Nhất Thụ Nhân Sinh

Bước từng bước chắc, dạ thích lòng vui. 

Không ai có thể hiểu câu nói này sâu sắc hơn Vương Thụ Dân.

Giữa tháng Giêng, Vương Thụ Dân thành công từ tên ăn mày ngày ngày xin ăn xin uống nhà Tạ Nhất lên khách quý được ôm hành lý dọn vào ở thẳng trong nhà. Nói vui thì là hắn được cấp giấy miễn thị thực. 

Tạ Nhất cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới hắn, tùy hỷ hắn làm gì thì làm. Rốt cuộc lại khiến Dân ta rảnh rỗi sinh nông nổi, bám theo hùng hồn tuyên bố, "Tiểu Tạ, đừng có lo, giấy đăng kí chỉ là chuyện nhỏ thôi, hoặc là cùng lắm chúng ta ra nước ngoài kết hôn. Mai anh đi mua nhẫn nha. Cỡ bao nhiêu thì được nhỉ? Bọn mình đặt làm cái gắn hột xoàn to thật là to luôn. Kêu người ta làm cho chắc chắn vào, bão táp phong ba hột xoàn cũng không bị rớt."

Tạ Nhất lạnh lùng đáp, "Anh tốt nhất là tới nha sĩ kêu người ta trồng lại răng đi."

"Anh đâu có..." Vương Ngu Ngốc sau một lúc mới ngộ ra, "Cái gì, ý em là mắng anh vô sỉ hả? Tiểu Tạ, sao em lại nói thế chứ?! Em coi em đi, trái tim chắc chắn hơn cả tường thành, nếu anh mà không vô sỉ thì sao cua em được?! Thời buổi này muốn làm nên đại sự thì phải mặt dày một chút."

Thật là bi kịch mà!

Tên của anh là Vương Thụ Dân chứ gì, vậy thì đêm nay ôm chăn ôm gối ra phòng khách ngủ đi!

Gió bắc thổi, hoa tuyết rơi, lòng tái tê...

Vương Thụ Dân thân cao thước tám uất ức nằm chèo queo cong đơ như con tôm trên cái giường nhỏ.

Tới nửa đêm, Tạ Nhất làm việc xong, sực nhớ ra nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng khách, nhìn tạo hình lý thú của Vương Thụ Dân 

Trước thì cười sau thì xót. Hôm nay trời trở gió, Vương Thụ Dân bọc chăn mỏng nằm trong phòng khách không mở điều hòa.

Cậu lấy remote mở điều hòa lên, rồi quay đi tìm một cái chăn nhẹ nhàng khoác lên người Vương Thụ Dân. Nhưng nửa chừng hắn lại đá chăn ra, mặt mày nhăn nhó kêu lạnh. Cậu bèn dém chăn lại giúp, đôi mắt chưa bao giờ dịu dàng như thế.

Để ý kĩ lại trông thấy vài nếp nhăn dưới đuôi mắt của Vương Thụ Dân. Thì ra hai người đã lãng phí nhiều thời gian như vậy. Ai cũng không còn trẻ nữa. Cậu thở dài, toan đứng đậy.

Bàn tay vừa rút đi thình lình bị kẻ nãy giờ vẫn nằm ngủ say như chết nắm lấy, làm cậu giật mình nhìn xuống thì thấy Vương Thụ Dân vẫn còn nhắm mắt, vừa nắm tay cậu vừa lấy má cạ vào, vừa cười khúc khích vừa nói, "Tiểu Tạ... Tiểu Tạ..."

Khi nào lại có thêm tật nói mớ nữa vậy?


Tạ Nhất nhíu mày, cố gắng rút tay ra mà không lay động gì tới hắn, nhưng tay vừa động đậy thì hắn lại càng ra sức nắm lấy, thê thiết nói, "Tiểu Tạ... đừng đi..."

Cậu bị kéo mất thăng bằng suýt thì ngã sấp xuống nhưng nhanh chóng vịn lấy thành ghế, đoạn mắng tên ngốc này chỉ được cái khỏe mạnh.

Vương Thụ Dân ôm tay cậu như ôm một cái gối, ra chiều hết sức thỏa mãn. Tạ Nhất bó tay, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, "Em không đi, anh buông tay ra. Ngoan, mau bỏ ra nào."

Nghe bảo trong trường hợp như vậy thì người đang ngủ sẽ nghe gì làm nấy. Vương Thụ Dân đúng thật tình làm theo, còn vừa lẩm bẩm "Không đi nha" vừa cười hi hí, nới cái tay ôm Tạ Nhất ra. Cậu dịu dàng xoa đầu hắn, mỉm cười một cái, từ từ rút cánh tay ra.

Nhưng ngay khi cậu sắp thành công thoát thân thì người đang nằm ngủ đột ngột túm lấy cậu kéo lên ghế, đè xuống bên dưới người hắn rồi vẫn nhắm hai mắt mà vùi mặt vào cổ cậu cọ cọ.

Tạ Nhất nổi đóa, "Vương Thụ Dân, anh tính giả điên tới khi nào? Mau đứng dậy cho tôi!"

Vương Thụ Dân mở mắt, không làm bộ nửa, mặt mày tỉnh táo cười nhăn nhở, "Tiểu Tạ, sao trễ vầy rồi em còn thức nữa? Có mệt lắm không? Anh mát xa cho nha?"

Tên khốn này ngựa quen đường cũ, chẳng thèm quan tâm cậu nói gì đã giở trò lưu manh. Nhưng kể ra cũng tội, dù có đục nước béo cò hay được nước làm tới bao lần thì cũng chưa bao giờ dám hành động gì quá trớn, chỉ luồn tay vào sau gáy cậu mà xoa xoa, lần tay vào vai mà sờ sờ. 

Tạ nhất ban đầu còn gồng người lên nhưng từ từ cũng chấp nhận.

Vương Thụ Dân càu nhàu, "Anh đâu có phải cầm thú đâu mà em lại sợ?" Tuy rằng cũng muốn nổi thú tính lắm, "Em coi mấy giờ rồi? Giờ này mà anh còn nỡ làm gì em sao? Em đó, có chuyện gì thì mai làm tiếp, đâu nhất thiết phải thức khuya làm cho xong. Bộ em không làm xong thì ngủ gặp ác mộng à?"

"Thế anh không nghe câu 'chuyện hôm nay xong hôm nay' ư?" Tạ Nhất được mát xa thoải mái thì cười một tiếng, giọng nói cũng thư thái hơn hẳn, "Mắng anh không biết thường thức thì không chịu nhận đâu. Đồng chí Vương à, làm người thì phải biết sai nhận sai."

Vương Thụ Dân véo gáy cậu một cái làm cậu ré lên một tiếng định vùng dậy nhưng bị ngăn lại, "Nằm yên, cổ em hay bị mỏi, phải làm vậy cho mạch máu lưu thông. Hê hê, dám mắng chồng là không có thường thức nha, chờ hôm nào em rảnh coi anh tính sổ với em!"

"Anh cùng lắm bán chỉ được giá 3 đồng, đừng có mà lên mặt vậy chứ?" Tạ Nhất không vùng vẫy nữa, chỉ liếc kẻ bên trên một cái, hai lỗ tai ưng ửng hồng, vì mặt mỏng nên không thừa nhận.

"Bán chỉ 3 đồng thôi ư, em nỡ sao?" Vương Thụ Dân xáp mặt tới.

"Cút!"


Tạ Nhất quả thật là rất mệt nên thoáng một cái liền ngủ. Vương Thụ Dân cẩn thận bế cậu về phòng, cởi áo ngoài cho cậu xong rồi kỹ càng dém chăn giúp, sau thì tắt đèn.

Ánh trăng ngoài cửa len vào phòng rọi lên gương mặt ngủ say của người yêu dấu, Vương Thụ Dân thấy hết sức mãn nguyện. Điều mong mỏi nhất cuộc đời cũng đã có được. Hạnh phúc ngập tràn.

Thân là bộ đội đặc công, Tạ Nhất vừa mở cửa thì hắn liền tỉnh, chỉ là làm bộ như vẫn ngủ thôi. Nằm nghe cậu mở điều hòa, đi lấy chăn, dịu dàng dém góc chăn cho, rồi cảm nhận từng ngón tay mềm lướt qua gương mặt, đến khi nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ vang lên.

Quyết định không giả vờ nữa.

Tình yêu đến trong nháy mắt, tương tư đằng đẵng thời không, bên nhau là ước hẹn trọn kiếp.

Hẹn cùng đi cùng ở, cùng quyến cùng luyến.

Thề sang khổ chung đường, tay trong tay đến chết.

Bình thản như thế. Đẹp đẽ như thế.

Vương Thụ Dân nhắm mắt lại, choàng tay ôm Tạ Nhất vào lòng. 

Thân nhiệt con người chỉ có 37 độ. Nhưng lại là nhiệt độ ấm áp nhất thế gian này.

Hai người đang vui vẻ không hề hay, cuối tuần sẽ có khách ghé thăm. Vị khách này cả hai chẳng những biết mà còn rất quen. Là hai ông bà lão vô cùng nổi tiếng ở cục điện Bắc Tân, sáng sáng dắt tay nhau đi múa Thái cực quyền.

Vâng, chính là Giả Quế Phương cường quyền và Vương Đại Xuyên xúi quẩy.

Đúng là bi kịch mà!

Ai bảo tên mi là Vương Thụ Dân làm gì!

Sáng sớm Vương Thụ Dân đã ra cửa hàng, không nỡ gọi Tạ Nhất dậy, làm xong điểm tâm rồi bỏ vào lò vi ba, dán một tờ giấy nhắn lên cửa tủ lạnh, dặn cậu thức rồi thì phải ăn sáng, ăn cái gì, hâm lại trong bao lâu.


Lúc Tạ Nhất dậy thì đã chín giờ, tự trách mình càng lúc càng sống như heo. Đánh răng rửa mặt xong đi ra thấy tờ giấy nhắn của Vương Thụ Dân, cười một cái, đi hâm thức ăn. Ăn xong thì rửa bát, tức thì có người gõ cửa.

Hai người thường ngày chẳng có mấy khách ghé thăm. Tạ Nhất chỉ có mỗi đôi uyên ương mới cưới là Jason và Tưởng Linh Khê. Vương Thụ Dân thì chỉ tiếp khách ngay tại cửa hàng. Đột ngột có người nhấn chương tìm thế này đúng là bất ngờ thật.

Ban đầu Tạ Nhất tưởng là công ty có chuyện, nhưng mở cửa ra thì chết trân toàn tập, đôi mắt hoa đào lười biếng được dịp mở to, lắp bắp nói, "Mẹ... mẹ..."

Giả Quế Phương nói, "Mẹ cái gì, tới thăm hai thằng ngốc tụi con đây. Vừa xuống xe thì hơi ẩm đã táp vào mặt. Tiểu Nhất, con làm gì trợn mắt ghê vậy? Còn không mau mau xách đồ vô giúp mẹ coi."

Tạ Nhất bấy giờ hồi thần, vội vàng xách bao lớn bao nhỏ các thứ vào nhà, ngang qua bếp thì tức tốc xé tờ giấy nhắn của Vương Thụ Dân xuống ném vào thùng rác, rồi rót cho hai ông bà cốc trà nóng.

Chỉ tích tắc thế thôi mà Giả Quế Phương đã dò la hết nhà. Tạ Nhất đổ mồ hôi lạnh, cố nhớ xem nhà có bao nhiêu vết tích của Vương Thụ Dân, không nhớ thì thôi, nhớ ra liền giật mình. Không ngờ lại nhiều đến thế. Cậu bồn chồn ngồi trên ghế đối diện với hai ông bà, chờ họ lên tiếng.

Vương Đại Xuyên nói, "Chu choa nhà lớn quá ha, làm việc có vất vả lắm không con?"

"Không ạ. Bây giờ đã ít việc hơn trước rồi."

"Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để giống ba nha con, sau này khổ lắm."

"Vâng, con nhớ rồi ạ."

"Ba ruột con khỏe lắm, không la cà ngoài đường nữa, suốt ngày ở nhà hoặc đọc sách hoặc làm vườn thôi. Ông ấy nhắn chúng ta báo với con, còn dặn con đừng lo."

Cậu gật đầu.

"Con ở đây khí hậu vừa ẩm vừa lạnh, dễ mắc bệnh thấp, phải cẩn thận biết không?"

Lại gật đầu.

Nói chuyện phiếm xong bèn bàn vào trọng tâm, "Thằng trời đánh Vương Thụ Dân đâu rồi, không ở nhà hả?"

Tạ Nhất suýt thì phụt hết nước đang uống trong miệng ra, sặc sụa ho vài tiếng. Giả Quế Phương nói, "Cái thằng này, uống nước thôi mà cũng bị sặc, có gì gấp đâu con?"

Tạ Nhất ngước lên nhìn bà, "Mẹ à, con..."

Giả Quế Phương hừ một cái, "Con gọi nó về cho mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với nó."


Tạ Nhất lo lắng gọi điện cho Vương Thụ Dân, kể hết tình hình. Bên kia cũng choáng váng, vội vàng chạy về.

Giả Quế Phương nói tiếp, "Con đó, có công việc đàng hoàng, tiền đồ xán lạn, nhà cửa ổn định, sao lại ngu dại thế hả?"

Tạ Nhất càng lúc càng sợ, cúi đầu không dám nói.

Bà lại tiếp, "Con thích ai không thích, sao lại đâm đầu vào thằng ngu đó? Có phải vì cuộc sống thuận lợi quá nên muốn tìm chút mới mẻ phấn khích có phải không?"

Hửm, sao nghe quái quái thế nào ấy nhỉ?

Bà thở dài, "Mẹ tới chính là để làm hậu thuẫn cho con đó, phải giáo huấn thằng ngu Vương Thụ Dân một chút. Sau này nó mà dám ăn hiếp con thì gọi điện méc mẹ, mẹ không đập chết nó thì không phải là mẹ."

...

...

Đây là tình huống gì vậy trời?

Tạ Nhất ngơ ngác trợn mắt lên nhìn hai ông bà người thì vui vẻ người thì hả hê, "Mẹ?"

"Nó mà dám léng phéng có tình nhân bên ngoài thì mẹ sẽ bóp chết nó với thằng đó luôn!"

Thực ra, với tính cách của Vương Thụ Dân thì không đời nào có gan làm chuyện đó đâu. Tạ Nhất nghĩ.

Đợi khi Vương Thụ Dân trở về thì hắn đau lòng nhận ra, người đến chính là phe địch, dễ dàng vây hắn vào thế hiểm.

Suốt một buổi chiều, ngoài dạ dạ vâng vâng ra thì hắn không thể nói cái gì khác. 

Đợi khi hai ông bà càng già càng dẻo dai xách hành lý đi du lịch Giang Nam thì Vương Thụ Dân cả tinh thần lẫn thể xác đã hoàn toàn te tua tan tác.

Tạ Nhất lúc đầu còn lo lắng, không dám hy vọng gì nhiều, nhưng sau đó lại trở nên thoải mái dễ chịu hơn.

Cuộc đời mà, vẫn còn rất dài, rất dài.

Hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận