Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Ông lão ngạc nhiên: “Cháu đã từng học rồi sao?”

Bé con lắc đầu, “Vừa rồi mới thấy mọi người đánh ạ, có điều kiểu đánh nhẹ nhàng đó hình như chẳng có tác dụng gì.”

Sắc mặc ông lão hơi biến, nghiêm túc nói, “Ai bảo vô dụng nào, lấy nhu khắc cương, lấy tĩnh chế động, chưa nghe bao giờ sao?”

Bé con tiếp tục lắc đầu, “Con chỉ biết một quyền đánh mười thôi.”

Đây là kinh nghiệm do sư phụ đã tổng kết sau khi bé đi theo con đường dẻo dai nhưng thất bại. Sự thật đã chứng minh điều sư phụ đã nói là đúng, bé nhờ quái lực bẩm sinh nên đã đánh đám sư điệt trong Võ Tăng Đường rất thảm.

Ông lão: “...” Đây là tiểu quỷ nhà ai, trông thì dễ thương mà mở mồm tranh cãi khiến người ta tức chết đi được.

Nhưng mà, nhìn đôi mắt tròn xoe long lanh của bé lại khiến ông lão mềm lòng, trẻ con thì làm gì có đứa nào không đáng yêu, chỉ có phụ huynh không đáng yêu không biết dạy con thôi, ông lão ngoắc tay với đứa nhỏ, “Con tên là gì? Sao trước giờ ông chưa từng nhìn thấy con.”

Là hòa thượng được phương trượng sư phụ nuôi lớn từ nhỏ, Tiểu Đầu Trọc bỗng thấy có thiện cảm với ông lão hiền từ trước mặt này, cô bé từ từ đi đến, “Bần... Con tên là Tịnh Trần.”... Cha nói sau khi xuống núi thì không thể xưng mình là “bần tăng” nữa, đó chính là khinh nhờn Phật Tổ.


Người già rất thích trẻ con, Tịnh Trần lại đáng yêu như vậy, khuôn mặt tinh xảo, da vừa trắng lại vừa mềm, cái đầu nhẵn bóng khiến người ta rất yêu thích, tính cách bé lại đơn thuần, đặc biệt thích dùng đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp nhìn người khác với dáng vẻ đáng yêu, đến người đàn ông lạnh lùng như Bạch Hi Cảnh cũng phải mềm lòng chứ nói gì đến đám ông lão, bà lão nhàn nhã thong dong. Kết quả, chưa đến mười phút, Tiểu Tịnh Trần đã lấy được trái tim của đám người già.

Sau đó, một bà lão lấy tư thế sư tử Hà Đông lớn tiếng hét một thiếu niên ở xa, “Thắng béo kia, lại đây.”

Một đám thiếu niên đang chơi bóng rổ đồng loạt sửng sốt, trong đó có một cục thịt tròn vo do dự một lát rồi không can tâm tình nguyện chạy tới, “Bà nội, có chuyện gì vậy?”

Bà lão kéo Tiểu Tịnh Trần lại, “Đây là đứa bé mới đến, tên là Tịnh Trần, cháu đưa bạn đi cùng chơi đi, không được bắt nạt người ta, bằng không xem bà phạt cháu thế nào!”

Thấy bà lão đột nhiên giơ tay lên, cục thịt rụt cổ lại, len lén trừng Tiểu Đầu Trọc một cái, Tịnh Trần hoang mang chớp mắt tỏ vẻ không hiểu. Vì sợ nắm tay thép của bà lão nên cục thịt bất đắc dĩ phải dẫn Tiểu Đầu Trọc đi.

Đám thiếu niên đánh bóng rổ đương nhiên quen biết lẫn nhau, xem ra tuổi đều không lớn, đại khái trong khoảng 10 đến 13, 14 tuổi, Tiểu Tịnh Trần mới năm tuổi rưỡi đứng đó, nhỏ bé đến mức không ăn nhập chút nào. Cục thịt kéo cô bé ra bên ngoài sân bóng, gầm lên hung dữ, “Nghiêm túc đứng đây cho tao, đừng có gây phiền phức, nếu không tao sẽ cho mày một trận đấy.” Nói xong, nó còn giơ nắm đấm nung núc thịt ra uy hiếp.

Tịnh Trần khẽ nghiêng đầu, bàn tay bên người lại lần nữa rục rịch, tất cả những người dám dùng nắm đấm thị uy với cô bé đều đã bị bé chăm sóc thật tốt. Trước khi cô bé xuống núi, vẫn còn có sư điệt bị đánh nằm trên giường không dậy nổi kia kìa.

Cũng may lúc cục thịt định ra tay với bé thì nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Tịnh Trần, nó cho rằng thằng nhóc này đã bị mình dọa sợ rồi nên hài lòng chạy đi, tiếp tục đánh bóng rổ với đám bạn, những đứa trẻ khác cũng chỉ vì hiếu kì mà nhìn Tịnh Trần một chút rồi lại tiếp tục chơi.


Bóng rổ có thể xem là một môn thể thao toàn dân, từ trẻ con, thiếu niên, thanh niên, trung niên thậm chí cả người già đều có thể chơi rất rành. Đáng tiếc, Tịnh Trần lại không biết, cô bé cũng không hề biết trên thế giới này có một thứ gọi là “quy tắc trò chơi“. Tiểu Đầu Trọc chỉ mù mờ đứng ngoài sân nhìn đám thiếu niên chạy như điên khắp sân, hoàn toàn không hiểu được mười người tranh cướp một quả bóng thì có gì vui, tại sao không lấy thêm mấy quả bóng, chia mỗi người một quả không phải tốt lắm sao.

Thật là... ngốc chết đi được!

Xem một lúc thấy chán, Tiểu Tịnh Trần đang chuẩn bị quay người bỏ đi thì một thiếu niên đeo kính, trong lúc chặn bóng dùng sức quá mạnh, đánh bóng bay ra ngoài biên, vừa vặn bay về phía Tiểu Đầu Trọc. Lực bóng bay rất lớn, đặc biệt là đối với một đứa bé năm tuổi rưỡi mà nói, một khi bị đập trúng thì não sẽ bị chấn động không nhẹ. Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, những người khác đều sợ chết khiếp.

Chính tại lúc mọi người đều nghĩ rằng bộ dạng của Tiểu Đầu Trọc sẽ máu me đầm đìa thì thấy bé khẽ nghiêng người, giơ tay lên, một tiếng “bốp” vang lên, bàn tay nhỏ nhắn bằng nửa bàn tay người lớn vững vàng ngăn chặn được quả bóng còn to hơn đầu của mình, hai tay ôm lấy bóng, Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn đám thiếu niên đang sửng sốt, “Ai đánh tôi?”

Khi hỏi câu này, Tịnh Trần nhìn chằm chằm cục thịt béo, cô bé vẫn còn nhớ lời uy hiếp của tên béo này lúc trước, khi bé chuẩn bị rời đi, quả bóng liền bay đến chỗ bé... Không cần nói cũng biết người nào đã ném.

Cục thịt béo tỏ ra rất oan uổng, nằm mà cũng trúng đạn!

Bị cặp mắt to đen láy đó nhìn đến phát ngượng, cục thịt béo chạy bành bạch lại, vui vẻ nói, “Mày biết đánh bóng hả?”

Động tác tiếp bóng vừa rồi tuyệt đối là nhanh-chuẩn-ngầu nha!


Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, hỏi “Chạy qua chạy lại tranh nhau vồ đất giống mấy người sao?”

Cục thịt béo nghe không hiểu ngôn ngữ ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần, còn tưởng rằng cô bé vẫn đang ngầm châm biếm mình, khuôn mặt béo ú đỏ lên trong nháy mắt, “Chuyền bóng có là gì, vào rổ được mới là cao thủ.”

“Vào rổ?” Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ không hiểu, tên béo lại hiểu nhầm lời nói ngây thơ đơn giản của cô bé, tự hiểu thành lời châm chọc, chế giễu, nó tức giận chỉ vào rổ, “Ném vào đó mới coi như mày có bản lĩnh.”

Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh nhìn cái rổ, nhẩm tính khoảng cách, hai tay ôm bóng, dùng tư thế khỉ vớt trăng ném soạt một cái, quả bóng bay thành một đường cong tuyệt đẹp trên không trung rồi lọt vào rổ, xích sắt thay lưới phía dưới rổ vang lên loảng xoảng.

Toàn bộ đám thiếu niên chết lặng: “...○□○”

Đó là ngoài sân nha, xa như vậy mà cũng có thể ném vào rổ được, có nhầm không vậy? Còn nữa, vừa nãy nó dùng cái tư thế quái quỷ gì vậy, ném bóng vào rổ là một môn nghệ thuật tao nhã đó thân mến à!

Toàn bộ đám thiếu niên đều tỏ vẻ “trứng chim đau”!

Mắt tên béo sáng lên, nó túm chặt lấy cổ tay Tiểu Tịnh Trần, đáy mắt lóe lên hàng ngàn ngôi sao, “Tham gia với chúng tao đi!”

Tịnh Trần: “...”


Hoàn toàn không thèm trưng cầu ý kiến của Tịnh Trần, tên béo cưỡng ép lôi cô bé vào sân, hét một tiếng “Đầu Gỗ, mày nghỉ đi, để cho nó vào“.

Một thiếu niên thở hồng hộc, mệt đến mức mặt tái mét lập tức lui ra khỏi sân, mông vừa đặt xuống đất liền điên cuồng uống nước. Sắc mặt thiếu niên đeo kính rất kém, “Hàn Hùng, mày bớt hồ đồ đi, nó không phải là thành viên của đội chúng ta.”

Tên béo vỗ khuôn ngực đầy thịt nói, “Từ hôm nay trở đi nó chính là thành viên trong đội chúng ta, nó... mày tên gì?”

“Tịnh Trần“.

“Đúng, Tịnh Trần, từ hôm nay trở đi, Tịnh Trần chính là thuộc hạ của Hàn Hùng tao, ai dám ức hiếp nó, đừng trách ông đây không khách khí.”

Một đứa trẻ mới mười tuổi mà xưng là “ông đây” quả thực chẳng có tí khí thế nào, nhưng mà “ông” này béo, ít nhất trọng lượng cũng đủ rồi.

Khóe mắt thiếu niên đeo kính khẽ giật, trừng mắt nhìn điệu bộ đại vương sơn trại của tên béo, im lặng ghét bỏ.

Vì vậy, Tịnh Trần chẳng hiểu tại sao cũng thành một người chơi trong sân.

Tên béo lôi cô bé đến vị trí đứng rồi nói, “Một lát nữa chúng tao chuyền bóng cho mày, mày phải tận dụng mọi khả năng ghi điểm, biết chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận