Những Kẻ Cô Đơn


Trúc Vi cầm theo đèn pin đi sâu vào trong rừng, đúng như dự đoán ban đầu, mọi dấu vết đều bị xoá sạch sẽ không còn một mảnh, cô chỉ đi theo con đường mà Mộc Hiền miêu tả, tìm đến nơi cuối cùng mà hai người họ bị thất lạc, cô có thể nhìn thấy một chút dấu vết để lại từ những cụm tre bị chặt đi tìm kiếm xung quanh thì thấy cách đó không xa có một con dốc, nếu ngã xuống đây tỷ lệ mất tích rất cao… Đây rõ ràng là có người cố ý tách người ra, người nào thì cô có thể đoán ra được.

Nhưng nếu trượt ngã ở đây thì đoàn người cứu hộ phải tìm được người, chứ không thể bị mất tích được, cuối cùng thì sai ở đâu được? Cô cố đi đi lại lại dọc con đường mà mọi người hoảng loạn chạy về, bỗng ánh đèn pin quét qua một bụi cây nhỏ dường như cô thấy được một cái gì phản chiếu lại, cô từ từ soi lại chỗ vừa quét qua kia.

Đến gần thì ra là một chiếc dây buộc tóc có đính đá bị mắc vào một cành cây, cô khẳng định đó không phải của Như mộng, nhưng vén sâu vào trong bụi rậm này lại là một khoảng trống có thể đi qua, nen cô liền đi theo con đường này.

Vừa đi cô vừa phát quang bụi rậm thì thấy có dấu vết có người từng đi qua đây, đi thêm một đoạn còn thấy vết máu để lại, đi sâu dần thì thấy được dấu vết như có người bị trượt ngã để lại vết máu, nhưng dường như có người khác hỗ trợ, đi sâu thì tìm thấy một mảnh vải còn mắc lại trên thân cây, đúng với mảnh vải trên áo của Như Mộng, vì chính tay cô xếp quần áo cho Như Mộng, bên trước là một dốc thoải dấu vết để lại chứng tỏ Như Mộng bị ai đó đẩy xuống.

Bỗng nhiên cô hành động theo bản năng và phản xạ liền tung cước đá ngược ra đằng sau, hoá ra đằng sau cô thật sự có người, nhưng người kia phản xạ cũng rất nhanh liền né tránh, còn nhanh tay tấn công về phía Trúc Vi, chiếc đèn pin cũng bị đối phương nhanh chóng đá rơi xuống đất, chỉ có hai con người đề phòng giao đấu trong bóng tối mù mịt, tất cả đều chỉ có thể dựa vào bản năng mà thôi.

Đã rất lâu rồi cô gặp được một đối thủ nào mạnh như vậy, những người được gọi là đối thủ của cô không nhiều, nhưng có thể khẳng định được đây là kẻ mạnh nhất mà cô từng gặp phải, hắn ra đòn vừa mạnh vừa hiểm, nhưng không có ý định dồn người khác vào chỗ chết, nhưng chỉ có thế cũng rất khó có thể đối phó, chiêu thức giao đấu linh hoạt như kết hợp nhiều môn võ với nhau, nhưng mang đậm hơi hướng của Vovinam, chắc chắn đối thủ không phải người tập võ thông thường, đây phải qua thực chiến…Đối thủ này quá mạnh, Trúc Vi liền nhanh chóng lui về định bỏ trốn, nhưng đối phương đã nhanh hơn một bước, nhanh nhẹn khoá ngược tay cô lại đằng sau, hơi thở nam tính nồng đậm, nhịp thở vẫn có thể bình ổn, hắn ghé sát bên tai cất tiếng là một chất giọng trầm, khàn như âm trầm của đàn cello:“Có thể đấu ngang được quá 20 phút, không tệ!”Trúc Vi cố gắng dãy giụa, nhưng cánh tay hắn có lực đạo vô cùng lớn, như một gọng kìm chặt chẽ không thể nào thoát ra nổi…Thường Tiến giữ chặt người con gái mảnh mai này kéo sát lại như thể chỉ lơ là một chút là cô gái này liền chạy mất, lần đầu tiên gặp được một cô gái có khả năng đấu tay đôi với hắn ở khoảng thời gian như vậy, linh động như rắn, giảo hoạt như hồ ly, ra chiêu cũng rất hiểm…“Cô là ai? Đêm hôm lang thang trong rừng làm gì?”“Tìm người!” - Trúc Vi biết rõ không thể làm gì được nên đành đứng yên hợp tác.

“Chiếc xe SUV dưới chân núi là của cô?” - Thường Tiến hỏi.

“Phải” - Trúc Vi nói.

“Trong rừng rất nguy hiểm, cô trở về đi!”Thường Tiến nói rồi buông tay thả cô ra, bàn tay vô thức nắm lại, bất giác nhớ kỹ cảm giác mềm mại vừa rồi cảm nhận được, cổ tay mảnh khảnh, da dẻ nhẵn nhụi, mềm mại, xương tay nhỏ nhắn, thân hình nhỏ bé mảnh mai chỉ cao đến ngực hắn.

Trúc Vi cũng chẳng nói năng gì, cũng không có ý định bỏ những lời hắn nói vào tai mình, nhặt đèn pin lên, soi sáng tính đi tiếp, nhưng ánh sáng vừa loé lên cũng là lúc cô nhìn thấy rõ ràng người đàn ông trước mặt mình, cô giật mình rồi thốt lên:“Là anh?”Người đàn ông này giống hệt với người đàn ông đang theo đuổi Như Mộng, nhưng nhìn kỹ hơn thì không phải, hai khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, người trước mặt tóc để 3 phân đúng tiêu chuẩn quân đội, khí chất cương nghị toát ra từ con nhà binh, ở người kia là một vẻ tà ác bá đạo, ở người này là chính trực nghiêm túc, một kẻ giống sói, một kẻ giống như một con sư tử kiêu ngạo.

“Quen tôi? Hay quen một người giống tôi?” - Thường Tiến nhanh trí nhìn ra.

“Anh tìm người của anh, tôi tìm bạn của tôi.

” - Trúc Vi nói.


“Đi cùng!” - Thường Tiến nói.

“Không thích!” - Như Mộng nói.

“Tin tức cuối cùng tôi nhận được của em trai tôi là nó tìm được người rồi, cô muốn tách ra tìm sao?” - Thường Tiến hỏi.

“Dẫn đường!”“Không hỏi gì sao?” - Thường Tiến hỏi lại.

“Không cần!”“Cô rất thông minh!” - Thường Tiến nói.

Nhưng rất tiếc Trúc Vi lúc này lười để ý, hậm hực đi theo hắn vào sâu trong rừng chỉ là đêm đến rừng núi âm u tĩnh lặng đến vô tình, sương trắng cũng không ngừng phủ xuống, khoác lên mình lớp áo khoác bạc lạnh lẽo, uu oán.

***Đêm tối cũng lui dần, bình minh cũng ló dạng, ánh mặt trời hiếm hoi của một sớm đầu đông khiến con người ta thấy được thêm hy vọng… Ở nơi trú ẩn tạm bợ đã qua được một đêm lạnh giá, ánh lửa vẫn còn phả ra hơi ấm, sương đêm cũng đã lùi dần tan theo làn khói toả từ căn lều tạm bợ của hai người Thường Quân và Như Mộng.

Như Mộng mở mắt ra, thấy bản thân đang nằm trong vòng tay của ai đó, cứ vậy mà cô trải qua một đêm không mộng mị, dù ở giữa núi rừng hoang vu lạnh lẽo.

“Tỉnh rồi?” - Thường Quân hỏi.

“Ừ!”“Làm vệ sinh cá nhân đi, hôm nay chúng ta cải tạo lại chỗ ở đã, thiết bị truyền tín hiệu không hoạt động được nữa rồi, chúng ta phải ở yên đây mà chờ người đến cứu thôi, nhanh thì vài ngày, chậm thì vài tuần, nhưng nói chung là không nên đi đâu hết.

”“Vâng!”“Thức ăn chắc chỉ đủ hôm nay thôi, anh sẽ nghĩ cách” - Thường Quân nói.

“Em có muối cùng một ít gia vị” - Như Mộng nói.

“May thật! Chúng ta đi thôi.

!Nói rồi cả hai bắt tay đi làm việc, đầu tiên là cải tạo lại chỗ ở, vì không thể biết được với những cơn mưa đầu đông sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, nếu không thể chuẩn bị tốt nơi trú ẩn, họ chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi lớn.


Đầu tiên là phải chặt thêm tre và đưa về nơi trú ẩn, chiều tối hôm qua họ đã mất quá nhiều thời gian cho việc dọn dẹp và làm phẳng mặt bằng rồi, những cây tre đều được chặt và kéo về nơi trú ẩn, Thường Quân nhất quyết không cho Như Mộng động vào công việc này, vì sợ sẽ làm cô bị thương, Như Mộng nhân lúc hắn chặt tre và vận chuyển tre về thì cũng đi xuống suối nhặt đá cuội về đặt xuống nền đất, chủ yếu là để chuyển củi đốt xuống dưới nền và tạo không gian sạch sẽ hơn, chỉ là đi đi lại lại một đoạn đường mà thôi.

Cũng may trong balo cá nhân của Thường Quân còn có một siêu nước và một bình giữ nhiệt, nồi nấu tuy không đầy đủ nhưng vẫn có, đều là những vật dụng cần thiết khi đi dã ngoại, đầu tiên Như Mộng đun một siêu nước ấm, thả thêm một ít lá rừng thanh độc giải nhiệt vào trong để át đi vị ngang của nước, cũng một phần để tránh khi bị đau bụng do ăn phải đồ ăn lạ, nơi cô sống vốn là ở chân núi, cả một năm tự bế cũng theo nhiều người dân địa phương nhận biết thảo dược, ở nơi rừng sâu này cô cũng có thể tìm được một vài vị thuốc quý hiếm, nên cũng gọi là cảm thấy vui vẻ không ít.

Khi gom được khá nhiều tre về, Thường Quân liền làm lại 4 vách nhà,các thân tre được hắn chẻ đôi thành những thân bằng nhau, Như Mộng thì lấy vài thân tre khác để làm lạt buộc, để lạt bền và chắc hơn cô liền cho vào nước đun sôi lên rồi vớt ra để ráo, đây là cách mà khi còn nhỏ cô được học ở quê, mẹ cô từng làm đồ thủ công mỹ nghệ, nên cô cũng được học theo mẹ một số món đồ dùng mà quê ngoại hay dùng đến, sau này khi mở xưởng cô vẫn hay cùng các cô các chú trong xưởng thủ công làm vài thứ, đến giờ trong nhà còn giữ một vài món đồ thủ công của mẹ cô, những món đồ mà mẹ quý như trân bảo, mẹ nói đừng bao giờ quên những tháng ngày khó khăn của cuộc sống, mẹ nói đó là những món đồ do chính cha cô làm ra, không chỉ có một bàn tay khéo léo, mà nó còn chất chứa cả một tấm chân tình.

Nếu không phải luôn ảo tưởng vào tấm chân tính đó thì cô cũng không mắc bẫy của người được gọi là cha cô đó, nhưng đó cũng là lúc cô gặp được Thường Quân, cái này có được gọi là số phận trêu đùa hay không?“Em làm được mấy đồ thủ công mỹ nghệ?” - Thường Quân hỏi.

“Mẹ em từng mở một xưởng thủ công mỹ nghệ, sau này mẹ để dì em quản lý, sau này mẹ mất em cũng không lấy lại, chỉ ngồi ăn phần trăm lợi nhuận mà thôi.

”“Xưởng thủ công?” - Thường Quân hỏi.

“Bây giờ là chuỗi kinh doanh Hồn Việt!” - Như Mộng nói.

“Em nói chuỗi hệ thống kinh doanh Hồn Việt? Cái đó mà là một xưởng thủ công? Vậy GEM của anh là cửa hàng điện tử à?” - Thường Quân nói.

“Mẹ em đã làm giấy tờ chuyển nhượng cổ phần cho dì em từ lâu, hiện tại em cũng chỉ ngồi chơi ăn phần trăm thôi, cũng không có hứng thú kinh doanh.

” - Như Mộng nói.

“Với chuỗi cửa hàng liên ngành của em, cùng với quán cafe cũng đã đủ cho em sống thoải mái rồi, nhưng sao vẫn muốn vào công ty anh làm việc?” - Thường Quân hỏi.

“Em cũng không biết vì sao em lại chọn ra ngoài làm việc, nhưng mà em nghĩ bản thân em cần ra ngoài hòa nhập với mọi người…” - Như Mộng nói.


“Cũng may, không thì anh cũng không biết phải tìm em đến bao giờ, em mà không xuất hiện anh nghĩ mình sẽ gửi mail để nói thẳng ra với em mất.

” - Thường Quân nói.

Vừa dứt lời cả hai người đều bật cười, sau đó ai lại vào việc đấy, người làm nhà, người đan nát những vật dụng cần thiết, thứ đầu tiên Như Mộng đan là một cái nơm để bẫy cá, khi Thường Quân đang làm cửa sổ thì cô cũng đan xong, tiếp đến là đan hai chiếc gùi để tiện đi rừng đựng đồ cho cả hai người bọn họ, cả một buổi sáng bận rộn, người dựng nhà người làm vật dụng, bỗng nhiên ở giữa núi rừng này lại trở lên yên bình đến lạ.

Thường Quân cũng tranh thủ đi thả bẫy cá, Như Mộng tranh thủ làm bữa trưa còn lại với một ít đồ hộp, và dùng tre nứa để nấu cơm lam bằng chút gạo còn lại trong balo.

Cô ngồi lẩm bẩm một hồi, rõ ràng hôm trước nói hết đồ ăn, nhưng hoá ra hắn nói đến đồ khô và bánh mì, hắn mà nói rõ ra có phải cô không bấm bụng ăn dè dặt để phần đồ ăn sang ngày hôm sau.

Thời điểm Thường quân trở về, hắn mang theo khá nhiều ống tre đựng nước và một ít đất dưới suối, Như Mộng khó hiểu nhìn hắn hỏi:“Anh định làm gì vậy?”“Làm than củi, nếu dùng mỗi củi sẽ rất bẩn” - Thường Quân nói.

“Anh biết làm hả?” - Như Mộng kinh ngạc hỏi“Chú anh dạy, có than củi sẽ tiện hơn rất nhiều, còn có thể tận dụng được nhiều không gian hơn.

”Nói làm là họ đều bắt tay vào làm, sau khi ăn uống xong, Thường Quân liền bắt tay vào đốt than củi, Như Mộng thì vẫn tiếp tục công việc đan lát của mình, đến chiều thì hai chiếc gùi đã được hoàn thành, tiếp theo đó cô liền đan vài cái xảo để dựng thảo dược, Thường Quân cũng rất tri kỷ mà làm riêng cho cô cái giá, rồi dựng thêm một gian bên cạnh để trữ đồ thảo dược và vật dụng khác, bếp lửa cũng được cải tạo thành một bếp lò, có cả ống khói để thoát khói bụi ra ngoài.

Cách một đoạn xa hắn đào hố và làm một nhà vệ sinh đơn giản, số tro bếp chính là để rải lên đó tránh có mùi khó chịu ra bên ngoài, những tấm đao được đan kia cũng được tận dụng để vây lại nhà vệ sinh, bảo đảm nhu cầu cấp thiết trước mắt.

Thường Quân còn dự tính làm ống nước để kéo nước sạch từ đầu nguồn về sử dụng cho thuận tiện hơn nhưng chung quy đó là việc của ngày hôm sau, nhân lúc còn thời gian, hắn liền đào một ao nhỏ chứa nước, cũng không phải ở lâu dài nên hắn chỉ tiện tay đào một khoảng tầm 2 mét vuông, đào sâu hơn phía dưới thì hắn thấy có cả một lớp đất đá, khiến hắn gặp khó khăn hơn dự tính, Như Mộng cũng giúp hắn chuyển đất ra ngoài, tận dụng đám đất đó để san bằng một số mô đất nhấp nhô, lớp đá được cô phủ tên trên và dùng một thanh gỗ chắc chắn đập lên chúng.

Khi ao nhỏ đạt được độ sâu đến đùi mình thì Thường Quân cũng quyết dừng tay, nhìn sắc trời cũng đang dần tờ mờ tối, hắn tranh thủ rải đá cuội đều dưới đáy, xung quanh ao thì hắn tận dụng tre còn thừa khi làm vách nhà để vây quanh ao, đến lúc cắm vào chiếc cọc cuối cùng thì gặp một chút trục trặc, hình như hắn chạm phải một viên đá, ra sức đập xuống mà cũng không thể cắm cọc, hắn liền dùng một đầu lưỡi mai dò xét, cảm thấy viên đá cũng không lớn lắm, hắn liền gạt bớt đá cuội sang một góc rồi dùng lưỡi mai lựa lựa để bẩy viên đá lên, đẩy mãi đẩy mãi cuối cùng viên đá cũng lung lay, nhưng khi viên đá vừa bật ra, thì một nguồn nước cũng từ đó mà chảy ra, điều này làm hắn ngạc nhiên không thôi, vô tình đào ao trữ nước lại đào trúng một mạch nước ngầm.

Trước khi trời tối hẳn, hắn liền đi ra suối để thu bẫy cá, Như Mộng cũng chuẩn bị nấu nướng gần xong, chỉ chờ Thường Quân trở về rồi ăn luôn, khi hắn trở về thì mang theo một ít cá suối trở lại, tiện có cá tươi họ liền nướng cá ăn cùng với cơm lam, số gạo còn lại cũng chỉ đủ cho hai người ăn trong vài ngày mà thôi, ngày mai nhất định bọn họ phải đi ra ngoài rừng kiếm ăn.

“Em nghĩ mai phải ra ngoài kiếm đồ ăn.

” - Như Mộng nói.

“Ừ! Mai anh làm bẫy thú” - Thường Quân nói.

“Anh biết bẫy thú?” - Như Mộng ngạc nhiên nói.


“Anh từng được rèn luyện như một quân nhân, những cái này rất đơn giản.

” - Thường Quân nói.

“Đi nghĩa vụ sao?” - Như Mộng nói.

“Không! Chỉ là có người nhà làm trong đó, từ bé không có ai trông nom nên đều được vứt vào trong đó rèn luyện, nơi đó, tư tưởng đó không phù hợp với anh…” - Thường Quân nói.

“Anh biết không? Khi một người thực sự thích một cái gì đó không bao giờ che giấu ánh mắt của mình khi nói về nó…” - Như Mộng nói.

“Có một lần vô tình anh biết được một bí mật của chú anh, chú ấy không phải con ruột của ông bà nội anh, mà được ông nội anh mang từ chiến trường trở về, đó mà một người rất tài giỏi, cũng là một người khiến anh vô cùng ngưỡng mộ, đến tận bây giờ gia tộc của anh bề thế đến như vậy cũng là một nửa công lao đến từ chú ấy.

”“Chú ấy làm gì sao?” - Như Mộng hỏi.

“Một người như vậy, nhưng lại dùng thế lực tiền tài để ép buộc một người phụ nữ đã có chồng, nhưng người phụ nữ đó vẫn luôn dịu dàng, dịu dàng đến đau lòng…” - Thường Quân nói.

“Anh biết cô ấy sao?” - Như Mộng hỏi.

“Đó là bảo mẫu của anh, khi cô ấy rời đi vẫn luôn mỉm cười vẫy tay với anh…” - Thường Quân nói.

“Kể cho anh nghe một chuyện nhé, em có một người bạn tên Trúc Vi, bọn em mới quen biết nhau một khoảng thời gian ngắn, nhưng lần đầu tiên nhìn cô ấy em đã bật khóc, anh biết vì sao không?”“Vì sao?”“Trúc Vi trông giống mẹ em vô cùng, bình thường cô ấy luôn giữ thói quen đeo khẩu trang với kính đen, nhưng lúc nhìn thấy cô ấy em đã bật khóc đòi ôm cô ấy, đến giờ Trúc Vi cũng ở chung với em luôn rồi, nhưng em rất vui vì có Trúc Vi cảm giác như em vẫn còn có người thân vậy.

”“Ngây thơ!” - Thường Quân mỉm cười nói.

“Người anh ngưỡng mộ cũng chỉ là một người bình thường, một người đàn ông có thể cố chấp giữ một người bên cạnh chỉ chứng tỏ người đó rất yêu người phụ nữ đó… Mẹ em nói với em như vậy đó.

” - Như Mộng nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận