Dịch giả: Tiểu Băng
Ngư Hải được gọi là “tiểu Giang Đông”, phong cách kiến trúc và bố trí trong thành là cùng kiểu với Giang Đông, sông nước xuyên thành, tường trắng ngói đen, cây xanh thấp thoáng, rất có mấy phần như họa.
Phật quang từ xa bốc lên, chiếu sáng không trung giống như ban ngày.
Gần phủ thành chủ, lửa đen lượn lờ, trong lửa là một A Tu La đen ngòm, sắc mặt dữ tợn, đầu rồng thân người, dưới nách mọc mắt, bốn tay đều cầm bảo binh, có đao, có kiếm, có trạc, có bình, chỉ cất một bước đã biến mất.
Ở gần Quảng Lăng phố, có một Kim Cương cao tới mấy trượng, toàn thân như làm bằng đồng, thần thánh trang nghiêm, hai tay cầm đao, bất động như núi, lóe một cái cũng biến mất.
Rồi nào là kiếm quang thoắt khô quắt thoắt xanh tươi, nào là ánh sáng nhiều màu, nào là một cây hòe đầy âm khí, vân vân, đủ loại pháp tướng của cao thủ pháp thân hiện ra khắp nơi, vận hết toàn lực xông về phía có phật quang.
Theo sát bọn họ là những luồng sáng đủ loại, chỉ sau mấy hơi thở, trong Ngư Hải thành chẳng còn một pháp thân hay ngoại cảnh nào!
Giang Chỉ Vi lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía phật quang, cảm nhận được những luồng khí tức ngoại cảnh phóng về hướng đó, hít làn gió đêm mát mẻ, ánh mắt bình thản như đang xem trò khôi hài, cô hoàn toàn không có ý định đi qua đó giúp vui.
Vô dục tắc cương, vô cầu tắc định!
Nhìn một hồi, Giang Chỉ Vi cười tự giễu:
"Cũng may lần này là tổng cương Như Lai Thần Chưởng, ta mới không bị ảnh hưởng, lãnh tĩnh bàng quan, không bị chữ tham che mắt..."
"Nếu đổi lại thành tổng cương Tiệt Thiên Thất Kiếm, chắc trong những làn ánh sáng bay đi kia cũng có cả kiếm quang của ta...
Xem kiếm pháp trăm nhà, truy tìm con đường kiếm đạo của bản thân chính là chí hướng của Giang Chỉ Vi, cho nên nếu có Tiệt Thiên Thất Kiếm xuất hiện, cô không dám cam đoan mình sẽ không tham gia.
Bảo vật hiện thế nhiều lần như vậy, đã từng có vài người thực lực thấp may mắn lấy được, có người chỉ từ xa nâng bát hóa duyên, chẳng ngờ bảo vật lại bay thẳng một đường, rơi vào bát của y.
Bỗng một giọng nữ vọng tới:
- Sao ngươi không đi?
Giang Chỉ Vi không cần quay đầu. Cô đã sớm cảm ứng được có người cách mình không xa, mặc áo xanh sáng, mu bàn tay có ấn kí băng tinh, Tuyết Lãnh Chiêu của Tuyết Sơn phái.
- Ngươi không phải cũng không đi sao?
Giang Chỉ Vi vẫn nhìn xa xa.
Giọng nói lạnh lùng của Tuyết Lãnh Chiêu mang theo ý vị là lạ:
- Ta đã từng gặp phải kiếp nạn, từ lúc đó đã biết làm người không nên mơ ước quá cao xa, phải biết nhìn thời thế và biết mình.
Dù là bảo vật thường dành cho người hữu duyên, nhưng nếu có được nó, cũng phải sống sót qua bao nhiêu cường giả liên thủ vây giết thì mới tính!
Giang Chỉ Vi nghe vậy ngẩn ra, nhớ tới tin tức Tẩy Kiếm các lấy được về Tuyết Lãnh Chiêu. Cô là đệ tử kiệt xuất của Tuyết Sơn phái, lúc mạnh nhất từng được xếp trong mười hạng đầu Nhân bảng, nhưng có một lần không biết như thế nào trúng phải bẫy, bị Thập Tâm thượng nhân của Hoan Hỉ miếu lúc ấy đã nửa bước hoàn mỹ bắt làm tù binh, nghe nói sau này lúc được Tuyết Sơn phái trưởng bối cứu ra thì đã bị thải bổ đến mức ngay cả đi đường cũng còn không đi nổi, nếu không với thiên phú của cô không thể nào cả mười năm cũng chưa bước qua được nấc thang trời thứ nhất.
Nhưng Tuyết Lãnh Chiêu cũng là người có nghị lực mạnh mẽ. Tuy đã bị biến thành lô đỉnh, bị thải bổ đến mức suy kiệt như vậy, nhưng lại từng bước làm lại, qua nửa bước tiến vào ngoại cảnh.
***
Trong Sâm La Vạn Tượng môn, nham tương quay cuồng, hư không nóng rực, khiến cảnh tượng xung quanh như vặn vẹo.
Một cái chiếu lơ lửng trên nham tương, trên chiếu có bàn, có bếp, có bình nước, dụng cụ phẩm trà. Vân Hạc chân nhân khoanh chân ngồi sau bàn, hứng thú nhàn nhã pha trà, Minh Hư và Minh Quang đứng hầu hai bên.
Một cánh cửa to khắc đủ thứ hoa văn mở ra, Vân Hạc chân nhân cười mị mị nhìn qua:
- Tô tiểu hữu, lão đạo không ngờ chuyện lại tới đúng dịp như thế, lại có dấu hiệu đại kiếp đang đến, làm phiền ngươi đi thêm một chuyến vậy.
- Không sao.
Mạnh Kỳ một cất bước, súc địa thành thốn, xuất hiện ở trên chiếu, ngồi đối diện với Vân Hạc chân nhân, kể lại chuyện tổng cương Như Lai Thần Chưởng xuất thế toàn bộ từ đầu tới cuối nói ra hết, vô cùng chi tiết tỉ mỉ, tận lực để làm Vân Hạc chân nhân tin tưởng.
Vân Hạc chân nhân đã nghe Minh Hư và Minh Quang nói qua cơ bản, nay vừa nghe vừa bấm đốt ngón tay, tính toán.
Đợi Mạnh Kỳ nói xong, ông cũng đã tính xong, mỉm cười:
- Dấu hiệu rất rõ ràng, tổng cương thần chưởng xuất thế là đúng, nếu không phải lão đạo ở trong này bị ngăn cách với bên ngoài thì cũng đã cảm giác được.
- Nhưng cử chỉ của Giang Đông Vương thị lại làm cho người ta rất khó hiểu.
Mạnh Kỳ gật đầu:
- Cho nên pháp thân và tông sư của các gia các phái đều tạm thời chưa động, sợ Giang Đông Vương thị cố tình cho địa chỉ sai, dương đông kích tây.
- Theo dấu hiệu phật quang xuất hiện, dù địa điểm thần chưởng xuất thế không ở Ngư Hải Tham Hãn thì cũng cách đó không xa, Giang Đông Vương thị có lẽ có mưu đồ khác...
Vân Hạc đạo nhân cảm khái:
- Nhưng họ đã loan tin rộng rãi ra như vậy, làm gì có ai lại có thể xem thần chưởng như không có gì? Sớm hay muộn cũng sẽ đến...
- Không biết chân nhân có ý định gì không?
Mạnh Kỳ đi thẳng vào vấn đề.
Vân Hạc chân nhân trầm ngâm:
- Như Lai Thần Chưởng ẩn chứa con đường thành đạo của Phật Tổ, dù lão đạo không đổi đường tu được, nhưng có lẽ cũng có ích cho việc tu luyện của bản thân, nếu nói không tâm động thì là nói dối.
- Nhưng chung quy cũng vẫn là pháp môn của Phật môn, có nhiều khác biệt với Đạo gia ta, đạo bất đồng bất tương vi mưu, dù có thể dùng làm ngoại lực nhưng cũng không đáng vì nó mà mạo hiểm.
- Cho nên, lão đạo sẽ bàng quan đứng xem, nếu có cơ hội thích hợp mới ra tay, chứ không mạnh mẽ xông vào tranh đoạt.
Mạnh Kỳ cười:
- Chân nhân yên tâm, vãn bối hiện nay cảnh giới còn thấp, nhưng tiềm lực rất cao, công pháp tạm thời không thiếu, cho nên cũng sẽ không vì thần chưởng mà mạo hiểm phiêu lưu, vãn bối mời ngươi ra tay là tất nhiên đã có mấy phần nắm chắc.
Tự nhận mình tiềm lực rất cao, da mặt của hắn thực rất dày, không hề có ý khiêm tốn tí nào.
Vân Hạc gật đầu:
- Chuyện này lão đạo yên tâm, nếu lấy được thần chưởng, chỉ cần không có gì xấu, tất sẽ đưa cho ngươi cảm ngộ.
Hai người bắt đầu bàn cách hợp tác, xác định chi tiết cụ thể.
Nói một hồi, Mạnh Kỳ cười:
- Chân nhân, thần chưởng xuất thế e là còn phải một thời gian nữa, mấy ngày này nếu vãn bối gặp phải cường địch mình không chống nổi, hy vọng làm phiền ngài ra tay giúp đỡ.
Vân Hạc chân nhân tựa tiếu phi tiếu:
- Ra tay thì không sao, nhưng mà đồ lấy được của chúng thì phân chia thế nào?
Trời đất, chân nhân. Chú ý hình tượng! Ông là cao nhân Đạo môn, thần tiên xuất trần đó a, đừng có hở tí là hớm hơi tiền như vậy được không! Làm tiền bối cao nhân, ra tay giúp hậu sinh vãn bối là chuyện đương nhiên mới đúng chứ, sao còn nói tới cái gì phân phối chiến lợi phẩm hả?! Mạnh Kỳ mặt mày cổ quái, trong bụng oán thầm:
- Chân nhân, chúng ta ba chia ba bảy có được không? Ta bảy ông ba?
- Nếu ngươi có thể tự mình giải quyết, lấy tất cũng không sao. Nhưng nếu tới mức phải cần tới lão đạo ra tay nha, hắc hắc, ta bảy ngươi ba.
Vân Hạc chân nhân cười nhạt.
Mạnh Kỳ nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, nghiêm trang:
- Quyết định như vậy!
A? Vân Hạc chân nhân ngẩn người.
Ha ha, mấy thành chiến lợi phẩm đổi lại một cường lực giúp đỡ, nghĩ kiểu nào cũng có lời! Nếu rối rắm với chuyện phân phối, tới lúc đó ngay cả mạng cũng còn không có!
Mình tuy tham tài, nhưng còn chưa tới trình độ như Cửu nương đâu!
***
Nghe Tuyết Lãnh Chiêu nói tới chuyện cũ, Giang Chỉ Vi cảm thấy đồng tình, không biết phải nói gì, nghĩ nghĩ nói:
- Tuyết cô nương, cô bị chó hoang cắn một cái, cũng đừng để bụng lâu, người đời cũng sẽ không nói gì đâu. Hơn nữa cô nay cũng đã thành tựu ngoại cảnh, đi lên tam trọng thiên, là tiên nữ trong mắt rất nhiều người.
- Lần này Như Lai Thần Chưởng hiện thế, Hoan Hỉ miếu là một nhánh tu Phật môn, chắc chắn sẽ tới, nói không chừng cô sẽ có cơ hội báo thù.
Tuyết Sơn phái ở Ngư Hải Tham Hãn có rất nhiều ngoại cảnh, hiện thời do một vị tông sư và mấy tuyệt đỉnh cao thủ dẫn đầu, nếu phát hiện Thập Tâm thượng nhân, hoàn toàn dư sức giết chết gã!
Nghe mấy chữ Hoan Hỉ miếu, Tuyết Lãnh Chiêu không chỉ không hề tỏ vẻ hận thù, mà còn rùng mình sợ hãi, ấp úng mấy lần mới thở dài một tiếng:
- Vẫn là không nên đụng tới thì hay hơn.
Cô lầm bầm:
- Mười mấy năm nay, ta luôn tự thấy mình tâm tính không tồi, có thể thoát ra khỏi bóng ma đè nặng, đúc lại căn cơ, đến nay có điều thành tựu, nhưng mãi vẫn không thể chịu nổi khi nhớ lại thảm cảnh hồi đó, ngươi không biết cảm giác đó là thế nào đâu. Từ mũi chân đến ngọn tóc, mỗi phân mỗi tấc thân thể đều vô cùng sung sướng, cả người như muốn bay lên trời, khi xong việc cả người uể oải, chẳng còn chút tinh thần, chỉ muốn mãi được trầm luân vào đó mà thôi...
-... Tinh thần hoàn toàn bị đánh bại, vì sự sung sướng như tiên đó mà sẵn sàng buông bỏ tất cả, mặt mũi, tôn nghiêm, thân nhân, bằng hữu và cả tương lai, gã bảo làm cái gì thì làm cái đó...
Giang Chỉ Vi nhìn ra được, Tuyết Lãnh Chiêu đối với Thập Tâm thượng nhân đã hoàn toàn sợ hãi và “phục tùng”, nếu không gặp lại nữa thì thôi, nếu gặp lại e là không sao chống nổi.
Hừ, Hoan Hỉ miếu quả thực làm người ta căm thù đến tận xương tuỷ, không hổ là một trong tà ma chín đạo, đem pháp và tuệ, tính và không đưa vào con đường tả đạo... Giang Chỉ Vi không định khuyên gì Tuyết Lãnh Chiêu, chỉ khẽ nói:
- Chỉ có tự tay giết chết gã, cô mới có thể thực sự ra khỏi bóng ma đó mà thôi...
- Giết gã?
Tuyết Lãnh Chiêu biến sắc:
- Hai năm trước gã đã bước qua nấc thang trời thứ nhất... ta chỉ hy vọng gã làm nhiều điều bất nghĩa, sớm bị ai đó giết chết...
Một tiếng cười nhẹ truyền đến:
- Chiêu nhi, lúc nào nàng cũng nhớ tới bần tăng, thực không uổng công bần tăng bỏ nhiều công sức trên người nàng như vậy.
Cả người Tuyết Lãnh Chiêu run bần bật, mặt không ngừng biến đổi, vô cùng sợ hãi.
Cách đó không xa một tăng nhân áo trắng lăng không đi tới, ngũ quan đẹp đẽ, đôi mắt thoáng vẻ mỏi mệt và u buồn, vô cùng mị lực, mỗi một bước đi ra, dưới chân đều một đóa sen hồng nở rộ.
Gã chính là cao thủ ngoại cảnh tứ trọng thiên của Hoan Hỉ miếu, Thập Tâm thượng nhân, Hoan Hỉ đầu đà Hành nhất sư thúc, cũng từng có tên trong mười hạng đầu Nhân bảng!
Gã liếc Tuyết Lãnh Chiêu một cái, làm cả người cô như nhũn ra, trong đầu ngập tràn những hình ảnh ái muội:
- Ngươi, sao ngươi không tới chỗ phật quang...
Càng nói giọng nói càng nhỏ đi, Thập Tâm thượng nhân quay sang Giang Chỉ Vi, mỉm cười:
- Cô nương tuy đã dịch dung, nhưng đoan trang trời sinh, âm nguyên thuần hậu, nhìn là biết ngay, hơn hẳn Chiêu nhi rất nhiều.
Giang Chỉ Vi nắm lấy chuôi kiếm.
***
Trong Tẩy Kiếm các, một cường giả ngoại cảnh đi vào chỗ bế quan của Tô Vô Danh.
- Gần Tham Hãn lại có phật quang bốc lên, chưởng môn sai ta tới hỏi ý của Tô sư đệ.
Y nhìn nam tử áo xanh, ánh mắt ẩn hàm kính sợ.
Tô Vô Danh thản nhiên nói:
- Như Lai Thần Chưởng và chúng ta có quan hệ gì đâu?
Nói xong, ông nhắm mắt lại, chẳng quan tâm.
***
Cạnh một ngôi mộ hết sức bình thường có một gian nhà tranh, trồng rất nhiều loại hoa kì lạ.
Lục đại tiên sinh cong lưng, hết sức chuyên chú đi nhổ cỏ dại.
Hàn Băng tiên tử đứng bên cạnh, môi ấp úng mấy cái nói:
- Tỷ phu, Tham Hãn lại có phật quang bốc lên...
Lục đại tiên sinh dừng tay, mỉm cười:
- Lão phu không dính vào đâu, đạo của Phật Tổ không phải là đạo của ta, có thấy cũng như không thấy.
Ông cười tự giễu:
- Với cảnh giới của lão phu bây giờ, còn bị nó ảnh hưởng sao...
Sau đó, ông quay lại, tiếp tục chuyên tâm nhổ cỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...