Nhất Hướng Tình Tham


Edit: Blanche
Mấy hôm sau, Thân Thập Tam cảm thấy trong không khí một tia kì lạ, đây là mùi thơm của một nhân sâm tinh khác.
Thân Thập Tam theo mùi thơm chạy đến phòng nhỏ phía Tây, sâm Cao Ly da trắng dung mạo xinh đẹp ngồi giữa căn phòng nhỏ, một mặt thiếu nữ nhìn Nghiêu Hồng.
Thân Thập Tam chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, cảm nhận được đau đớn giống như chuyển kiếp.
Thái gia gia, người ta yêu có nhân sâm khác rồi.
Nghiêu Hồng khi thấy Thân Thập Tam tự cắt râu, hắn không nhịn được tức giận với Thân Thập Tam, sau đó nghĩ lại làm vậy không nên, liền đến tri phủ mua lại sâm cao ly của hắn.
Tri phủ tự nhiên lập tức đáp ứng, bây giờ ở kinh thành ai không biết tới đại tướng quân Nghiêu Hồng nổi tiếng khắp nơi.
Nghe đồn trong phủ của tướng quân có một vị phu nhân bệnh đã lâu, chắc là nhân sâm tinh ngày đó mua về không tốt lắm, cho nên mới đến chỗ hắn mua lại nhân sâm.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng có thể cùng tướng quân gây dựng quan hệ, tất nhiên là chuyện tốt.
Nghiêu Hồng an bài xong tất cả, trở lại phong ngủ nhìn thấy Thân Thập Tam rầu rĩ không vui, đi lên phía trước xoa đầu hắn, nói: “Mấy ngày trước ta lớn tiếng nói chuyện như vậy, là ta không đúng.”
“Không phải ngươi ở bên ngoài đã có sâm tinh khác rồi à?” Thân Thập Tam rầu rĩ hỏi.
“Không có, ta chỉ có một mình ngươi.”

“Tên lừa đảo, ta đã nhìn thấy sâm Cao Ly, ngươi không ngửi thấy trong không khí đều là hương vị của nàng sao?”
“Ta là tên lừa đảo, ngươi chính là kẻ ngu ngốc, sâm tinh này là cho chị dâu ta chữa bệnh…”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi sỉ nhục ta!” Thân Thập Tam cảm thấy vô cùng nhục nhã, một nhân sâm tinh ngay trước mặt nói không cần trị bệnh cho người khác, sau đó lại đi tìm một nhân sâm tinh khác, không phải đang nói chính mình không sánh được với sâm Cao Ly sao? “Sâm Cao Ly tốt như vậy ngươi liền đi tìm nàng đi! Mau mau bỏ dây đỏ ra cho ta, bên ngoài còn có bao nhiều bách tính khổ cực chờ ta cứu đây!”
Nghiêu Hồng thấp giọng nở nụ cười, ôm lấy Thân Thập Tam nói: “Đồ ngốc, sau này ngươi chỉ phụ trách cứu một mình ta.”
Thân Thập Tam lập tức đỏ mặt, cảm giác da thịt chạm nhau, nơi đó nóng rực lên như lửa.

Hắn đang dùng sức cố tránh khỏi một tướng quân ngũ quan cường tráng, nên một chút cũng không nhúc nhích huống chi giãy dụa.
Nghiêu Hồng siết chặt cánh tay thêm một ít, Thân Thập Tam càng không thể động đậy.
Nghiêu Hồng ở miệng Thân Thập Tam mềm nhẹ lưu lại mấy cái hôn.

Hôn một hồi liền cười xem Thân Thập Tam một chút.

Thân Thập Tam chỉ cảm thấy trái tim nhảy loạn không ngừng, hai con mắt cũng nhìn chằm chằm Nghiêu Hồng.
Thân Thập Tam thừa dịp Nghiêu Hồng ngẩng đầu, liền hôn Nghiêu Hồng một cái, hôn xong còn ngạo kiều nói: “Dựa vào cái gì mà chỉ có ngươi hôn ta?”
Nghiêu Hồng vươn mình, áp chặt Thân Thập Tam, trực tiếp dùng lưỡi cạy khớp hàm của Thân Thập Tam, cùng lưỡi Thân Thập Tam dây dưa một trận.

Thân Thập Tam trong đầu liền trống rỗng, hoàn toàn mất đi suy nghĩ, phảng phất chỉ có môi lưỡi Nghiêu Hồng cùng bàn tay phải hừng hực còn tồn tại.
Thân Thập Tam không khỏi nghĩ đến cảm giác thoải mái lần trước, cả người phát nhiệt, hông tự động giương cao, dùng nơi đó của chính mình cọ vào bộ phận nào đó đã sớm hừng hực của Nghiêu Hồng.
Nghiêu Hồng bị cọ thêm mấy lần liền trở nên cứng rắn hơn, liền tàn nhẫn đem Thân Thập Tam đặt trên ván giường, không thể động đậy.
Loại kích thích trực tiếp này làm Thân Thập Tam từ trên xuống dưới toàn thân đều co quắp lại, mỗi tấc da đều như bốc cháy, mắc cỡ không dám nhìn thẳng vào mắt Nghiêu Hồng.


Động tác trên tay Nghiêu Hồng liên tục không ngừng nghỉ, lại ở chóp mũi Thân Thập Tam hôn một cái, nghiêng đâu, ngậm lấy vành tai Thân Thập Tam, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.
Theo lỗ tai hôn xuống, Nghiêu Hồng ở cổ hắn vừa hút vừa cắn, trong chốc lát liền đem da vàng của Thân Thập Tam cắn đỏ.
Nghiêu Hồng đưa tay vào quân Thân Thập Tam thăm dò, một phát bắt được cái “rễ” hơi lạnh, trên dưới tuốt động, không mấy lần Thân Thập Tam liền run rẩy bắn.

Thân Thập Tam nhìn thấy Nghiêu Hồng đem tay dính đấy thứ đó đến giữa hai người, nhẹ giọng nói: “Vị nhâm sâm.”
Thân Thập Tam lại cứng, mặt đỏ hoàn toàn không nhìn ra hắn trước kia là da vàng.

Nghiêu Hồng không còn tâm tư để trêu hắn, quăng đi quần dưới của hắn, lộ ra cái mông mượt mà làm hắn suy nghĩ từ lâu.
Ở miệng huyệt một trận nhào nắn, vật nóng bỏng của Nghiêu Hồng ở cửa vào trêu đùa, làm Thân Thập Tam ngứa ngáy khó nhịn.
“Ngươi tiến vào nhanh một chút…”
Lời còn chưa dứt, Nghiêu Hồng liền cắm vào đến cùng, không có do dự mà đâm vào.
Vật kia của Nghiêu Hồng tiến vào vừa nhanh vừa hung hãn, chuyên hướng về chỗ mẫn cảm mà đâm, mãi đến khi Thân Thập Tam bị làm cho cho dinh dính không thể tả, xụi lơ vô lực, mới buông tha.
Thân Thập Tam hoàn toàn mất hết khí lực, chỉ là ngoài miệng kêu gào: “Chờ ta thành tiên, ta sẽ khiến ngươi phải quỳ xuống.”
“Chờ ngươi.” Nghiêu Hồng hôn lên giữa trán Thân Thập Tam, ôn nhu hỏi: “Ngươi còn nhớ cây trâm đến từ đâu sao?”
“Có gì liên quan đến ngươi?”

“Hiếu kỳ.”
“100 năm trước, thời gian ta còn chưa thành tinh, suýt chút nữa đã bị người bắt sâm tìm được, một thiếu niên cứa ta ra từ trong lưới bắt sâm.

280 tuổi, ở trong rừng ta gặp được thiếu niên này tái thế, ước chừng năm, sáu tuổi, cả người đều là vết thương, liền cứu hắn, cây trâm này chính là hắn đưa cho ta.”
Nghiêu Hồng không biết nói sao.

Nguyên tưởng rằng cùng Thập Tam nhân duyên từ khi còn nhỏ, không hề nghĩ rằng bắt nguồn từ kiếp trước.
“Làm sao? Ngươi đố kị? Ta đã cứu rất nhiều người.”
“Đứa bé kia chính là ta, cây trâm này là ta hôm đó lưu lại.”
Một người một sâm nhìn nhau, cảm thán nhân duyên thật tuyệt diệu.
~~~~ Toàn hoàn văn ~~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận