Non Xanh Vẫn Ở Đây

Lúc cô con gái Hứa Hứa được hơn hai tuổi, Hứa Thanh Sơn trở thành kỹ sư trưởng của bộ phận tu sửa bích họa của Viện thiết kế, nên thời gian ở lại thành phố đã tăng thêm rõ rệt.

Tuy trong nhà đã mời người giúp việc, nhưng hắn vẫn không yên tâm lắm.

Khi con gái được một tuổi thì Hứa Thanh San trở lại đi làm, công việc biên tập của tạp chí cực kỳ bận rộn.

Cô mà đi công tác thì bà nội của Hứa Hứa sẽ sang nhà, cùng người giúp việc chăm sóc bé con. Thi thoảng, Hứa Thanh Sơn cũng sẽ cố gắng bớt thời gian để ở bên con gái.

Hứa Thanh San là người không chịu ngồi yên, việc gì cũng phải làm cho thật tốt nhất, ngay cả trước khi kết hôn cũng đã như vậy.

Buổi chiều, Hứa Thanh Sơn đưa con gái đi chơi một vòng trở về, Hứa Thanh San vẫn chưa tan làm, gọi điện thoại cho cũng không được, cô còn đang họp. Hứa Thanh Sơn dặn người giúp việc nấu cơm rồi dẫn con gái vào phòng tranh, đưa vải vẻ và thuốc màu cho bé chơi.

Hứa Hứa rất nhạy cảm với màu sắc, mới từng này từng này tuổi, con bé đã có thể chơi ngoan trong phòng tranh suốt hai giờ. Đôi khi muốn dẫn bé đi chơi, bé còn phụng phịu không vui.

“Hứa Hứa ơi, bố dạy con vẽ mẹ nhé?” Hứa Thanh Sơn ngồi xuống dưới đất, dùng bàn tay dính màu vẽ bắt đầu phác họa đường nét khuôn mặt của Hứa Thanh San lên vải vẽ.

Hứa Hứa cười khanh khách, cũng bôi thuốc màu đầy tay, vẽ lên vải.

Hứa Thanh Sơn lấy tay về, để con bé tự chơi thoải mái, còn mình thì lấy một tấm vải vẽ khác, tiếp tục vẽ khuôn mặt Hứa Thanh San.

Cưới nhau đã hơn ba năm, hắn vẫn luôn nhìn cô không thấy chán, vẽ cô không thấy đủ.

“Bố ơi, Hứa Hứa cũng muốn vẽ.” Hứa Hứa nhìn sang bức vẽ của hắn, bàn tay nhỏ mũm mĩm vỗ lên đó một cái, để lại hai dấu bàn tay.

“Bố con mình cùng vẽ nào. Mắt mẹ con đẹp nhất, mắt Hứa Hứa cũng đẹp này.” Hứa Thanh Sơn bế con gái, để bé ngồi trước mặt mình, hai tay bé ấn lên mặt vải bôi vẽ một hồi.

“Bố cũng đẹp mà.” Hứa Hứa thơm má hắn, khúc khích cười rồi bổ nhào tới, trên vải vẽ nhanh chóng đầy những dấu bàn tay lớn nhỏ, màu gì cũng có.

Hai bố con chơi một lúc thì dưới lầu vang lên tiếng động cơ xe ô tô. Hứa Thanh Sơn nhìn mặt con gái như mèo hoa, liền bế bé lên, tranh thủ thời gian đưa bé đi tắm rửa.

Vừa xả đầy nước thì Hứa Thanh San mở cửa đi vào. Cô đứng dựa cửa, nửa cười nửa không: “Chơi vui quá nhỉ?”

“Mẹ ơi, bố muốn vẽ mẹ đấy.” Hứa Hứa đẩy bố ra, hai mắt lấp lánh, nhào đến mẹ mình: “Mẹ ơi, bế.”


Hứa Thanh San ngồi xuống, bế bé lên. Cô nhìn Hứa Thanh Sơn với ánh mắt đầy cảnh cáo: “Hứa Hứa tự tắm cho sạch nào, mẹ ở đây với con nhé?”

“Dạ.” Hứa Hứa ôm cổ cô, bàn tay lem luốc mực vẽ ấn xuống bả vai cô, thơm chụt một cái: “Bố bảo, mẹ xinh đẹp.”

Hứa Thanh San thả bé vào bồn tắm, thầm thở dài, bộ váy vừa mua lại không mặc được nữa rồi.

“Buổi tối, anh cùng em đi mua cái mới.” Hứa Thanh Sơn nhịn cười, sán đến hôn cô, “Mua hẳn vài cái đi, em mặc váy trông xinh lắm.”

Hứa Thanh San nghiêng đầu, cắn vào cằm hắn, rầu rĩ gật đầu.

Hứa Hứa ngồi trong bồn tắm, tự chơi đến là vui vẻ, chốc lại nhìn cái này, chốc lại nhìn cái kia, cười tươi như hoa.

Hứa Thanh San đã bận bịu suốt cả ngày, cô đứng lên dựa vào chậu bồn rửa tay, không nhịn nổi mà ngáp một cái.

“Mệt hả em?” Hứa Thanh Sơn cũng đứng lên, bóp vai cho cô một cách rất tự nhiên: “Không cần phải dốc sức như vậy đâu, anh có thể nuôi được cả nhà mà.”

“Biết anh giỏi rồi.” Hứa Thanh San xoay người, vòng tay ôm lấy cổ hắn: “Có phải em già rồi không, cảm giác làm gì cũng thấy lực bất tòng tâm.”

“Không hề.” Hứa Thanh Sơn nuốt nước miếng, đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi quay lại tắm cho con gái.

Tắm xong, mặc quần áo khô ráo cho bé, Hứa Thanh Sơn bế con gái xuống lầu giao cho người giúp việc, sau đó lập tức trở lại phòng.

Hứa Thanh San đang dặm lại lớp trang điểm, nhìn thấy hắn đi vào, cô giật mình: “Anh không ăn cơm à?”

“Ăn em trước đã.” Hứa Thanh Sơn ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu xuống, cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô.

Sau khi sinh Hứa Hứa không được bao lâu thì cô bắt đầu tập thể dục, còn đi xăm hình, để che đi vết sẹo do sinh mổ để lại, dáng người vẫn chẳng khác gì trước kia.

Cho dù cô có béo, có già đi thì vẫn là đẹp nhất trong mắt hắn, bất kể bao nhiêu năm hắn cũng không thấy chán ngán.

“Anh có cần đến mức…” Hai má Hứa Thanh San nóng lên, khẽ bảo: “Vợ chồng già rồi mà còn.”


“Rất cần.” Hứa Thanh Sơn khóa môi cô.

Lúc từ trên lầu đi xuống, Hứa Hứa đang ngồi trên ghế, cầm thìa xúc cơm ăn, người giúp việc ngồi bên, trông bé.

Mặt Hứa Thanh San đã bớt đỏ, cô kéo ghế ra ngồi cạnh con gái, hờn dỗi bắt Hứa Thanh Sơn xới cơm giùm cô.

Người giúp việc không ở lại, thấy hai vợ chồng họ đã xuống lầu thì dặn dò mấy câu rồi đứng dậy xin phép ra về.

Dì ấy vừa đi, Hứa Thanh Sơn liền đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh con gái với nụ cười thỏa mãn.

Hứa Hứa đã lên ba tuổi, phải đi nhà trẻ. Hứa Thanh Sơn dậy sớm để giám sát việc đánh răng, thay quần áo của bé, còn căng thẳng hơn cả lúc mình đi thi đại học, cứ vài phút lại nhìn đồng hồ.

Hứa Thanh San sợ mình không nén nổi lửa giận, nên sửa soạn ba lô cho bé xong thì đi xuống trước, đợi hai bố con.

7 giờ 10, cô con gái hãy còn chưa tỉnh ngủ hẳn đi xuống lầu, đáng thương nhào vào lòng mẹ, hỏi rằng không đi nhà trẻ có được không.

Trước đó cho bé thử đi lớp, bé còn rất hào hứng. Có lẽ vẻ khẩn trương của Hứa Thanh Sơn đã gây áp lực cho bé.

“Hứa Hứa ngoan, những bạn nhỏ khác cũng đều dậy sớm thế này mà con.” Hứa Thanh San ôm con gái, lườm Hứa Thanh Sơn một cái, đoạn xách ba lô của Hứa Hứa đi ra ngoài. Chỉ là cho con đi nhà trẻ mà chồng cô có phần căng thẳng quá mức.

Ba lô của bé lớp Mầm rất nhẹ, chỉ có hai bộ quần áo và mấy cái khăn tay.

Hứa Thanh Sơn đi theo sau, lại không kìm lòng được mà xách lấy ba lô, kiểm tra xem có mang theo thẻ vào cửa không, có đủ khăn tay không, quần áo đã được đổi sang bộ mới chưa.

“Anh còn như vậy nữa, mẹ con em giận đấy.” Hứa Thanh San vừa bực vừa buồn cười.

“Ngày đầu tiên con đi nhà trẻ, cả ngày sẽ không nhìn thấy chúng mình.” Hứa Thanh Sơn thấp giọng, trong lời nói cất giấu tâm trạng không nỡ: “Không biết liệu có khóc không.”

Hứa Thanh Sơn thúc khuỷu tay vào hắn: “Anh bớt lo đi, lúc trước đi học thử, con bé rất ngoan còn gì.”


Hứa Thanh Sơn bị đau, gượng cười, mở cửa xe ngồi vào bên ghế lái.

Hứa Thanh San đặt con gái ngồi vào ghế dành cho trẻ em, dặn bé muốn đi tè thì phải nói, muốn uống nước cũng phải nói. Hễ nhớ ra được điều gì, cô đều dặn bé một lượt.

Hứa Hứa tồ tệch, không lanh lợi và hiểu chuyện như Tiêu Tri Mộ nhà Kiều Mộ. Thật ra, Hứa Thanh San cũng lo lắng khôn tả.

Con bé khóc cũng không sao, chủ yếu là sợ bé khiến người khác khóc ấy chứ.

Ngày đầu tiên đi học thử, không biết Hứa Hứa bắt đâu được con sâu, thả lên bàn học, làm bạn cùng bàn sợ khóc thét.

Vốn dĩ đã dỗ được bạn đó rồi, Hứa Hứa đột nhiên lại chỉ vào mấy bạn bên cạnh, nói rằng trên người các bạn cũng có sâu. Kết quả là cả lớp đều khóc, bé cũng khóc theo.

Lúc cô giáo kể lại, cứ phải gọi là không biết làm thế nào.

Đến nhà trẻ, cổng lớn vừa mới mở. Hứa Thanh Sơn tìm chỗ đỗ xe xong thì lấy thẻ trong ba lô ra, đưa cho Hứa Thanh Sơn mở cửa.

Phụ huynh của lớp Chồi đều không đưa các con vào, đi tới cửa quẹt thẻ rồi giao các con cho giáo viên là xong. Các bé lớp Lá còn tự mình quẹt thẻ đi vào, chỉ riêng phụ huynh của các bé lớp mầm là phải đưa con vào tận lớp.

Hai vợ chồng dắt tay con gái đi vào. Thoạt đầu hết thảy đều bình thường, đến ngoài cửa phòng học, đưa ba lô cho bé, bé liền xị mặt.

Hứa Thanh Sơn nhìn dáng vẻ tủi thân của con gái, trong lòng không lấy gì làm dễ chịu, bèn ngồi xuống nói với bé: “Hứa Hứa ngoan, buổi chiều bố đến đón con, được không. Con xem, nhiều bạn đã vào lớp rồi kìa.”

“Bố mẹ các bạn ấy đều không cần các bạn ấy nữa. Ông bà các bạn ấy cũng không cần các bạn ấy nữa.” Hứa Hứa cất cao giọng.

Mấy bạn nhỏ bên cạnh vốn đã muốn khóc, vừa nghe thấy vậy, lập tức khóc òa.

Hứa Hứa sụt sịt, ôm lấy chặt lấy cổ bố mình: “Bố cũng không cần con, mẹ cũng không cần con.”

Hứa Thanh Sơn bất đắc dĩ vỗ lưng con bé, ngửa đầu nhìn Hứa Thanh San: “Em dỗ con đi!”

“Không.” Hứa Thanh San lắc đầu, quay mặt đi nơi khác.

“Bố xem, mẹ không cần con nữa.” Hứa Hứa nhìn thấy thế, càng khóc tợn, vừa khóc vừa gào to: “Con không muốn đi nhà trẻ, bố mẹ không cần con nữa rồi, ông bà không cần con nữa rồi.”

Hứa Thanh Sơn khó khăn lắm mới gỡ được tay con gái ra, sầm mặt nói: “Hứa Hứa!”

Hứa Hứa rụt người lại nhìn bố mình, cái miệng mếu máo, nước mắt rơi trên má, trông thật đáng thương.


“Bố sắp giận rồi đây này.” Hứa Thanh Sơn dịu giọng, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho con gái: “Hứa Hứa là em bé ngoan mà, cô giáo nói bạn nào ngoan sẽ được phiếu bé ngoan đấy. Con có muốn được phiếu bé ngoan không?”

Hứa Hứa gật đầu.

“Vậy con phải ngoan nhé, chiều bố đến đón con, rồi về nhà cùng vẽ tranh, được không con?’ Hứa Thanh Sơn thở phào.

Hứa Hứa lại gật đầu, đeo ba lô, ngập ngừng quay người.

Hứa Thanh Sơn đứng lên, đưa mắt nhìn bé đi vào lớp. Vừa định cất bước thì trong lớp lại vọng ra tiếng khóc, mà tiếng con gái mình là to nhất: “Bố mẹ toàn nói dối thôi, bố mẹ đều không cần chúng con, chúng con không có nhà mà.”

Mặt cô giáo đầy vạch đen, bèn giục phụ huynh đi mau.

Hứa Thanh Sơn vừa xót ruột vừa bực mình, khóe môi run rẩy, quay đầu đến bên Hứa Thanh San đang đứng đằng xa cười vui vẻ, rồi ủ rũ đi ra ngoài.

“Con nhóc là chúa tinh quái, anh lại còn bị nó “rung”.” Hứa Thanh San nén giọng trêu chọc: “Anh quan tâm đến con bé hay quan tâm đến em?”

“Quan tâm em.” Hứa Thanh Sơn trả lời rất dứt khoát. Hắn ôm lấy eo cô, dịu giọng dỗ dành: “Anh đâu biết con bé giả vờ giống y như thật vậy.”

Hứa Thanh San nghiêng đầu nguýt dài một cái, không buồn nói gì nữa.

Chẳng phải tại hắn quen chiều con bé mà ra hay sao, còn không biết xấu hổ nói mình không biết. Trước mặt cô, Hứa Hứa không dám ngang ngược, nhưng trước mặt hắn thì thật sự muốn gì được nấy, không cho là khóc.

Hứa Thanh Sơn lại không nhìn nổi cảnh con gái nước mắt ngắn nước mắt dài, chỉ hận không thể hái sao trên trời xuống cho bé.

Lên xe, Hứa Thanh San hơi bực mình, nhìn đồng hồ rồi bảo hắn đưa mình đến tòa soạn.

“Chẳng phải em nói hôm nay không cần đi à?” Hứa Thanh Sơn biết cô đang giận, mở khóa nổ máy, lái xe về nhà.

Hứa Thanh San không muốn để ý tới hắn, giả vờ không nghe thấy.

Hứa Thanh Sơn khẽ cười thành tiếng, đến nhà liền xuống xe, khiêng cô lên lầu.

“Anh không đi làm sao?” Hứa Thanh San hoảng hốt kêu lên, khuôn mặt nóng bừng, nhỏ giọng quát: “Dì giúp việc đang ở nhà đấy.”

“Kệ dì ấy.” Hứa Thanh Sơn rảo bước nhanh hơn, đi vào phòng ngủ. Hắn đặt cô xuống, ngoắc chân đóng cửa vào, sau đó đè cô lên cửa, cúi đầu cắn tai cô: “Dỗ xong vợ đã, rồi hẵng đi làm.”

Dưới nụ hôn nồng nhiệt và mạnh mẽ của hắn, Hứa Thanh San mơ màng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận