Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ


Cho đến khi Hoàng Tiểu Nghệ mềm mại ở trong ngực cô, hoàn toàn không có sức lực, Lạc Phúc Thủy mới không nhanh không chậm mà bắt đầu cùng nàng thảo luận mọi chuyện.

"Cho dù đã xảy ra loại chuyện này, cũng không cần thiết phải trốn tránh." Cô xoa xoa đầu Hoàng Tiểu Nghệ, "Em không để ý, tôi cũng sẽ không để ý."
Cả người Hoàng Tiểu Nghệ tê dại, giọng nói cũng nghẹn trong cổ họng, nàng không muốn nói chuyện, cho nên chỉ nhấc tay, cho Lạc Phúc Thủy ngón tay cái.

Lạc Phúc Thủy: "Nhưng nếu em có bạn gái, chúng ta đương nhiên không thể như vậy."
Hoàng Tiểu Nghệ không thể không mở miệng, nàng nỗ lực động thân thể, nhìn Lạc Phúc Thủy: "Tôi..."
Thanh âm nghe có chút khàn.

"Khụ khụ..." Hoàng Tiểu Nghệ hắng giọng, "Ai nói tôi có bạn gái?"
Lạc Phúc Thủy: "Đăng trên vòng bằng hữu, đồng nghiệp nói."
"Đó là bọn họ hiểu lầm." Hoàng Tiểu Nghệ kiên quyết giải thích, "Nếu tôi có, vậy cũng là có bạn trai a."
Lạc Phúc Thủy mặt vô biểu tình: "À."
Hoàng Tiểu Nghệ sờ sờ chóp mũi của mình, không biết nên nói gì.

Lạc Phúc Thủy, "Dù sao ý tứ của tôi không phải như vậy, hẳn là em hiểu."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ò."
Lạc Phúc Thủy, "Trì hoãn ở đây một chút sao?"
Mặt Hoàng Tiểu Nghệ nóng lên, kéo áo khoác lên, trực tiếp xoay người đi xuống, "Này có gì trì hoãn, tôi không có nhu nhược như vậy..."
Vừa nói xong chân liền trượt một chút.

Lạc Phúc Thủy, "..."
Hoàng Tiểu Nghệ, "..."
Lạc Phúc Thủy đi tới đỡ nàng, Hoàng Tiểu Nghệ né tránh: "Đây là vì xuống cầu thang, thang lầu thật sự quá nhiều..."
Nhưng thang lầu nhiều, nàng đều không lựa chọn tìm thang máy xuống lầu.

Chẳng sợ tốc độ có chút chậm, cũng muốn chậm rãi cùng Lạc Phúc Thủy đi xuống.

"Chỗ bị thương tốt hơn chưa?" Không khí an tĩnh bỗng nhiên vang lên thanh âm của Lạc Phúc Thủy.

Hoàng Tiểu Nghệ trừng mắt: "Cũng không bị thương cái gì, có thể bị thương cái gì a..."
Lạc Phúc Thủy: "Lần này còn nặng tay không?"
"Ngọa tào..." Hoàng Tiểu Nghệ mắng một câu, không biết Lạc Phúc Thủy sao có thể mặt vô biểu tình nói ra câu này, thảo luận vấn đề này giống như đang thảo luận bữa trưa hôm nay ăn gì vậy.


Nàng không thể thua, nàng cũng muốn lấy ra khí thế hoa hoa nữ tử.

"Còn được, quá nhẹ cũng không thú vị."
Lạc Phúc Thủy phát ra tiếng cười khẽ: "Ừm...!cảm thấy em rất thích."
Hoàng Tiểu Nghệ, "..."
Lạc Phúc Thủy, "Hôm nay hoàn cảnh hạn chế, có chút sốt ruột, em thật chặt, sợ em sẽ đau."
Hoàng Tiểu Nghệ, "........"
Lạc Phúc Thủy, "Nếu không thoải mái thì nói với tôi, điều chỉnh kịp thời."
Hoàng Tiểu Nghệ siết chặt nắm tay, "Lần sau tôi sẽ làm chị thoải mái."
Lạc Phúc Thủy, "Được a."
Được a.

Tốc độ trả lời của cô cực kỳ nhanh giống như gấp không chờ nổi.

Mượt mà giống như dòng nước.

Hoàng Tiểu Nghệ trừng lớn mắt, đột nhiên xoay người nhìn cô, không biết như thế nào đã định ra lần sau, cũng không biết Lạc Phúc Thủy thoạt nhìn công khí mười phần như thế nào lại đột nhiên chịu làm kèo dưới.

Lạc Phúc Thủy: "Có vấn đề gì sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ, "Hai lần này có phải chị buộc làm công hay không vậy?"
Lạc Phúc Thủy cười muốn chết: "Tôi bị cái gì buộc, tôi có thể bị cái gì buộc làm công?'
Hoàng Tiểu Nghệ sờ sờ mũi: "Ồ, xem ra là lật."
Lạc Phúc Thủy: "Ừm, đều được."
Hoàng Tiểu Nghệ tiếp tục đi xuống: "Vậy phạm vi này cũng quá lớn, đi ra ngoài chơi không cần để tâm, cho dù là công hay thụ chị đều có thể làm."
Lạc Phúc Thủy không nói nữa.

Trong đầu Hoàng Tiểu Nghệ có chút loạn, loạn lại như trút được gánh nặng, "Trước đó tôi có chút...!ừm...!rốt cuộc trước kia chưa từng phát sinh loại chuyện này với nữ nhân.

Hôm nay chị tới tìm tôi cũng khá tốt, nói ra chuyện này, chúng ta còn có thể tiếp tục...!cùng nhau."
"Tôi cũng không phải cố ý trốn chị, tôi cũng không phải không cho chị cơ hội suy xét, lần trước là ngoài ý muốn, tôi cũng cần thời gian suy nghĩ một chút, nghĩ đi nghĩ lại thì..."
"Lần này hai ta đều rất thanh tỉnh, không uống rượu như lần trước, đó chính là hành vi bình thường của người trưởng thành.

Tôi không có gánh nặng tâm lý gì, hy vọng chị cũng không có a."
"Nhưng lần sau chúng ta đừng chọn loại địa phương này, cảm giác như...!giống như động dục ở đâu cũng được, làm người quá ngượng ngùng..."
"Đến tiệm của chị thì sao? Tiệm trà sữa hoặc là phòng nhỏ? Hay là nơi chị đề cử? Tôi ở thành phố S hẳn là không biết nhiều bằng chị..."

"Im lặng đi." Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên lên tiếng.

Hoàng Tiểu Nghệ nói nhiều đến không dừng được: "..."
Lạc Phúc Thủy ôm bả vai nàng, ngón tay trái đặt ở trên môi nàng.

"Vẫn là lúc im lặng tương đối đáng yêu."
Hoàng Tiểu Nghệ, "..."
Hoàng Tiểu Nghệ nghĩ thầm, lần sau chị hôn tôi cũng ngậm miệng, đến lúc đó đừng có hối hận.

Nhưng nàng không thể làm Lạc Phúc Thủy hối hận.

Ra khỏi tòa nhà, hai người cứ như vậy mà đi về hướng tiệm trà sữa.

Tới tiệm, mở cửa lớn, nụ hôn của Lạc Phúc Thủy liền rơi xuống như bão táp.

Hoàng Tiểu Nghệ có chút gấp không chờ nổi, gấp không chờ nổi muốn thành Hoàng Tiểu Nghệ làm cô thoải mái.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Tiểu Nghệ làm công, Hoàng Tiểu Nghệ nơi nào từ chối thỉnh cầu như vậy.

Cho nên nàng hôn đến kịch liệt, động tác trên tay cũng kịch liệt.

Quần áo của hai người nhanh chóng rớt xuống, trạng thái uống rượu và không uống rượu cũng không mấy khác biệt.

Lăn lộn một hồi, Hoàng Tiểu Nghệ phát hiện chính mình như người ngốc.

Nàng đều không tìm chuẩn vị trí, tựa như thiếu niên ngốc không giỏi môn sinh học.

Vì thế để Lạc Phúc Thủy cười, xoay người áp nàng xuống, dạy nàng từng chút.

Mấy giờ sau cũng không làm chuyện gì khác, chỉ học tập.

Đến cuối cùng bụng đói kêu vang, lại ăn bữa cơm Lạc Phúc Thủy làm, còn có đồ uống mang hương vị kỳ lạ, Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ này mới là ý nghĩa "Tùy tiện uống."
"Về sau chúng ta đều như vậy sao?" Hoàng Tiểu Nghệ ngơ ngác hỏi một câu.


Lạc Phúc Thủy giương mắt, ánh đèn dừng ở trên lông mi, thoạt nhìn ấm áp lại lạnh nhạt: "Về sau thế nào, đến về sau lai nói."
Hoàng Tiểu Nghệ cảm thấy cô đúng lạ đại triệt học gia, đại tra nữ triết học gia.

Nhưng nàng cảm thấy cô nói đúng, vì thế nàng lại giơ ngón tay cái lên, "Được, về sau lại nói."
Về sau này, dây dưa rất lâu.

Hai ngày liên tục không gặp Lạc Phúc Thủy, Hoàng Tiểu Nghệ liền có chút nhớ cô.

Muốn cùng cô hòa thành cảm giác ở bên nhau.

Liên tục đến ngày tuyết rơi tán loạn, Hoàng Tiểu Nghệ về nhà ăn tết, trong nhà giới thiệu đối tượng cho nàng, nàng ngồi đối diện với nam nhân trước mặt, có chút chột dạ.

Chột dạ mà lôi Lạc Phúc Thủy so sánh với nam nhân kia.

Năm sau, trở lại thành phố S, ra ga tàu cao tốc, chui vào trong xe Lạc Phúc Thủy tới đón.

Hai người đều không nhịn được, ở trong xe lăn lộn một trận.

Hoàng Tiểu Nghệ ra kết luận: Lạc Phúc Thủy thắng, thắng bất bại.

Liên tục đến ngày mùa hè, mùa hè lại đến mùa thu, qua mùa thu Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng rủ nàng ra nước ngoài nghỉ phép, nàng do dự hai giây, hỏi hai người họ: "Có thể mang Lạc Phúc Thủy theo không?"
Lâm Ỷ Miên, Hứa Nguyệt Lương: "?"
Bị tra hỏi nửa ngày, cuối cùng Hoàng Tiểu Nghệ không biết xấu hổ mà cười nói: "Này có gì sao, phương diện kia chính là phù hợp không có cách nào, cụ thể thì hai người hỏi Lạc Phúc Thủy đi."
Sau đó, hai người dùng hành động giải thích cho Lâm Ỷ Miên.

Liên tục đến thời điểm ăn Tết, Lạc Phúc Thủy đưa Hoàng Tiểu Nghệ đến nhà ga, xe đã tới đích, lai dừng ở ven đường hồi lâu.

"Năm nay trở về còn xem mắt sao?" Lạc Phúc Thủy hỏi nàng.

"Tôi cũng không muốn a," Hoàng Tiểu Nghệ bất đắc dĩ mà cười, "Ai mà thích xem mắt a, nhưng không còn cách nào khác, bảy cô tám dì đều tới giới thiệu, vì không làm khó gia trưởng nên chỉ có thể lừa gạt."
"Ừm," Lạc Phúc Thủy lên tiếng, đột nhiên nói, "Tôi không có loại chuyện phiền não này."
Hoàng Tiểu Nghệ ngẩn người, trước kia hai người chưa từng nói tới vấn đề này, về gia đình của Lạc Phúc Thủy.

"Ba mẹ tôi đều không còn nữa, ông bà nội lớn tuổi cũng không cần tôi quản.

Những miếng đất này của tôi cùng tài chính mở của hàng đều là khoản bồi thường phá bỏ cùng di dời," n
Lạc Phúc Thủy đặt ngón tay ở tay lái, tầm mắt dừng vào thân cây ở bên ngoài cửa sổ, "Cho nên tôi mới không có loại chuyện phiền não đó."
"Khá...!khá tốt." Hoàng Tiểu Nghệ không biết nói gì.


Lạc Phúc Thủy lập tức cười, đôi mắt cười kia hướng về phía Hoàng Tiểu Nghệ, có ánh sáng ôn hòa.

Nhưng ngoài miệng lại có chút không khách khí, "Em chính là ngốc."
Hoàng Tiểu Nghệ, "!!!"
Hoàng Tiểu Nghệ bổ nhào trên người cô, "Chị đùa tôi đấy à!!!"
Lạc Phúc Thủy ôm lấy người, hung hăng cắn mấy ngụm.

Mãi cho đến khi thời gian không thể trì hoãn thêm, Hoàng Tiểu Nghệ mới xuống xe.

Lạc Phúc Thủy dựa vào cửa xe vẫy tay với nàng, cuối cùng là an ủi nàng một câu: "Cố lên, hai năm nữa cũng sẽ không thúc giục nữa."
Hoàng Tiểu Nghệ cười nói, "Vậy a."
"Chịu đựng," Lạc Phúc Thủy nói.

Hoàng Tiểu Nghệ mấp mấy môi, không nói nên lời.

Có lẽ nàng thật sự là người ngốc, yếu đuối, do dự lại ích kỷ.

Cho dù biết chính mình nhất định sẽ hối hận, lại vẫn không dám nói cái gì.

Nàng kéo hành lý đi vào trong, thấy rõ con đường phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, mà sau này...!
Lạc Phúc Thủy đứng ở phía sau nàng, nhất định đang nhìn nàng, sẽ cùng nàng phát sinh ra chuyện gì, cái gì nàng cũng không biết.

Hoàng Tiểu Nghệ hít hít mũi, tiến vào trạm, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên Lạc Phúc Thủy vẫn ở vị trí cũ, chưa lên xe.

Gió thổi tóc dài của cô lên, thời tiết không tốt lắm, cả người đều trở nên u ám.

Hoàng Tiểu Nghệ ném hành lý xuống, bước nhanh qua, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Lạc Phúc Thủy, cho cô một cái ôm thật chặt.

Nàng dán bên tai cô nói: "Chờ tôi trở về."
Lạc Phúc Thủy trả lời nàng: "Được."
Hoàng Tiểu Nghệ cảm thấy loại lời nói này còn chưa đủ, lại nói: "Trở lại sẽ chơi mấy thứ mà chị thích, làm chị chơi đủ."
Lạc Phúc Thủy nhẹ nhàng cười rộ lên, ôm lấy eo nàng, "Được,"
Hoàng Tiểu Nghệ cũng cười, "Chị nói đúng, lại qua mấy năm sẽ không thúc giục nữa."
Lạc Phúc Thủy, "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ nắm chặt quyền: "Chịu đựng."
Lạc Phúc Thủy trộm hôn lên tai nàng, nói: "Chịu đựng."
HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận