No Game No Life


Part 1
Vương quốc Elechia
Đây là quốc gia cuối cùng của chủng tộc đứng hàng thứ mười sáu trong [Mười sáu chủng tộc] , loài người , nằm tại phía tây đại lục Lucia
Sau trận chiến với Liên Hiệp Đông Bộ cách đây nửa tháng, [Đức vua]… Sora và Shiro giành được chiến thắng, mở rộng lãnh thổ đất nước lên gấp đôi.
…. Và theo đó những chuyện phiền toái của quốc gia này cũng tăng thêm gấp đôi.
Có hai vấn đề phiền toái nhất.
Đầu tiên là [Vua]… hai người Sora, đề xuất ý tưởng thành lập [Liên bang] với Liên Hiệp Đông Bộ.
Xây dựng một quốc gia vượt trên khoảng cách chủng tộc….. Đó là một vấn đề khó khăn chưa từng có.
Cho dù đã giành lại được phần lãnh thổ đã mất trong quá khứ thì Elechia vẫn thiếu kỹ thuật để tận dụng số đất đai đó.
Phía bên kia, Liên Hiệp Đông Bộ cho dù mất đi phần lãnh thổ trên đất liền thì vẫn là nước lớn có sức mạnh hàng đầu trên thế giới.
.... Quốc lực, văn hóa, chế độ xã hội tự nhiên là không cần nói, ngay cả chủng tộc và ngôn ngữ cũng khác biệt, hai quốc gia như vậy lại muốn kết hợp lại một cách bình đẳng.
Đó là chuyện khó khăn đến thế nào, hẳn không cũng không cần phải kể nhiều nữa.
Đó là nhiệm vụ bất khả thi lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử nhân loại.
Còn vấn đề thứ hai là....
“Thật là....”
Nhìn trừng trừng vào phần trên tay mình, thiếu nữ tóc đỏ thở dài sườn sượt.
Stephanie Dora.
Tên thường gọi Steph.
Cô là cựu thành viên hoàng gia, có khí chất hoàn toàn tương xứng với vai trò là cháu gái quốc vương tiền nhiệm, ngay cả trong hoàn cảnh thiếu ngủ triền miên cùng mệt mỏi quá độ, gương mặt cô vẫn vô cùng mỹ lệ…. Chỉ có điều gương mặt đó lúc này đang đầy vẻ giận giữ, tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Nguyên nhân đến từ [phiền toái số hai].
Cũng tức là…
“Giờ phút quan trọng thế này mà hai tên quốc vương khốn nạn đó còn định trốn đến bao giờ mới về chứ…….!!!”
….. Phòng hội nghị trong lâu đài hoàng gia Elechia.
Tiếng thét phẫn nộ vang vọng khắp gian phòng làm tất cả mọi người có mặt đều chấn động.
“…. Đại nhân Dora, tôi hiểu tâm trạng của cô nhưng mà một thục nữ mà nói từ [khốn nạn] thì hình như không được thích hợp cho lắm?”
Người lên tiếng khuyên bảo là một người đàn ông lớn tuổi, mặc trang phục màu trắng, đứng cạnh Steph.
Trên mặt ông đầy vẻ chán nản, tựa như đang đồng điệu với Steph.
Đôi tai và chiếc đuôi giống loài chó hơi rủ xuống, thân thể cường tráng dù cách một lớp kimono vẫn có thể thấy rõ, đó là người thú…. Hatsuse Ino.
Ông là ông nội của Hatsusr Izuna, đại sứ Liên Hiệp Đông Bộ thường trú tại Elechia, cũng là người bị hai quốc vương Elechia hiện tại đang không có mặt, Sora và Shiro, tống hết vấn đề phiền phức lên đầu, hay nói cách khác…. Là người bị hại tiếp theo sau Steph.
“Đại nhân Dora....? Eh, đó là, đang gọi tôi sao?”
Steph mất một thoáng mới phản ứng lại. Ino khẽ gật đầu.
“Đúng vậy. Do đây là hội nghị chính thức nên tôi đoán rằng, xưng hô như vậy sẽ hợp lý hơn, có vấn đề gì sao?”
“Tôi còn tưởng ông đang gọi ai chứ. Xin cứ gọi tôi là [cô bé chạy việc cho hai nhà vua trốn đi chơi] thôi.”
Nhìn nụ cười bó tay cam chịu của Steph, Ino nhún nhún vai.
“Thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi, nhưng nếu như thế thì cái tên của tôi cũng giống hệt vậy thôi... Mà này đại nhân Dora, phải chăng là cô nên tập trung vào công việc đang ở trước mắt đi thôi chứ nhỉ?”
Nhìn theo hướng ánh mắt Ino, Steph nhớ ra tình hình của mình hiện tại… Cô thầm nghĩ.

“Haizzz… Đúng là, như vậy…”
Tự nhắc mình rằng bây giờ đang… tiến hành trò chơi rất quan trọng.
Bản thân trò chơi không có gì đặc biệt, chỉ là poker bình thường.
Ngoài thêm quy tắc quân Joker thì không có gì đặc biệt cả.
…. Dưới sự chủ đạo của Elechia, một [Liên bang] với Liên Hiệp Đông Bộ đang được xây dựng.
Lãnh thổ tăng vọt chỉ sau một đêm của Elechia sẽ do ai quản lý, sẽ được sử dụng, khai thác như thế nào…
Các chư hầu có thế lực đều lũ lượt kéo tới đòi chia sẻ phần lợi ích khổng lồ này.
Trong tình hình như hiện tại, cái gọi là [quốc gia đa chủng tộc] bình đẳng chỉ là một khẩu hiệu trống rỗng.
Cho dù chế độ thống trị có phối hợp như thế nào thì vẫn không thể bù bắp nổi chênh lệch về sức mạnh quốc gia.
Thời điểm thực hiện tự do kinh tế đại khái cũng sẽ là lúc tài sản tích lũy của Elechia bị hủy diệt sạch sẽ.
Vì thế phải phân phối [tài nguyên trên đất liên] mà Liên Hiệp Đông Bộ yêu cầu như thế nào đây?
Nói rằng điều đó liên quan đến số mệnh của Elechia cũng không có gì là quá đáng.
…. Trong hoàn cảnh như vậy, việc các cá nhân nắm quyền lực tụ tập kéo tới để tăng cường lợi ích của bản thân cũng là điều tất nhiên.
Vì lý do đó, các chư hầu Elechia lũ lượt tìm đến Steph, hiện nay thậm chí đã nắm giữ cả quyền lập pháp, để thi đấu trò chơi, muốn từ đó giúp yêu cầu của mình được thông qua.
Kết quả… Steph đã có nửa tháng ròng không được ngủ yên giấc, bị ép phải liên tục chơi trò chơi với họ.
(Bản thân việc thi đấu trò chơi vốn rất tốt… đúng là vậy.)
Steph thầm thở dài, bởi vì… đó chính là một cái bẫy.
Tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi theo kế hoạch….
Không có rắc rối nào, ngoại trừ…. [mật độ diễn ra].
“[Tăng cược tối đa] …. Các vị có thể nhanh chóng lột hết quần áo rồi biến về được không?”
…. Phong thái thục nữ bay hết đi đâu rồi không biết nữa.
Đôi mắt thầm quầng tối kịt vì mệt mỏi cùng gương mặt méo mó vì phẫn nộ đó, thật sự quá giống….
Đối diện với bộ dạng khiến người ta liên tưởng tới [Vua] mà tất cả mọi người đều sợ hãi đó, các vị quý tộc đưa mắt nhìn nhau.
Rồi cùng lựa chọn [Bỏ cuộc] … Điều đó cũng có nghĩa là, họ hoàn toàn chấp nhận đề án của Steph.
Thế nhưng… Steph tặc lưỡi một tiếng vẻ cáu kỉnh, đạp ghế đứng dậy.
“… Nếu các vị có thể tiếp nhận đề án của tôi thì ngay từ đầu đừng khiến tôi phải lãng phí công sức thế có được không!?”
Cô vứt toẹt phần bài trong tay xuống, những lá bài tản mác trên bàn, lộ ra…
… Bộ năm .
Nếu như không bỏ cuộc thì sẽ giống như cô đã tuyên bố… Tất cả đều thua sạch.
Trông thấy bộ phỏm đó, các vị quý tộc lập tức mặt cắt không còn một hột máu.
Chỉ là Steph chẳng hề để ý tới họ, quay người bỏ đi.
“Nếu không phải thắng hết thì là thua sạch ! Các vị có thể chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị hủy diệt rồi hẵng tới có được không!?”
Tiếp đó Hatsuse Ino thế chỗ Steph, mỉm cười hòa nhã, nói.
“Vậy như đã [Thề nguyền trước Minh ước] lúc nãy… Tôi sẽ xóa bỏ ký ức của các vị đây, thật vô cùng xin lỗi.”
Part 2
...... Nói thẳng thắn ra thì là [ràng buộc lợi ích].
Sử dụng phần lãnh thổ thu phục được một cách hợp lý cũng là cống hiến cho lợi ích quốc gia của Elechia... của liên bang.

Cho dù không muốn thì cũng phải giao cho người khác quản lý, nếu thành công thì đương nhiên sẽ tạo ra lợi ích.
.... Hẳn phải nói là không thể không làm như vậy, cho nên kỳ thực mọi chuyện cũng chẳng có gì lắm.
Vấn đề là các vị quý tộc lại đưa ra chủ trương [ban đầu đó vốn là lãnh địa của ai].
Xét đến tận gốc rễ thì đó là lãnh thổ của các quý tộc, sau khi quốc vương tiền nhiệm... ông nội của Steph thua cuộc mới bị đoạt mất.
Bị tự tiện lấy ra làm vật cược, họ đương nhiên là sẽ có dị nghị, đương nhiên là sẽ không phục rồi.
Nhưng mà.... nếu là như vậy thì tại sao ngay từ khi đó không dùng trò chơi bắt quốc vương tiền nhiệm phải đồng ý?
“Không muốn chịu trách nhiệm! Khi mất lợi ích thì coi đó là sai lầm của [vua]! Đến khi Sora và Shiro thu hồi lại thì đòi phải phân ình.... Đám quý tộc đó vứt hết liêm sỉ đi từ khi nào thế không biết!?”
“Chế độ quý tộc, một khi đã duy trì trong thời gian dài thì không phải đều sẽ như vậy sao?”
Steph bước đi một cách cáu kỉnh trên hành lang lâu đài, Ino theo sau lưng cô, cười khổ nói.
Không phải vì họ là quý tộc cho nên không được.
Cho dù có hủ bại đến thế nào thì họ vẫn là tầng lớp thống trị, có tri thức ưu việt về quản lý và sử dụng phát triển lãnh địa.
Chỉ cần họ có tâm, có năng lực thì giao lãnh thổ cho họ quản lý cũng không phải là không được.... Đó là suy nghĩ của Steph.
Nhưng vấn đề là....
“Cái đám quý tộc tới kháng nghị đó... Trên mặt kẻ nào cũng ghi rõ [tôi chỉ muốn có lợi, phiền phức gì thì đừng tìm tôi]....!!”
... Mà chính những người như vậy lại đều là quý tộc có thế lực không thể coi thường.
Xử lý không ổn sẽ làm nảy sinh tranh chấp quyền lực...... nếu để tạo thành bạo loạn thì sẽ cho họ có cớ để can thiệp vào chính sách quốc gia
Đến lúc đó...
“Như thế này không phải rất tốt sao... Rất dễ đối phó.”
Người nghĩ ra kế sách này chính là ông lão đang ở sau lưng Steph, nở một nụ cười âm hiểm.... Hatsuse Ino.
Âm thầm phát tán lời đồn rằng... Sora và Shiro không có mặt, người thay mặt chủ trì công việc chỉ là [cháu gái của ngu vương] .
Tếp đó sẽ xuất hiện những kẻ coi đây là cơ hội tuyệt vời, tìm tới khiêu chiến để mong kiếm lợi. Bắt những kẻ đó tuyên thệ sau khi thua phải đáp ứng phương án trung hòa của Steph đồng thời [mất đi tất cả mọi ký trong trò chơi], rồi sẽ nhẹ nhàng.... [thu phục tất cả].
Cứ như vậy, chính sách và phương án trung hòa và Steph muốn áp dụng sẽ được tiến hành thuận lợi mà không gặp một sự phản kháng nào.
Đó là cạm bẫy vô cùng hữu hiệu, mang đậm phong cách của Ino.... phong cách của Liên Hiệp Đông Bộ vốn do nhiều bộ tộc hợp thành.
Có điều, chỉ nghĩ tới nguyên nhân khiến cạm bẫy này có thể phát huy thuận lợi như vậy cùng với tần suất nó diễn ra dày đặc....
“Rút cuộc thì cái đám người ấy coi thường tôi đến mức nào đây hả? Giống như căn bản coi tôi là một đứa đần độn vậy!”
... Có thể nhận thấy rõ những kẻ đó coi thường mình và ông nội đến thế nào.
“Thôi nào thôi nào, đại nhân Dora... Cũng nhờ vậy mà mọi chuyện mới tiến triển thuận lợi như thế, đó là sự thật rõ ràng mà. Chúng ta phải hoan nghênh sự coi thường của đám ngu xuẩn đó mới đúng chứ.... Vui vẻ mà lợi dụng bọn chúng không hơn sao?”
“.... Ino-san, ông có thể thôi gọi tôi như vậy nữa không... cứ gọi Steph là được rồi.”
.... Cựu hoàng tộc, gia chủ dòng họ Dora. Steph, tước vị của cô đương nhiên là.... [Công tước]
Thế như Steph lại đầy vẻ mệt mỏi, nói.
“Tôi chẳng qua chỉ là một đứa chạy việc thôi, dùng cách xưng hô như thế tự dưng lại thấy giống một người lai lịch cao quý nào đó vậy...”
“Nhưng Sora-dono và Shiro-dono vắng mặt, Stephanie-dono thực tế chính người đại diện cho vương quyền... hoặc có thể gọi là tể tướng. Như vậy hiện tại quý tiểu thư không phải là người có địa vị cao quý nhất Elechia sao?”
Ino tiếp tục nói với giọng như đang diễn kịch.
“.... Tại quốc gia cuối cùng Imnanity, công tước Dora là tể tướng của Elechia, cũng là cháu gái của quốc vương tiền nhiệm. Cô là một thiếu nữ trẻ tuổi, tài năng và xinh đẹp, được giao phó một trách nhiệm lớn lao lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử, dưới sự chủ đạo vương quốc Elechia, kết hợp cùng Liên Hiệp Đông Bộ, thành lập một quốc gia đa chủng tộc....! Danh hiệu này nghe thế nào?”
.... Đang nói về đứa nào vậy?

Steph ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
“Nữ nhân vật chính trong sự tích về anh hùng kỳ thực chỉ là một đứa chạy việc, kịch bản đầy trào phúng này đúng là không tồi.”
Cô mỉm cười tiếp tục.
“Ông phụ trách chấp bút xuất bản nó nhé?”
Nghe cô nói vậy, Ino cười khổ, đổi chủ đề.
“Nhớ lại thì, suốt nửa tháng nay không ngờ lại không thua một lần nào. Stephanie-dono cũng rất lợi hại đó.”
“Đấy là vì đối thủ yếu quá thôi.”
Ino thành thực khen ngợi từ tận đáy lòng nhưng lại bị cô lập tức phủ nhận. Steph nhíu mày nói.
“Những kẻ đó toàn sử dụng những thủ đoạn gian lận thô thiển, ngu ngốc không thể tả nối. Nếu đối thủ là Sora hoặc Shiro thì nhất định sẽ bị bọn họ mỉa mai đến thối mặt rồi lợi dụng ngược lại thôi... hoàn toàn không đáng nhắc tới.”
“Chuyện đó thì, cũng đúng là vậy...”
Có điều... Ino thầm nghĩ trong lòng.
Ban đầu dĩ nhiên là Steph được Ino dùng giác quan của tộc người thú hỗ trợ.
Thế nhưng Steph cứ liên tiếp chiến thắng... đến bây giờ Ino cũng chỉ đứng cạnh cho có mà thôi.
Mặc dù cô gái này cực kỳ coi thường khả năng của bản thân nhưng kỳ thật.... thực lực của cô đã.... vô cùng cao cường rồi.
Nếu đối tượng so sánh là [hai kẻ đó] thì.... chỉ đơn giản là đối thủ mạnh quá cỡ thôi.
Những Imanity bình thường có thể thắng được cô chắc chỉ còn đếm trên đầu ngón tay thôi.
Steph hoàn toàn không biết những gì Ino đang nghĩ, vẫn tiếp tục oán thán.
“Đã thế bọn họ còn hoàn toàn không phát hiện ra tôi chơi gian lận, mục đích của các quý tộc không phải chỉ đơn giản là muốn tôi thiếu ngủ đến mệt chết đấy chứ!?”
“... Stephanie-dono, có vẻ cô càng lúc càng giống hai người Sora-dono rồi đấy.”
.... Cộp.
Bước chân Steph đột ngột dừng lại.
“... Ông, vừa nói cái gì cơ?”
Người cô cứng đờ, từ từ quay đầu lại, cảm giác như nghe được tiếng xương khớp rít lên ken két.
“Ông nói là tôi giống với.... hai nhà vua phóng đãng đang chơi đùa ở Liên Hiệp Đông Bộ đó !?”
“Xin, xin, xin cứ bình tĩnh! Tôi chỉ nói là thủ pháp chơi trò chơi rất giống thôi mà!”
.... Phương pháp mà Steph sử dụng để giành chiến thắng.
Bắt đầu từ phương pháp đếm bài chính thống cho đến kỹ thuật giấu bài, đổi bài, tráo bài.
Phương pháp nhìn thấu, lợi dụng ngược lại trò gian lận của đối thủ, thậm chí là hư trương thanh thế, tâm lý chiến.
Những phương pháp này đều học được... sau vô số lần thất bại khi khiếu chiến Sora và Shiro.
Thật sự, lúc ban đầu Steph cũng rất sợ nếu như mình thua sẽ khiến việc thành lập liên bang trở nên ngày càng xa vời. Chính cảm giác căng thẳng đó khiến cho cô ở trong trò chơi vẫn luôn nghĩ tới việc... nếu như là Sora và Shiro thì họ sẽ làm thế nào.
Nhưng sự thiếu ngủ triền miên cùng cảm giác tức tối với hai người cứ mãi không chịu trở về dần dần thế chỗ cho sự căng thẳng của Stepj, và rồi không biết từ lúc nào Steph bắt cầu cảm thấy như.... mình đang chơi trò chơi với Sora và Shiro.
Thế nhưng đối thủ thực sự quá yếu. Với loại tôm tép như vậy mình không ngờ lại có một khoảnh khắc coi bọn họ là Sora và Shiro, Steph cảm thấy vô cùng xấu hổ với chính mình.
..... Cái loại tôm tép thế này.
.... Không ngờ lại dám coi thường.
.... Mình và ông nội đến như vậy... thật không thể chịu đựng nổi....
“A.”
Đột nhiên, Steph giống như chợt bừng tỉnh, vẻ mặt lập tức biến đổi.
“À à, đúng rồi, nói ra thì chế độ liên bang chính là bị quý tộc cản trở nên mới vất vả như vậy.”
“Ste, Stephanie-dono?”
Thấy cô biến đổi giống như hai người khác biệt, Ino bất an lên tiếng.
Nhưng cô tựa như không hề nghe thấy... như đã nhìn thấy được thứ không nhìn thấy.
Ánh mắt Steph sáng bừng lên hứng phấn, vui vẻ quay người lại...

“... Này Ino-sa~n, không cần biết là quý tộc, thương gia hay hiệp hội, chúng ta cứ thắng hế~t tất cả tài sản của bọn họ, làm tất cả đều phải xuống đài không còn một mống, mọ~i chuyện đều giao cho chính phủ vận hành không phải tốt hơn sao!? Không đủ nhân lực thì lựa chọn từ trong dân chúng, bổ nhiệm làm quan viên, nếu dám tham ô thì bắt chúng nôn sạ~ch mọi thứ ra, những kẻ hủ bại làm cản trở công việc thì đặt bẫy trục xuất toà~n bộ gia đình ra ngoài lãnh thổ, làm vậy cũng có thể tăng cường quốc khố, thống nhất được pháp luật hành chính, hiệp thương, không phải vấn đề sẽ được giải quyết hoàn hảo sao? Tôi đúng là thiên tài! Tôi, tôi... không phải là đồ ngốc.... không phải là đồ ngốc mààààààà
!!”
.... Và rồi sụp đổ.
“Ste, Stephanie-dono, xin hãy bình tĩnh lại! Thanh trừng như vậy là... chính trị khủng bố đấy!!”
Steph vừa khóc vừa cười, vừa la hét, đập đầu côm cốp vào tường.
Đột nhiên, cô cảm nhận được điều gì đó... hướng ánh mắt sang một bên... chỉ thấy ở phía trước.
.... Sora, đang ở đó.
“A.... A.....!”
Rút cuộc là anh trốn đến tận đâu chơi đấy hã?
Vứt hết mọi chuyện chuẩn bị cho tôi còn mình bỏ đi tiêu dao tung tẩy.
Vô số cảm giác trào lên trong lòng, nhưng thực tế Sora đang ở đó càng khiến cô mừng rỡ đến đỏ hồng cả mặt.
Cô không thể kìm nén được sự vui mừng của mình, một tình cảm phức tạp theo đó mà phát sinh.....
“So, Sora! Anh trở về rồi sao.... Ái da?!”
Steph lao về phía trước, đập mặt vào cột chống, cô vừa chảy máu mũi vừa phát ra tiếng kêu đau đớn đặc trưng.
Nằm quay đơ dưới đất, mắt nhìn lên trần nhà.... và rồi cô phát hiện ra.
[Sora] mà mình nhìn thấy...
Là.... [gương mặt của chính mình] phản chiếu trên cây cột đá cẩm thạch được đánh bóng loáng.
Và Steph chỉ khó nhọc nói được một câu.
“.... Tôi đã không xong mất rồi.”
“Stephanie-dono. Cô đi ngủ đi. Phải nói là xin cô hãy đi ngủ đi, coi như tôi cầu xin cô đấy.”
Ino vừa đỡ Steph đang nằm dưới đất dậy vừa nói.
“... Không sao đâu. Hai người Sora-dono, ừm, đúng là những người khiến kẻ khác khó mà hiểu nổi...”
Ông cố gắng hết sức, vắt óc để có thể tìm ra được ưu điểm của hai anh em không thể hiểu nổi đó.
“Có điều hai người ở họ ở lại Liên Hiệp Đông Bộ hẳn là để tiến hành đám phán với Miko-sama.... phải không?”
Tuy rằng thành lập liên bang do Elechia chủ đạo.... nhưng đương nhiên là không thể chỉ dựa vào một mình Elechia.
“Tôi nghĩ ở bên đó, bọn họ... nhất định là cũng đang từng bước tiến hành [hội nghị cấp cao].”
.... Có lẽ đúng là như vậy.
Hành động của Sora và Shiro vẫn luôn vượt ra ngoài lý lẽ thông thường.
Nhưng mà hành động của họ... chung quy lại cũng phát huy tác dụng vì Elechia.
Đó là sự thật.
Cho nên hẳn là có thể tin tưởng họ... nhưng mà...
“... Ai mà biết được. Việc làm của hai kẻ đó vẫn luôn có tiền đề là công tư lẫn lộn...”
Đúng vậy, hành động của họ luôn có [kết quả đồng nhất với dục vọng của bản thân], đó cũng là sự thật.
Hướng ánh mắt về phía Liên Hiệp Đông Bộ, Steph oán thán.
“.... Dù sao thì lúc này bọn hắn nhất định là đang hưởng thụ các bé gái Kemonomimi, trốn trong phòng chơi game mệt nghỉ, làm những chuyện hết thuốc cứu chữa.”
.... Đối với nhận định đó, Ino cũng không có cách nào phủ nhận.
Chú thích:
* Tên chương như đã nói có 2 phần, trong tập này, phần đầu là tên các lá bài Tarot
The Devil (tiếng Nhật: 悪魔 Akuma) là quân XV trong bộ Major Arcana, tượng trưng cho cảnh nô lệ, chủ nghĩa vật chất, sự ngu dốt và sự tuyệt vọng, phần chữ trong truyện được viết in ngược nhưng ở đây ko làm đc.
Encounter ở đây là thuật ngữ chỉ việc gặp quái vật trong các game RPG
* Ino gọi Steph là Dora-kou với kou là Công (公) trong "Công tước"
*Bộ 5 trong bài Poker có Joker thông thường là 1 bộ tứ quý cộng Joker, đây cũng là bộ phỏm cao nhất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận