Nông Môn Y Hương Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng


Từ khi Bạch Đường bước vào Dư phủ luôn phải nhìn sắc mặt của Hoắc quản sự.
Đặc biệt là tiết mục giết gà dọa khỉ kia khiến mọi người quá ghê tởm.
Trước khi vào Dư phủ, nàng cho rằng danh hiệu, phong thái của Hoắc quản sự đã là quyền uy, nhưng thực chất còn không được xem là nhân vật nhỏ nhoi ở nội phủ.
Lúc này bà ta ở trước mặt Dư Tuấn và Đại quản sự thì lại giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội.
Bạch Đường sẽ không cho bà ta cơ hội tốt như vậy.
Hoắc quản sự biết, đây chính là cơ hội cuối cùng của mình, bà ngẩng cổ hô: "Ta không đưa nàng ta ngọc bội Đinh Tứ.

Đại quản sự, người hãy hỏi nàng, người hãy hỏi lại nàng đi!"
Bạch Đường cúi đầu, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, đầu cúi gầm xuống, người khác liền không dễ dàng nhìn biểu cảm của nàng.
Hoắc quản sự vẫn luôn chú trọng chữ viết trên eo bội, rốt cuộc nó đại biểu cho cái gì?
Đại quản sự kêu nàng diện kiến lại vì chuyện gì?
Bạch Đường nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, là vì nàng hầu hạ quý nhân kia.
Bọn họ sợ hắn là người có địa vị cao, không thể đắc tội, cho nên muốn hỏi trước ngọn nguồn rõ ràng.
"Lão Hoắc, ta đâu cần ngươi dạy." Đại quản sự răn đe một câu, tiếng quát lớn khiến Hoắc quản sự thức thời câm miệng.
Hôm nay là Nhị công tử muốn đích thân điều tra rõ ràng, đâu tới phiên bà ta khoa tay múa chân.

Đại quản sự quay đầu, thời điểm đối mặt Bạch Đường liền thay đổi sắc mặt.
"Thời điểm ngươi vào phủ, ngươi báo danh là Ngũ Nương?"
"Phải, tỷ tỷ của ta là Tam nương."
"Trước khi Như Bình cô cô dẫn các ngươi vào, có phải đã cho các ngươi một eo bội hay không?"
Bạch Đường lấy eo bội tùy thân ra, dáng vẻ đặc biệt ngoan ngoãn: "Đại quản sự nhìn xem, có phải cái này hay không?"
Đêm qua, Đại quản sự đã nương theo ánh đèn nhìn diện mạo của nàng, nay lại thấy nàng thành thật, khẩu khí cũng hòa hoãn hơn: "Ngươi có biết đọc chữ phía trên không?"
"Ta biết, là Đinh Tứ."
Đại quản sự gật đầu: "Cũng biết chữ."
"Là ca ca trong nhà dạy."
"Thì ra là thế, vậy thời điểm bà ta đưa eo bội cho ngươi, trên đó cũng viết hai chữ này sao?"
Bạch Đường bày ra bộ dáng nhút nhát sợ sệt, lui về sau một bước, ánh mắt mang vẻ khó hiểu nhìn Đại quản sự: "Lúc vào phủ, Hoắc quản sự cùng Như Bình cô cô đều nói eo bội này rất quan trọng, ta vẫn luôn giữ gìn rất kỹ, chưa bao giờ rời người."
Hoắc quản sự ngây ngốc quỳ đó, không dám nhúc nhích.
Làm việc mấy mươi năm ở Dư phủ, vậy mà bà có lúc nhìn lầm người.
Chỉ là một nha đầu nhà quê, thế mà lại đứng trước mặt bà mở to mắt nói dối, nhưng vốn dĩ người khác không nhìn ra nàng đang dối trá, bởi ánh mắt nàng vô cùng sạch sẽ, khiến bà hận không thể nhào lên móc hai mắt nàng.
"Chưa từng rời khỏi người." Đại quản sự khẽ mỉm cười, quay sang đáp lời.

"Nhị công tử, giáp mặt đối chất đã xong, chuyện gì cần hỏi đều đã hỏi, cần trả lời cũng đều đã trả lời."
"Ta nghe thấy rồi." Dư Tuất không lấy làm hứng thú, ngược lại hắn chỉ để ý mục đích mà quận phủ đại nhân phái vị quý nhân kia tới Dư gia là gì?
Nếu cũng giống như những kẻ khác, vậy cũng không có gì phải nói.
Nếu vì gần đây Dư gia quá nổi bất, thế cần phải khiêm tốn lãi.
"Nhớ dặn dò nàng ta thêm, để nàng hầu hạ khách nhân chu đáo." Dư Tuấn lười biếng đứng lên, đi lướt qua Hoắc quản sự.
Hoắc quản sự tựa như người chết đuối bắt lấy cọng rơm cứu mạng, giãy giụa ôm chân hắn: "Nhị công tử, ta bị oan, nàng ta nói dối, ta thật sự đưa nàng ngọc bội Ất Nhị."
Dư Tuấn rũ mắt xuống nhìn bà ta, khinh thường nói: "Đến tuổi này mà còn không rõ nặng nhẹ thế nào, Đại quản sự, nên lo liệu thế nào, tự ngươi làm chủ đi."
Nói xong, hắn nhấc chân đá bà ta một cái, Hoắc quản sự kêu lên thảm thiết, bị đá văng sang bên kia.
Bà không cam lòng, bà thật sự không cam lòng.
Thế mà bà lại thua trong tay nha đầu này, Hoắc quản sự cắn răng, bò về phía Bạch Đường: "Vì sao ngươi nói dối? Vì sao ngươi muốn hại ta?"
Bạch Đường cũng kinh hô một tiếng yếu ớt, liền trốn sau lưng Đại quản sự, lão bà này đã bị đá đến nội thương, còn muốn bắt nàng tới làm đệm lưng sao?
Nếu nàng có mang theo gương đồng, thật muốn đưa cho Hoắc quản sự, để bà ta hiểu rõ tình cảnh của mình.

Dư nhị công tử đã nói rõ ràng, tuy nguyên nhân chỉ là muốn truy cứu tại sao lại an bài vị trí Đinh Tứ cho Bạch Đường, vốn dĩ chỉ là chuyện an bài không thỏa đáng, kỳ thật là do Dư phủ kiêng kỵ vị quý nhân kia.
Hoắc quản sự tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, Dư phủ nhất định giữ bà ta lại, nếu có biến cố thì sẽ đẩy bà ta ra gánh tội thay.
Bạch Đường cũng hiểu rõ, nếu nàng cư xử thất lễ trước mặt vị quý nhân kia, khiến quý nhân không thoải mái, chỉ sợ kết cục còn thảm hại hơn Hoắc quản sự.
Từ trên xuống dưới Dư phủ đều là những kẻ tàn nhẫn.
"Người đâu, lôi lão bà này xuống phòng chứa củi, không được đưa cơm, trước tiên bỏ đói mấy ngày, xem bà ta còn muốn gây sự nữa không!"
Một bên là lão nô tài bị vứt bỏ, một bên là thiếu nữ thanh tú được quý nhân coi trọng, Đại quản sự không hề nghĩ ngợi, thẳng thắn lựa chọn Bạch Đường.
Quân cờ này vậy mà không tốn chút công phu nào, cho dù đại nhân vật kia không xuất hiện thì bên này cũng có thể hầu hạ quận phủ đại nhân thỏa đáng.
"Được rồi, bà ta đã bị lôi xuống, Ngũ Nương đừng sợ nữa."
Đại quản sự an ủi đôi câu, lại sai người cọ rửa sạch sẽ vết máu trên mặt đất.
"Ngũ Nương, ngươi theo ta lại đây."
Bạch Đường vẫn cúi gầm mặt, chỉ có bả vai hơi run rẩy.
Đại quản sự vẫn nhìn chằm chằm nàng, nàng không muốn để lộ sơ hở.
Nhưng đã giải quyết xong Hoắc quản sự, vậy mà còn mang nàng đi đâu?
Đại quản sự đẩy ra cánh cửa bên hông, bên trong lại là cản tượng muôn hồng nghìa tía.
Mấy nha hoàn xinh đẹp đồng loạt nhìn qua, nũng nịu lên tiếng: "Tham kiến Đại quản sự."
"Nha đầu này buổi tối phải hầu hạ quý nhân, thứ xiêm y này thật không ra thể thống gì.

Mấy người các ngươi còn không mau chuẩn bị cho nàng, phải thật chỉnh tề mới được."
"Vâng, Đại quản sự yên tâm, chuyện này cứ giao cho bọn ta."
Bạch Đường bị vài người bắt lấy tay, kéo về phía trước.

"Chờ chút, các ngươi lấy y phục chuẩn bị cho Thúy Vũ đưa nàng mặc." Đại quản sự suy nghĩ một chút rồi mở miệng.

truyện xuyên nhanh
Bạch Đường còn đang suy nghĩ Thúy Vũ là ai, thế mà lại bị nàng chiếm mất tiện nghi.

Nhưng còn đang mãi nghĩ, mấy nha hoàn này đã đẩy nàng đến một góc, bước vào phòng trong.
"Muội muội xưng hô thế nào?"
"Ngũ Nương."
"Tên gọi thật mềm mại, rất hợp với diện mạo của muội."
Một hồi trò chuyện ríu ra ríu rít cất lên, có bàn tay vươn ra, rút lấy cây trâm con bướm trên búi tóc Bạch Đường.
"A, muội muốn cái này!"
"Rồi, rồi, một lát nữa tỷ sẽ cài lên cho muội.

Thật là khéo quá, tự nhiên lại có một cây trâm con bướm thế này, tuy không phải mặt hàng thượng thừa nhưng rất hợp với bộ y phục kia."
Lại có hai bàn tay đang tháo đai lưng Bạch Đường, muốn cởi bỏ y phục của nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận