Nguyệt Luyến Lạc Hoa


Sáng hôm sau, Vương Nguyệt tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của hắn.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương đẹp như hoa phóng đại trước mắt mình, nàng suýt thì hét lên thành tiếng.

Nhưng ngẫm lại, bây giờ mà thét lên hay giãy nãy tức giận thì mất mặt quá, nàng phải làm ra dáng vẻ không bận tâm mới được.
“A, quận chúa đã tỉnh rồi sao?” Cảnh Nghi vì nàng cử động mà tỉnh giấc.

Hắn nhìn nàng đang nằm trong lòng mình, ngước đôi mắt còn hơi mê man nhìn hắn, một ít tóc còn vương ở lồng ngực, không hiểu sao lại thấy ấm áp lạ thường, lại còn muốn ôm nàng thêm lát nữa.

Mùi hương trên cơ thể nàng thật dễ chịu, nhưng mà…
Cảnh Nghi hơi nhíu mày, ho vài tiếng rồi liền bật dậy khỏi giường.

Bộ dạng lúng túng hoảng hốt của hắn làm nàng giật mình: “Ừm… ngươi leo lên đây à?” Nếu đã có gan leo lên giường nằm, sao bây giờ lại ghét bỏ như vậy? Sao? Thức giấc rồi nên không muốn tiếp tục chung đụng à?
“Quận chúa quên rồi sao… là người gọi ta lên mà…” Cảnh Nghi bịa chuyện.


Vương Nguyệt thầm bĩu môi.

Hay đấy, còn dám đổ lỗi cho nàng.

Nhưng nàng cũng không bận tâm, nhìn hắn né tránh không dám nhìn thẳng mình thế kia, nàng có chút khó chịu: “Đừng có làm như thể ta ăn thịt ngươi không bằng.” Né né tránh tránh, là tủi thân sao? “Thân hình ngươi không có tí cơ bắp nào, không có gì thú vị hết.”
Cảnh Nghi sững người, quay lại nhìn nàng rồi lại tự nhìn mình.

Hắn đúng thật là không có cơ bắp, thân hình chỉ tính là cân đối vừa vặn.

Dẫu sao hắn cũng là quan văn, tuy có biết một chút võ phòng thân nhưng lại không thường luyện võ.
Sau đó, Cảnh Nghi lầm lũi đi khỏi Thiên Luân các, không nói lời nào.
Vương Nguyệt nghĩ chắc hắn giận nàng chiếm tiện nghi của hắn, mặc dù rất oan nhưng nàng cũng lười so đo.

Nàng còn phải nghĩ việc khác.

Đến xế chiều, sau khi ra ngoài mua bánh nướng cho nàng, Cẩm Sắc trở lại với gương mặt đăm chiêu.
“Muội làm sao vậy?” Vương Nguyệt vừa dặn ám vệ làm việc xong, rốt cuộc cũng có thể thư giãn được một chút.

Cẩm Sắc đóng cửa lại, làm ra vẻ mặt như đang bàn quốc gia đại sự mà nói: “Nguyệt tỷ à… ban sáng từ hoàng cung đã truyền ra thánh chỉ tứ hôn cho Thái tử, đã quyết định chọn Thái tử phi rồi.”
“Ồ? Là…?” Vương Nguyệt nhướng mày hỏi.

Thái tử hơn nàng ba tuổi, là trưởng tử của hoàng hậu.

Thật ra nàng và rất nhiều quan lại trong triều không vừa mắt vị Thái tử này, à không, là không vừa mắt bất kì vị hoàng tử nào trong triều.

Có lẽ do phụ thân vốn không tốt lành gì cho cam, không một lòng lo cho dân chúng nên đám hòng tử bất tài vô dụng đó chỉ lo tận hưởng vinh hoa phú quý, chẳng ai màng đến quốc sự.

Hoàng tử trong cung có đủ loại, có kẻ hèn nhát cũng có kẻ mưu mô.


Năm ấy trong cung có hai vị hoàng tử có khả năng cao trở thành Thái tử, một là trưởng tử của hoàng hậu, còn lại là nhi tử của Hoàng quý phi.

So về tài năng, có lẽ vị hoàng tử con Hoàng quý phi nhỉnh hơn một chút.

Nhưng Lý Thụy e dè thế lực nhà ngoại của hai nhà nên đã chọn con Hoàng hậu – một kẻ coi như có chút tài.

Nhưng hắn ta lại hoang *** vô độ, thích nhất là những nữ nhân xinh đẹp.

Đông cung hiện tại đã có hai vị trắc phi và mấy vị thứ phi rồi.
“Là Thẩm đại tiểu thư Thẩm Giai Kỳ.” Cẩm Sắc trả lời.

Thật ra mối hôn sự này bề ngoài nhìn thật sự xứng đôi vừa lứa.

Thẩm gia vốn là thế gia hiển hách, xuất thân của Giai Kỳ là đích nữ chắc chắn không tầm thường.

Ấy là chưa kể, nàng ta dung mạo hơn người, tài nghệ có thừa, là một mẫu nghi thiên hạ hoàn hảo trong mắt kẻ khác.

“À…” Dù đã biết trước, Vương Nguyệt vẫn không khỏi ngạc nhiên.


Kiếp trước phải rất lâu sau Giai Kỳ mới được phong làm Thái tử phi, kiếp này vậy mà lại diễn ra sớm.
“Nghe đâu lần trước vào cung Thẩm tiểu thư lôi lôi kéo kéo Thẩm lang quân, chuyện truyền ra ngoài làm Thừa tướng mất mặt, vì vậy xin vào cung muốn hỏi ý bệ hạ gả con gái cho hoàng thân quốc thích, kết quả lại thành gả cho Thái tử, một bước trở thành phượng hoàng.”
“Ồ…” Làm gì có chuyện ngon ăn như vậy? Chắc chắn phía sau phải có ẩn tình.
Nhưng trước mắt nàng cần “dỗ dành”, nếu không muốn nói là trêu chọc, tên ngốc si tình trong phủ của mình đã.

Chuyện này truyền ra ngoài như vậy, chắc hắn cũng nghe rồi, hoặc là được Thẩm thừa tướng báo cho rồi.

Thẩm thừa tướng, cái lão cáo già này!
Đêm, nàng mang theo rượu ngon tới Trúc viện, nói là muốn giúp hắn giải sầu.

Vừa tới nàng liền lớn tiếng nói: “Nào, rượu ngon cho kẻ thất tình, uống với ta đi.”
Kết quả chỉ có nàng uống, hắn chỉ nhìn nàng rồi nhìn trời, bộ mặt rầu rĩ nhìn chẳng thèm nổi.

Uống đến ngà ngà say, nàng không nhịn được mà an ủi: “Ngươi đừng có buồn, không phải chỉ là một nữ tử thôi sao.”
“… quận chúa, ta không có buồn.” Hắn còn tưởng là nàng thất tình tìm tới hắn uống rượu cơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận