Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Cung điện kim bích đắm chìm trong dương quang sáng lạn, ngói lưu ly chiết xạ ánh sáng màu ngọc bích, càng thể hiện sự hoa lệ của hoàng cung.

Trong Ngự Thư phòng, Long Tiên hương từ đỉnh lư lượn lờ dâng lên, nhưng
lại không thể khiến người ta cảm thấy an tâm, ngược lại là có một tia áp lực khó hiểu.

“Sư huynh, ý tứ huynh là gì?”

Tô Long Ngạo một thân long bào, mâu quang yên lặng nhìn Hạ Tư Lạc. Y
không có nghe sai đi? Sư huynh vừa rồi nói Lăng Nhi bị người bắt đi?
Ngay tại yến hội chiêu đã sứ thần? Còn trước mặt nhiều người như vậy?

“Đệ đã nghe thấy rồi đấy!” Hạ Tư Lạc lãnh mâu nghênh đón ánh mắt đánh
giá của Tô Long Ngạo, hoàn toàn không phản ứng khác thường.

“Huynh cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng bị người bắt đi?” Nhìn Hạ Tư Lạc tỏ
ra lạnh lùng, Tô Long Ngạo có chút tức giận. Nói như thế nào thì Lăng
Nhi cũng là đường muội y yêu thương nhất, mà Hạ Tư Lạc lại là sư huynh
của mình. Muội muội của mình cũng chính là muội muội của hắn, chẳng lẽ
hắn không thể quang minh chính đại mà hảo hảo bảo hộ nàng sao?


“Hoàng thượng, chuyện này cũng không thể trách Thập Nhất hoàng tử được.” Minh Nhất cùng Minh Nhị liếc nhìn nhau, ở một bên giải thích: “Lúc ấy
còn có thích khách trong cung nháo sự, mọi sự cực kì hỗn loạn. Lão giả
áo lam kia xuất hiện quá đột ngột, mọi người ai cũng phản ứng không
kịp.”

“Đó không phải lý do.” Tô Long Ngạo lướt nhìn Minh Nhất và Minh Nhị,
trên người tản ra khí thế không giận tự uy khiếp người, lại chỉ trích
bọn hắn: “Còn có các ngươi. Trẫm đem các ngươi ban cho Nhàn Vương, các
ngươi là thị vệ của nàng, bảo hộ chủ tử là trách nhiệm của các ngươi,
nhưng các ngươi cư nhiên để chủ tử bị người bắt đi. Vậy là đáng tội gì?”

“Thỉnh Hoàng thượng giáng tội.” Minh Nhất, Minh Nhị không có phản bác, hướng Tô Long Ngạo quỳ xuống dập đầu.

Tô Long Ngạo lạnh lùng nhìn bọn hắn chăm chú, mím môi không nói.

Không khí trong phòng đông lạnh, cho dù mặt trời theo cửa sổ mở rộng chiếu vào cũng không thể hoà tan.

“Lão giả kia có lưu lại một khối lệnh bài.” Hạ Tư Lạc đột nhiên lên

tiếng, thân thủ ném cho Tô Long Ngạo khối lệnh bài màu vàng kim: “Ta
nghĩ đệ nhất định biết nó.”

Tô Long Ngạo nghi hoặc tiếp nhận lệnh bài, vừa thấy, trong mắt liền xẹt qua tia kinh ngạc.

“Đây thực sự là do người bắt Lăng Nhi để lại?” Đây không phải lệnh bài
chỉ hoàng tộc Nam Diệu mới có thôi sao? Hơn nữa, nếu y nhìn không nhầm,
khối lệnh bài khắc long điêu cùng bốn cánh hoa anh đào vàng kim này là
của Tề Vương, cũng là Cửu hoàng thúc của phụ hoàng, là Cửu hoàng gia gia của y. Chẳng lẽ, người bắt đi Lăng Nhi lại là Cửu hoàng gia gia sao?

“Hồi Hoàng thượng, đúng như vậy!” Minh Nhất gật đầu đáp.

“Hơn nữa, lão giả kia còn nói Hoàng thượng thấy lệnh bài liền biết lão là ai.” Minh Nhị bổ sung thêm.

Tô Long Ngạo hiểu rõ. Đúng vậy, y thật sự biết, chính là không nghĩ đến
Cửu hoàng gia gia hành tung thần bí cư nhiên lại xuất hiện ở Bắc Phượng, hơn nữa còn bắt Lăng Nhi đi. Hết thảy, chẳng lẽ là đã được an bài từ
trước?

“Đúng vậy. Lão là Tề Vương, Cửu hoàng gia gia của trẫm.”

Minh Nhất, Minh Nhị trừng to mắt, Hạ Tư Lạc cũng nhíu mày, hiển nhiên
đáp án này khiến bọn hắn giật mình không nhẹ. Bất quá, bọn hắn cũng thở
nhẹ một hơi, là Cửu hoàng gia gia của Hoàng thượng, tự nhiên cũng là
hoàng gia gia của Nhàn Vương. Xem ra, Vương gia chắc chắn an toàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận