Nhiếp Chính Vương Cầu Hưu Phi


-- Nếu có duyên thì nhất định chúng ta sẽ gặp lại!-- Tô Lâm Mạn mang vẻ mặt tiếc nuối nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.-- Vậy...!Không biết ta có thể nhìn thấy dung mạo của cô nương được không?-- A! Cái này không được a!-- Tô Lâm Mạn vội lên tiếng ngăn cản.-- Sao vậy?-- trên mặt Mộ Kỳ thoáng buồn.-- Không có gì! Chỉ là trên mặt của tiểu nữ có một vết bớt! Sợ nếu Thế tử nhìn thấy sẽ bị hoảng sợ!-- Nếu cô nương không muốn thì thôi vậy! Tại hạ mạo phạm rồi!-- Không có gì! Hẹn ngày tái ngộ! -- Ừm! Cáo từ!Mộ Kỳ nói xong liền xoay người bước đi.

Chán quá a~ Vừa mới quen được soái ca mà~Tô Lâm Mạn thở dài, nàng đứng dậy rồi rời đi.

Rời khỏi Thiên Hương Các nàng đi dạo xem những hàng trang sức bán bên lề đường cho thỏa mắt.

Mọi người đi lại ngày càng đông.

Ánh mặt trời về chiều đã bắt đầu dịu dần không còn chói chang nắng gắt nữa.-- Tránh ra! Tránh ra!Đột nhiên từ đâu có tiếng nam nhân hét lên từ phía xa.


Mọi người đột nhiên dạt hết sang hai bên lề đường chừa một khoảng lớn ở giữa.

Một cỗ xe ngựa từ đâu phóng tới.

-- Mẫu thân! Mẫu thân! Một đứa trẻ tay cầm xâu kẹo hồ lô nhìn xung quanh kêu mẹ, đôi mắt rưng rưng rồi oà khóc mặc kệ con ngựa đang lao tới.-- Tránh ra!Tô Lâm Mạn thấy vậy liền chen ra khỏi đám người chạy tới ôm chầm lấy nha đầu kia lấy thân mình lên chắn.

Nàng nhắm chặt mắt lại trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng của 1 lúc nữa.

1 phút2 phút3 phútTô Lâm Mạn ngạc nhiên khi bản thân không cảm thấy chút đau đớn nào.

Không những vậy bên tai nàng còn vang lên tràng vỗ tay giòn dã với những lời " Hay ! Hay lắm!".

Nàng mở mắt nhìn.

Sau lưng nàng có bóng người!Tô Lâm Mạn buông tay ra khỏi đứa nhỏ kia đứng dậy quay lại nhìn.


Là một bóng lưng nam tử.

Y vận y phục màu sẫm tay cầm thanh trường kiếm còn dính máu tươi đang chảy từ lưỡi kiếm rơi từng giọt xuống nền đất.

Con ngựa kia bị đâm 1 nhát kiếm lùi ra phía sau.

Có lẽ không sống nổi.

Máu ở vết kiếm đâm kia rơi xuống đất thành một vũng máu.-- Cảm....!cảm ơn!Tô Lâm Mạn đứng sau lưng y thất thần rồi buột miệng nói.-- Con gái con không sao chứ?Một người phụ nữ trung niên vận đồ của nông dân nghèo, rách rưới chạy ra ôm chầm lấy đứa nhỏ kia khóc lóc.-- Đa tạ cô nương! Đa tạ thiếu hiệp! -- Rồi đột nhiên quay lại nhìn nàng với nam tử kia, quỳ xuống lạy vài cái cảm tạ.-- Đại nương! Người không cần phải như vậy đâu! -- Tô Lâm Mạn không cần được lòng thương liền đỡ người phụ nữ kia dậy rồi còn dúi vào tay bà ta hai thỏi bạc 100 lượng.-- Cô nương! Như vậy không tốt lắm đâu!-- người phụ nữ trung niên kia vội vàng trao trả không nhận.-- Không sao đâu Đại nương à! Dù sao hai người cũng đang cần số tiền này! Giờ người hãy cầm tiền đi ăn một bữa no đi rồi mua thêm vài bộ y phục a~~ -- Tô Lâm Mạn nắm lấy bàn tay thô dáp kia rồi đặt lên lòng bàn tay của người phụ nữ trung niên kia mỉm cười.-- Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương! -- Người phụ nữ trung niên kia lại quỳ xuống dập đầu vài cái.-- Đại nương à! Không cần phải như vậy đâu! Người mẫu đưa tiểu nha đầu đi đi chỗ này không tiện ở lâu!Tô Lâm Mạn đỡ người phụ nữ kia dậy.

Người phụ nữ kia nắm tay tiểu nha đầu, hai người vừa đi vừa quay lại nhìn.-- Đại nương! Nhớ giữ gìn sức khỏe!-- Kí chủ cô lúc nãy sao lại hành sự tùy ý như vậy? Ta không xông ra cứu có lẽ đứa trẻ đó sẽ mất mạng.-- Nhưng nếu không có Hoà Thân vương thì có lẽ cô cũng không còn toàn mạng rồi!Cái gì! Ngươi nói hắn chính là Hoà Thân vương??-- Phải! Y là Hoà Thân vương- Thập hoàng tử- Tiêu Doãn Kha!Tô Lâm Mạn đứng ngẩn người nhìn bóng nam nhân kia, đột nhiên lúc này nàng lại cảm giác sự an toàn đến lạ.

Mọi người xung quanh cũng tản ra dần ai có việc người nấy làm.


Mọi chuyện dần trở về như cũ.Kiếm được thu vào trong bao, hắn quay lại nhìn nàng.

Lông mày rậm, đôi mắt sáng trong, gò mũi thì cao, ngũ quan anh tuấn...!Đặc biệt là đôi mắt xanh màu ngọc bích.

Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy....!hình như hắn đang có tâm sự.NhưngVẫn là soái ca~~Một làn gió nhẹ thổi qua, lớp màn mỏng chắn trước mặt nàng nhẹ bay lên, để lộ một làn da trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài, đôi môi nhỏ kia đỏ căng mịn.

Đây đúng là một người khuynh quốc khuynh thành, giai nhân khó gặp trong thiên hạ.-- Khụ...!Khụ .....Tiêu Doãn Kha đang ngây người ra thì đột nhiên trong đám đông vàng lên tiếng ho khan khiến hắn giật mình, đỏ mặt nhìn ra chỗ khác.-- Cô nương không sao chứ?-- Đa tạ huynh a~ Nếu hôm nay không có huynh thì e là tiểu nữ cũng đã bị con súc sinh kia hại chết rồi!-- Không có gì! Đây chỉ là chuyện nên làm thôi! Tiêu Doãn Kha đưa tay gãi gãi đầu, nhìn ra chỗ khác.-- Vị công tử này....!chẳng lẽ cậu đang chê tiểu nữ lỗ mãng sao?-- A ! Không có.....Không có!Tiêu Doãn Kha quay lại nhìn nàng, giọng có chút ấp úng.-- Không biết nên xưng hô thế nào với vị cô nương đây?-- Tiểu nữ Tiết Khinh Sương! -- Tiết cô nương! Ta tên Tiêu Doãn Kha...-- Chẳng lẽ huynh chính là Hoà Thân vương? Thập vương gia Tiêu Lăng Quốc này??-- Tô Lâm Mạn giả ngây người giống như vừa mới biết chuyện.-- Bị cô nương đoán được rồi! Không sai! Bản Vương chính là Hoà Thân vương!-- Hoà Thân vương mỉm cười.Ôi trời! Hoà Thân vương cười làm rụng tim của ta rồi~~-- Ôi trời! Đây có phải là kí chủ mà tôi biết không?-- Vậy....!Vương gia xin...Tô Lâm Mạn định hành lễ thì Tiêu Doãn Kha liền đỡ lấy nàng.-- Cô nương không cần phải khách khí vậy đâu! Bổn vương sợ sẽ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận