Nhan Tổng Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi!


Trần Tình Húc thực sự rất yêu quý em trai của mình.

Cậu sợ em trai chịu khổ, vốn định đưa thằng bé về sống chúng một nhà với mình.

Thế nhưng khi cậu đang định mở lời thì lại em trai cậu thuận tay đẩy cậu xuống vách núi.

Trần Tinh Húc nhanh tay bám vào vách núi, cầu cứu cậu em trai:
"Tinh Hạ, mau cứu anh!"
Trần Tinh Hạ đứng thẳng người dậy, khuôn mặt ngây thơ lúc đầu giờ đã thay đổi, trở nên vô cùng gian xảo.

Cậu ta cười nhếch mép, ánh mắt khinh thường nhìn anh trai yêu quý.
"Thật ngại quá, em muốn thế chỗ của anh từ rất lâu, rất lâu rồi!"
Trần Tinh Húc lúc này mới nhìn ra được bộ mặt thật của em trai mình.

Cậu tức giận chửi lớn:
"Thằng nhóc này, sao em có thể mưu sát anh trai mình chỉ vì tiền, vì cái danh phận ảo này cơ chứ!"
Trần Tinh Hạ liền cười lớn: "Ha! Ha! Ha! Tôi và anh đều có gương mặt giống nhau, vậy mà tôi lại phải sống trong cảnh nghèo khổ, bần hàn, còn anh thì được mọi người yêu mến, phục vụ tận tình thì làm sao hiểu được cuốc sống của tôi chứ!"

"Em điên rồi!" Cậu bất lực nhìn em trai.
Trần Tinh Hạ không rảnh nói nhiều với cậu nữa.

Cậu ta cầm lấy cây gậy gần đấy, đập mạnh vào đầu của Trần Tinh Húc.

Ý thức của cậu dần mất đi, sức lực để trèo lên mặt đất cũng chẳng còn nữa.

Cậu vô thức buông tay khỏi vách đá, rơi xuống vực thẳm đấy.
Trần Tinh Hạ lạnh lùng nhìn người anh sinh đôi của mình rơi xuống vách mà mặt không hề biến sắc.

Cậu ta mỉm cười một cách thỏa mãn, nói lời cuối cùng:
"Tạm biệt, từ nay em sẽ thay anh sống tốt dưới thân phận mới này."
Trần Tinh Húc rơi xuống một con sông lớn, may mắn được một người dân gần đấy cứu sống.

Tuy nhiên, phần đầu bị tổn thương khá nặng, những mảnh kí ức cũng mất đi rất nhiều, nhưng sự việc bị rơi xuống vực thẳm do em trai gây ra thì cậu vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng, nó in sâu vào trong tâm trí cậu cho đến tận bây giờ.
Người cứu cậu là bậc thầy làm mặt nạ người rất chuyên nghiệp.

Ông ấy đã mai danh ẩn tích từ lâu, cậu được ông truyền lại kĩ năng thiên bẩm ấy.

Cuộc sống của Trần Tinh Húc cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Thế nhưng, em trai cậu đã biết được cậu còn sống, đã phái sát thủ đến giết cậu.

Để bảo toàn tính mạng cho Trần Tinh Húc, người thầy cao cả ấy đã đeo lớp mặt nạ của cậu lên và trở thành tầm ngắm bắn của tên sát thủ.
Niềm vui cuộc sống, sự ấm áp cuối cùng của cậu đã bị em trai cướp đoạt một cách tàn nhẫn.

Vậy nên, cậu đã làm một cái mặt nạ mới, trở thành sinh viên của trường đại học XX.

Sự trừng phạt mà Trần Tinh Hạ cũng chính là Quách Phong Cửu, sắp phải hứng chịu đang đến rất gần rồi.
Tại bệnh viện mà Quách Phong Cửu đang ở.


Anh ta vẫn đang mày mò với chiếc điện thoại của Lý Y Nhiên.

Anh định xóa đoạn ghi âm kia đi thì lại mắc kẹt với mật khấu của chiếc điện thoại.

Đã thử rất nhiều số khác nhau, cuối cùng khóa luôn máy của cô luôn.

Quách Phong Cửu bỏ cuộc, để chiếc điện thoại lên đầu giường.

Bất chợt cửa phòng của anh mở ra, người bước vào chính là quản lí của anh.

"Tôi đã điều tra về danh tính của người quấy rối cậu, tuy nhiên không có bất cứ thông tin về hắn cả.

Nên cậu hãy cẩn thận trong từng hành động, đừng gây rắc rối cho tôi và công ty đấy."
Quách Phong Cửu rơi vào trầm tư một lúc, bất chợt anh ta lại nở một nụ cười quỷ dị, "Ha! Không cần đều tra nữa, có lẽ tôi biết đó là ai rồi! Chỉ là tôi không biết hắn đang ở đâu trong trường học XX thôi!"
[...]
Tại nhà của Nhan Lục Tần.

Lý Y Nhiên sau khi đối mặt với bão táp mưa sa ở bên ngoài và vết thương tâm trong lòng.

Thì bây giờ cô lại phải đối mặt với khuôn mặt cáu kỉnh và cơn phẫn nộ thất thường của Nhan Lục Tần.

Lý Y Nhiên cũng không có tâm trạng mà đi dỗ dành một người đàn ông lớn tuổi hơn mình.

Cô lủi thủi đi tắm cho tỉnh người rồi leo lên giường để nghỉ ngơi.

Tâm trí của cô sắp chìm vào giấc ngủ thì tiếng gọi của quan gia vang lên:
"Thưa phu nhân, đến giờ ăn cơm rồi ạ!"
Lý Y Nhiên khéo léo từ chối: "Dạ thôi ạ, cháu không đói!"
Bác quản gia tỏ vẻ khó xử, nhưng vẫn cố gắng nói tiếp: "Thực ra thì...!phu nhân hãy làm hòa với thiếu gia đi ạ! Chứ chúng tôi không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của thiếu gia đâu!"
Lý Y Nhiên ngồi bật dậy, "Anh ta làm sao cơ?"
"Ngài ấy...!sa thải hết người trong biệt thự rồi!" Bác quản gia nghẹn ngào đáp.
Trong người đã mệt mỏi sẵn, giờ cô lại phải đi giải quyết sự tức giận của Nhan Lục Tần nữa! Đúng là phiền phức mà.

Cô cố gắng gượng dậy, đi xuống lầu xem tình hình.
Nhan Lục Tần lúc này đang bực bội ngồi ở dưới lầu.

Khuôn mặt trông rất cau có, đeo chiếc kính lên để nhìn rõ tư liệu, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính, chăm chú xử lý công việc của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận