Nhặt Lại Vợ Yêu


Tôn Dĩ Ninh ngước mắt theo Dạ Vũ đang đứng dậy, mái tóc mềm mại của cô dần dần lướt qua khỏi những kẽ tay anh ta.
" Người đẹp đừng để tôi đợi quá lâu đấy nhé."
Dạ Vũ chỉ mỉm cười rồi xoay bóng lưng gầy thon thả rời đi.

Cô xuống tầng, tiến thẳng đến nhà vệ sinh trên du thuyền.
Đứng trước gương cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt biến sắc tái xanh của mình, mất một lúc lâu mới có thể điều hòa nhịp thở rối loạn trở lại bình thường.
Ngay lúc này tại khu vực Sundeck bóng đêm đã phủ kín khắp nơi, ánh đèn trên du thuyền càng thêm lộng lẫy.
" Trái đất quả là rất tròn, không ngờ bây giờ cô ấy lại trở thành thư ký của anh."
Tôn Dĩ Ninh ngồi ngã người ra sau, ung dung thưởng thức một chút rượu đỏ, dư vị chát nhẹ vẫn vương nơi đầu lưỡi làm anh ta thỏa mãn.
" Đông Phong, có phụ nữ tốt như vậy sao không mang ra sớm, anh định giữ làm của riêng à?"
Tiết Đông Phong hờ hững cười:
" Cô ta thì tốt chỗ nào chứ?"
Âm giọng anh không gay gắt, nhưng ẩn ý lại quá khinh thường, Tôn Dĩ Ninh bắt lấy dáng vẻ mâu thuẫn này của Đông Phong mà lắc đầu, không tán thành:
" Đông Phong có lẽ vì anh ăn chay trường nên chưa từng nếm trải đủ loại mùi vị của mỹ thực trên đời này.

Phụ nữ nếu quá chủ động, quá thành thục chuyện trên giường thì rất dễ tìm, nhưng sẽ không còn bao nhiêu là thú vị nữa.

Cô gái này lại khác, đủ xinh đẹp, đủ quyến rũ, nhưng bên trong lại ẩn chứa một nội tâm sâu sắc, đôi chút thuần khiết và mát lành, chỉ cần tiếp xúc liền khiến người ta dễ chịu."
Đông Phong bật cười, như thể anh vừa nghe thấy một câu chuyện hài:
" Anh nói cứ như rất hiểu con người cô ta, vậy anh có biết cô ta tên gì không?"

Tôn Dĩ Ninh nhún vai:
" Anh không nói làm sao tôi biết, mà nhìn xem cô gái nhỏ căng thẳng như vậy tôi cũng quên mất phải hỏi tên người ta."
Đông Phong cười nhạo:
" Nói chuyện nửa ngày đến tên người ta cũng không biết, còn ở đây định làm giáo sư tình yêu cho tôi sao? Đông Phong tôi không có nhu cầu, không bì lại con quỷ phong lưu như anh."
Anh ta bị những lời này của Đông Phong làm cho cười to:
" Thế thì không phải tôi có thêm cơ hội rồi sao."
" Anh nói thế là có ý gì?"
Tôn Dĩ Ninh đổi tư thế, đổ người về trước kiên định nhìn vào mắt Đông Phong, nói bằng ngữ giọng nghiêm túc:
" Tôi cứ nghĩ giữa anh và cô gái này có vấn đề yêu đương gì đó khó nói."
Đông Phong cười phì một tiếng:
" Công ty tôi cấm quan hệ yêu đương đấy, hơn nữa tôi và cô ta sao có thể."
" Vậy thì thuận lợi rồi, tôi thích cô gái này, tôi muốn có được cô ấy."
Nụ cười nửa vời trên môi Đông Phong đột ngột tắt, yết hầu liền chuyển động lên xuống mạnh mẽ:
" Anh nói nghiêm túc đấy chứ?"
Tôn Dĩ Ninh nhướng mày rất chắc chắn:
" Đương nhiên rồi, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ nghiêm túc theo đuổi cô gái này."
Anh ta cười thâm thúy nhìn thẳng vào mắt Đông Phong một lần nữa, như thể muốn lôi hết tim gan, tâm ý bên trong con ngươi đen nhánh kia.

Trong vài giây ngắn ngủi đồng tử Đông Phong có đến mấy lần biến đổi, cho đến khi sắp không che giấu được cảm xúc sôi sục như ngọn núi lửa khó lường của mình, Tiết Đông Phong mới rũ mắt né tránh.
Tôn Dĩ Ninh hơi nghiêng đầu, đùa giỡn:

" Sao thế, đừng có nói với tôi công ty anh cấm nhân viên yêu cả người ngoài công ty nhé, thế thì toàn bộ nhân viên Tử Đằng đều thành những ông cụ, bà cô già mất."
Anh ta không đợi Đông Phong trả lời, cười tươi bảo:
" Mà nếu cô ấy có trở thành bà lão xấu xí tôi vẫn sẽ cưới, viên minh châu quý hiếm như thế sao có thể để mất."
Ngụm rượu trong miệng chưa kịp nuốt đột nhiên chửng lại, khiến Đông Phong ho sằng sặc:
" Anh chỉ mới gặp người ta chưa đầy một tiếng đồng hồ, cả tên còn chưa biết đã nghĩ đến chuyện kết hôn luôn rồi sao?"
Tôn Dĩ Ninh tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn bất mãn:
" Anh làm gì mà hùng hổ với tôi như vậy chứ, chẳng phải anh và cô ấy không có quan hệ yêu đương gì sao? Thế nên chuyện tôi theo đuổi cô ấy là bình thường, hợp tình hợp lý."
" Không được."
Nét mặt Đông Phong không tốt, ngắt lời Tôn Dĩ Ninh bằng vẻ nghiêm trọng, không khí lạnh lẽo xung quanh như ngưng đọng, Tôn Dĩ Ninh âm thầm mỉm cười với gương mặt đầy hoài nghi:
" Tiết Đông Phong, anh thích cô ta."
Anh kích động ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt chứa hàn khí dày dặn:
" Làm sao có thể, tôi chỉ là không muốn kẻ phong lưu như anh đi hại đời con gái nhà người ta, xung quanh anh biết bao nhiêu là thiên kim tiểu thư khí chất tôn quý, anh lại nhìn trúng một đóa hoa dại bên đường."
Tôn Dĩ Ninh nhoẻn miệng cười bằng sự tự tin không thể giấu:
" Hoa dại có cái đẹp và thanh khiết riêng biệt của hoa dại, muốn trở thành một đóa hoa cao cấp không phải chỉ cần tôi cho cô ấy một cái chậu đắt tiền và lộng tủ kính sang chảnh là được rồi sao, điều này đối với Tôn Dĩ Ninh tôi chẳng khó chút nào, nhưng thứ mà bất kỳ đóa hoa nào cũng không thể thay thế chính là mùi hương và vẻ đẹp bên trong của đóa hoa dại đã nếm đủ mưa sương kia."
Lời nói của Tôn Dĩ Ninh khiến cổ họng Đông Phong tê rát cùng cực, mặt anh đỏ chót, chết tiệt, món đồ trong tay mình sao có thể để người ta tự ý lấy đi, cô có trở thành một cổ thi thể tanh lạnh cũng phải là tài sản của riêng anh.
" Tiết tổng."
Tống Dật gấp gáp bước đến bên cạnh anh nói nhỏ vào tai Đông Phong.

Anh ngay sau đó liền đứng dậy:

" Tôn tổng, thất lễ quá, có một nhân vật lớn đến nói muốn gặp tôi, tôi xin phép qua đó một lát."
Tôn Dĩ Ninh cười và xua tay:
" Anh cứ tự nhiên, giữa chúng ta không cần phải bày vẽ thế này.

Một lát nữa quay lại cùng tôi nói tiếp."
" Được thôi."
Nheo mắt nhìn theo bóng lưng Đông Phong, Tôn Dĩ Ninh chậm rãi nhấp môi một ít rượu, thâm trầm nghĩ: Quen biết anh không quá lâu, nhưng người có đủ bản lĩnh khiến tâm tư như hàn băng nghìn năm của anh phải biến động khôn lường thế này thật là hiếm thấy, Tiết Đông Phong, cái tên khẩu thị tâm phi nhà anh vẫn khiến cho người khác bận lòng.
Tôn Dĩ Ninh thở dài:
" Xem ra vẫn nên là giúp anh đối diện với bản thân vậy, tên nhóc phiền toái."
Trong lớp người, Bạch Kinh Vũ tiêu sái với vẻ đẹp trai khiến bao cô gái mê muội, anh ta đang đứng cùng một nhóm người cười nói vui vẻ, khi ngẩng đầu liền bắt gặp Dạ Vũ đang đi từ cửa phòng vệ sinh lên khu vực Sundeck, nhưng dường như thần sắc cô có phần căng thẳng, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, cứ vậy một đường mà bước, thế nên Kinh Vũ không có cơ hội bắt chuyện.
Bạch Kinh Vũ không được mời đến, mà đi cùng một người bạn thân, gia đình của người bạn thân này là một trong số những đối tác lớn của công ty Tử Đằng, bởi mối quan hệ khắng khít nên người bạn ấy mời anh ta theo cùng.
Dạ Vũ trở lại khu Sundeck, ngạc nhiên khi chỉ còn lại mỗi Tôn Dĩ Ninh ngồi đó, anh ta nhìn cô cười tươi:
" Em cuối cùng cũng quay lại rồi, còn tưởng đã chạy mất rồi chứ."
Cô ngồi xuống đối diện anh ta, vui vẻ đáp:
" Làm sao tôi có thể để Tôn tổng một mình được chứ, chúng ta uống rượu đi."
Cô nâng ly rượu lên, liền bị Tôn Dĩ Ninh gạt sang một bên:
" Em tên gì?"
" Tôi tên Dạ Vũ."
" Tên rất đẹp, nhưng có vẻ thật buồn, Dạ Vũ là mưa đêm sao?"
Cô cười tự hào:
" Đây là tên mà mẹ tôi đặt cho, bà ấy thích những cơn mưa vào đêm muộn, với tôi nó không buồn chút nào."
Môi anh ta cong sâu sáng bừng, liền đứng dậy kéo mạnh cô vào lòng mình, cô giật mình vùng vẫy:
" Tôn tổng, xin anh tự trọng."

" Không phải em đến đây để phục vụ tôi tối nay sao? Chuyện sau đó tùy ý tôi quyết định."
" Tôn tổng, anh hiểu lầm rồi, tôi cùng anh uống rượu chỉ là xã giao, không hề có ý đó."
Tiết Đông Phong trở lại, anh bước đến cửa nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên trong thì dừng lại, không vội đi vào.
Tôn Dĩ Ninh cười khẩy, áp sát môi vào cổ Dạ Vũ hít hà:
" Em sợ sao, chiều theo tôi em sẽ có rất nhiều thứ, em thích gì, một địa vị cao cao mà ai cũng phải ngước nhìn, một ngôi nhà sang trọng hay biệt phủ xa hoa, tiền và danh lợi dùng cả đời không hết."
" Tôn tổng, anh đang thiếu tôn trọng tôi đấy."
Đông Phong đứng bên ngoài, đôi tay trong túi quần khẽ siết lại: Món hời như vậy đặt ngay trước mặt em có thể từ chối sao? Tư Không Dạ Vũ, trả lời đi, xem em có thể che giấu con người tham lam của mình được bao lâu.
Dạ Vũ giật mạnh khuỷu tay về sau khiến Tôn Dĩ Ninh kêu lên đau đớn, cô đứng dậy chạy đi liền bị anh ta giữ lại.
Cô lùi dần về phía lan can hoảng sợ nói:
" Tôn tổng, xin anh để tôi đi."
Tôn Dĩ Ninh ôm ngực: Cô gái này nhìn yếu đuối như vậy mà ra tay cũng thật tàn nhẫn, đau chết ông rồi.
Anh ta cứ tiến lên dần, tấm lưng nhỏ bé bị dồn vào lan can:
" Em ngoan ngoãn một chút, ngủ với tôi một đêm, tôi cho em tất cả."
Cô kích động mắng:
" Tôn Dĩ Ninh, anh thật kinh tởm, tôi không ngờ một người có bề ngoài lịch thiệp phong nhã như anh lại đen tối và khinh người đến mức này, anh không được qua đây, anh còn bước tới tôi sẽ nhảy xuống đó."
Tôn Dĩ Ninh cười lớn:
" Em dọa tôi à, nhảy đi.

Tốt nhất đừng để tôi bắt được em, nếu không tôi sẽ dạy cho em một bài học ngay ở đây, để tên Tiết Đông Phong nhìn thấy."
Anh ta chậm rãi tiến lên, Dạ Vũ không còn nơi để lùi, nhìn xuống mặt biển gợn sóng to dữ dội, bọt trắng không ngừng trào lên tung tóe khiến toàn thân cô run rẩy không thôi: Mình không biết bơi.

Anh ta chưa làm gì được mình nếu bây giờ kêu cứu liệu ai sẽ tin một cô gái thấp cổ bé họng như mình?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận