[Nhà Xác Hệ Liệt] – Chiếc Chìa Khóa

Tái diễn

Buổi chiều thứ tư có hoạt động các câu lạc bộ, tôi ở trong Câu lạc bộ điện ảnh và truyền hình, cùng câu lạc bộ DV luôn sát cánh trong nhiều hoạt động của trường lớp, bất quá câu lạc bộ DV còn có rất nhiều hoạt động ngoại khóa khác.

Thành viên hai câu lạc bộ thường xuyên trao đổi với nhau, cùng nhau xem phim, lắm lúc còn bị nhầm là cùng chung một câu lạc bộ.

Vẫn như bình thường, tôi sớm đã vào trong phòng học họp câu lạc bộ, có vài người bạn mới đến, chúng tôi lên Youtube xem video chờ mọi người đầy đủ.

Chỉ chốc lát sau các thành viên đã lục đục đi vào, trong phòng náo nhiệt hẳn lên, tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, liền đứng phắt dậy, chung quanh vài người giật mình.

“Uy, đến đây xem… là người bên kia sao?” Tôi run rẩy vỗ vỗ người bạn học đứng cạnh.

“Có hai người cậu chỉ ai?”


Tôi cũng nhìn thấy hai người, trong đó một người là A Xảo.

A Xảo đã chết, cậu ta như thế nào xuất hiện ở trong này, ảo giác, nhất định là nhìn lầm rồi.

Tôi kinh hoảng mà đi hướng người giống A Xảo như đúc, người kia biểu tình kỳ quái mà nhìn tôi, tôi kinh ngạc bước nhanh qua mặt người đó, khi tôi nghe được có người hô một tiếng “A Xảo”, tôi sợ hãi mà chạy ra ngoài.

Sớm về đến nhà, toàn thân rét run, chân mềm nhũn.

Rốt cục mở cửa phòng A Xảo ra, cậu ta hẳn là vẫn ở trong tủ quần áo.

Tôi đứng ở cánh cửa ngây người thật lâu, nụ cười của A Xảo, hình dáng của A Xảo, hình ảnh cậu ta lúc tôi nhìn thấy trong phòng họp câu lạc bộ hiện ra, tôi nhớ cậu ta đến phát khóc.

Tưởng tượng cảnh A Xảo trên người mặc T-shirt trắng đẫm máu, lẳng lặng cuộn mình ở trong tủ quần áo, cho dù trên người y đầy giòi bọ, thì vẫn cứ đẹp trai cao ráo như vậy.


Tôi do dự mở cửa tủ quần áo, hô hấp dừng một chút, bên trong cái gì cũng không có.

Tôi mệt mỏi mà ngồi dưới đất, nhìn tủ quần áo rỗng tuếch mà nước mắt chảy xuống.

Cho tới nay, tôi đều tự lừa mình dối người mà nói với mình rằng A Xảo bị mình giết, cậu ấy vĩnh viễn thuộc về mình, sẽ không bỏ đi.

Tôi bắt đầu tin mình giết A Xảo, đem cậu giấu ở trong tủ quần áo, nhưng sợ hãi mình giết người, sợ hãi bị người biết, vì thế đem chìa khóa gửi cho lão Lưu, chỉ cần vào không được tôi sẽ vẫn nghĩ A Xảo còn ở bên trong.

Thời điểm nhìn thấy A Xảo hôm thứ tư, ngay sau đó tôi liền vạch trần trò khôi hài tự biên tự diễn của mình.

Sau khi biết rõ sự thật tôi vẫn bắt đầu diễn trò đùa đó, đem chìa khóa cho lão Lưu, cứ như vậy, lão Lưu mỗi lần đều bất đắc dĩ giúp tôi diễn.

A Xảo một năm trước đã chuyển đi, nhưng với tôi mà nói cậu ấy vẫn ở tròn căn phòng kia, vĩnh viễn sẽ không rời đi.

Đôi giày kia là tôi đặt mua cho cậu ấy, là do A Xảo không đi vừa, tôi vẫn bày ở đó, chỉ cần nhìn nó, tôi liền cảm thấy cậu ấy vẫn ở đây, còn có chiếc chìa khóa dự phòng thì để bên trong chiếc giày, tôi nhớ rõ là chiếc giày bên trái….

HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận