quảng cáo thị trường đã rồi tính tiếp."
Thịnh Lỗi Lỗi: "...Được rồi, cháu vẫn yêu nghề của mình."
Thi Ký Thanh không nhịn được cười, "Thụ phấn gần như cũng sắp hoàn thành rồi, chủ tịch Thịnh anh cũng đã về.

Anh xem hay là tối nay bố trí mở tiệc đi, mời các sinh viên và giảng viên của Học viện Nông nghiệp, vụ này kết thúc viên mãn."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được, cô sắp xếp đi, đến lúc đó cho tôi biết thời gian và địa điểm là được."
Thi Ký Thanh nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, "Huyên tiên sinh có tham gia không?"
Huyên Hiểu Đông nghiêm nghị, "Không được, em muốn ôn tập."
Thịnh Vô Ngung nhìn y, ánh mắt có phần bất đắc dĩ, "Một mình tôi mời họ là được."
Huyên Hiểu Đông nhìn đáp trả anh, đàn em của anh tự anh chăm sóc đi, em còn lâu mới tham gia trò vui.
Hai người nói chuyện với nhau bằng ánh mắt, sóng ngầm mãnh liệt, Thịnh Lỗi Lỗi ở bên cạnh chỉ cảm thấy mù mắt chó, "Cho cả Chử Nhược Chuyết đi đi, cháu thấy hôm nay cậu ta và giáo sư Tư Mã hợp nhau lắm, có thể khuấy động bầu không khí."
Thịnh Vô Ngung gật đầu, "Được, lát nữa chú hỏi ý kiến cậu ta."
Thịnh Lỗi Lỗi cười nói: "Chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý, hôm nay cháu nghe thấy cậu ấy mời giáo sư Tư Mã dẫn sinh viên tới thăm vườn chuối tiêu hồng của mình vào sáng mai, cũng mở cả livestream nữa."
Thịnh Vô Ngung cười, "Coi như cho cậu ấy mượn cơ hội."
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Ông Chử coi trọng cậu ta lắm, nghiễm nhiên coi như người nối nghiệp kế tiếp rồi.

Cháu nghe nói anh họ cậu ta rất không phục, nhưng anh ta vẫn phải ráng kìm nén mà bứt rứt thuận theo tự nhiên thôi."
Thịnh Vô Ngung cười, Thịnh Lỗi Lỗi vô cùng biết điều đứng dậy ngay, "Cháu ra ngoài xem thử Chử Nhược Chuyết thế nào rồi." Mới vừa về nhà, cặp chồng chồng nhà người ta chắc hẳn lại một bụng đầy lời muốn nói.
Thi Ký Thanh cũng đứng phắt dậy, "Cậu Thịnh, tôi ra ngoài cùng cậu."
Hai người đều đi rồi, Thịnh Vô Ngung mới cười nhích sát lại gần Huyên Hiểu Đông, "Tôi nghe rồi thấy rồi nhé, vẫn còn ghen hả?"
Huyên Hiểu Đông giơ ngón tay đẩy anh ra, "Tự anh nợ hoa đào, tự anh chăm sóc đi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Oan uổng quá, thật sự chỉ là bạn học từng hợp tác thôi.

Em cũng hiểu tôi mà, về phương diện ghi nhớ người khác trí nhớ tôi tốt lắm.


Với cả chắc cô ấy không nói gì chứ?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Cô ấy không nói gì, chỉ có trên mặt là viết đầy ra thôi, hơn nữa dáng vẻ y chang Na Phong hồi trước...!Đều kể lể trước đây anh tuyệt vời như thế nào..."
Thịnh Vô Ngung ngồi bên cạnh y trên băng ghế, duỗi tay ôm lấy eo y, "Đúng là tôi tuyệt vời, nhưng mà bọn họ không biết em cũng rất tuyệt vời.

Tôi có cần nói cho cả thế giới biết là tôi theo đuổi em không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không cần, anh mới về, trên đường có mệt không? Buổi tối lại mời tiệc nữa, em ngâm miến dong khô cho anh nhé.

Chị dâu thứ bảo Lỗi Lỗi mang tới, tốt cho tiêu hóa, không đầy bụng, có thể lót dạ một chút, đỡ cho anh buổi tối phải uống rượu."
Thịnh Vô Ngung nhìn y đứng phắt dậy, đi lấy miến dong khô ngâm với nước, biết thừa y đang sợ anh thân mật với mình ngay trong gian bếp này, người ngoài mà tới thì xấu hổ lắm.

Anh khẽ cười, cũng đứng dậy dõi mắt theo bóng hình bận bịu của y.

Huyên Hiểu Đông thái mấy cục nấm hương, sau đó cho thịt băm, gừng vụn, tỏi băm và rau cần tây vào đảo với mỡ gà cho thơm lên, rắc thêm hạt tiêu rồi múc ra ngoài, để sẵn ở một bên.
Nước dùng gà bên cạnh cũng đã sôi, thả mấy chiếc nấm tùng nhung đã ngâm nở, cho thêm miến dong khô đã ngâm vào.

Thấy miến đã mềm hẳn, biến thành màu sắc nửa trong suốt, y vớt ra ngoài, rải thịt băm đã xào kỹ lên, rắc thêm một lớp hành lá xắt nhỏ rồi múc nước canh chan lên.
Thịnh Vô Ngung vốn chỉ yên lặng quan sát y làm, kết quả trông chỉ là miến bình thường nhưng ngửi mùi lại cực kỳ thơm, bụng anh cũng thấy đói thật.

Đợi cho bát miến nguội bớt đi thì mới bưng lên, anh cầm đũa nếm thử, cảm giác sợi miến dong trơn trơn mềm mềm, sau đó nước canh gà trượt thẳng xuống dạ dày, quá trình này làm tan mọi sự mệt mỏi trong cơ thể.

Sợi miến thanh đạm dai mềm, không tạo thành gánh nặng cho dạ dày, quả thật rất phù hợp để ăn lót dạ trước khi đi xã giao.
Huyên Hiểu Đông cười hỏi anh, "Hương vị cũng được ha? Là sản phẩm giúp đỡ người nghèo đấy, bố mua nhiều lắm, nói là hỗ trợ người nghèo, trong nhà tích trữ rất nhiều, còn tặng người ta suốt.

Chung Nguyên Tú nói cô ấy dùng để làm món ăn giảm béo, cũng ổn lắm.

Hôm qua em đã mang ra thử xào chung với bắp cải, đúng là ngon phết, Lỗi Lỗi với Nhược Chuyết đều tranh nhau ăn.

Em đang nghĩ hôm nào thử nấu chung với vây cá, làm canh bí đao vây cá hải sản cho anh nếm thử, chắc là vị ngon lắm."
Thịnh Vô Ngung nói: "Phải là rất ngon."
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Thịnh Vô Ngung nhìn, "Thi Ký Thanh nhắn địa điểm ăn tối nay đã được quyết định ở trên trấn.

Giáo sư Tư Mã và Chử Nhược Chuyết đã đi trước, tôi đi tắm thay quần áo xong sẽ qua, em và Lỗi Lỗi ở nhà ăn tạm gì đi, tôi sẽ về nhanh thôi."
Huyên Hiểu Đông cười khẽ, "Được."
Thịnh Vô Ngung nhìn nụ cười của y còn xen lẫn vẻ cười nhạo, không kìm được đi qua hôn lên khóe môi y, "Tắm sạch chờ tôi."
___________
Lời editor: Long time no see~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận