Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!


Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu giờ làm bài vang lên, Diệp Thanh An nhanh chóng lật tờ đề lên để xem, tay vừa thoăn thoắt viết đáp án lên tờ giấy.

Những câu đầu là kiến thức cơ bản về cơ giáp.

Dường như tất cả mọi người đều có thể giải quyết được nó, chỉ là càng ngày càng đi xuống nhưng câu sau nó càng ngày càng khó, càng hốc búa, và càng có nhiều bẫy rập trong câu hỏi hơn.

Điều này khiến rất nhiều thí sinh đều căng thẳng đến toát mồ hôi hột, căng thẳng đến đầu ngón tay cầm bút cũng trắng bệch, nhưng trong đó không có Diệp Thanh An.

Tại sao ư?
Không nói đến việc Diệp Thanh An sống trước toàn thế giới này hơn mười năm, lại nói vài ngày trước cậu cùng Tần Trạch bàn về một đống kiến thức liên quan đến cơ giáp để tiện chăm sóc Bánh Bao Nhỏ hơn.

Nhưng không biết có phải là do Tần Trạch lén xem đề thi hay không mà dường như những thứ cậu ta nhắc với Diệp Thanh An lúc đó hiện tại đều có trong tờ đề thi này.

Cái này khiến Diệp Thanh An có cảm giác như mình đang gian lận vậy.

Nhưng mà học sinh mà, trong đời ai cũng phải có ít nhất một lần gian lận chứ, cho nên xin phép cho cậu được gian lận lần này vậy.

Đùa thôi.


Nói là gian lận nhưng thực chất những câu Tần Trạch nói đến không phải là tất cả trong đề thi, có vài câu phải tự mình cảm nhận mà viết ra mới được.

Cho đến khi thời gian làm bài kết thúc, rốt cuộc Diệp Thanh An vẫn là để trống ba câu tự luận còn trắc nghiệm không làm được thì cậu khoanh đại, ít nhiều gì nếu may mắn thì có thể lấy thêm được ít điểm.

Đến lúc rời khỏi phòng thì, Diệp Thanh An nhìn một đám người mặt mày nhăn thành một đoàn, sắc mặt căng thẳng vẫn không đổi.

Lúc nãy một người đi tới vỗ lưng Diệp Thanh An, cậu quay người lại thì phát hiện là một nam sinh ngồi ở phía sau mình ban nãy, vì vậy cậu hơi nở nụ cười hỏi đối phương: "Có chuyện gì sao?".

"Khi nãy nhìn cậu làm được rất nhiều nha, cậu thật giỏi quá." Người kia nở nụ cười hâm mộ.

Diệp Thanh An ngây người chỉ vào mình, không chắc chắn lắm hỏi lại: "Tôi á?".

"Đúng vậy." Người kia gật đầu.

"Không, không.

Tôi nào có tài giỏi như thế khi nãy tôi đã bỏ hết ba câu tự luận hơn nữa trắc nghiệm cũng chẳng làm được bao nhiêu cả." Diệp Thanh An xua tay thở dài.

Nam sinh kia nhìn Diệp Thanh An, ánh mắt giống như muốn đánh người tới nơi ấy: "Cậu bỏ ba câu tự luận? Còn tôi chỉ làm được một câu thôi này...!Aiz không hổ là trước đệ nhất quân đội liên bang."
Diệp Thanh An cười trừ vài tiếng sau đó nhanh chóng cầm lấy vật dụng cá nhân của mình rồi tìm một chổ thoáng mát nào đó đợi kết quả.

Bình thường việc chấm điểm trên giấy như thế này đều sẽ để cho robot làm hết, và tốc độ cũng khá nhanh khoảng ba mươi phút là đã có thể có kết quả.

Nhưng bởi vì số lượng thí sinh khảo hạch ở vòng một rất lớn cho nên việc chấm điểm mất nhiều thời gian hơn rất nhiều, bọn họ phải ngồi hai tiếng chờ đợi mới có thể có kết quả.

Lúc này quang não của tất cả mọi người đều có thể sử dụng lại bình thường nhờ màng ngăn từ trường do phi thuyền phóng ra.

Chỉ cần liên kết quang não với mạng lưới trung tâm của trường là có thể thấy được kết quả.

Lần này, thí sinh dự thi hơn mười ngàn người nhưng người qua được vòng 1 để tiến vào vòng hai chỉ có ba ngàn người mà thôi.

Sự loại bỏ này cũng thật sự...!Vô cùng khắc nghiệt.

Diệp Thanh An tìm mãi mà vẫn không thể nhìn thấy tên mình, tay cầm quang não hơi run lên.


Không phải là cậu bị loại rồi chứ?
Sao có thể, một người trọng sinh trở lại như cậu, còn ăn gian khi được Tần Trạch chỉ dẫn trước đó vậy mà vẫn không lọt nổi vào ba ngàn người này hay sao?
Diệp Thanh An cảm giác mình sắp suy sụp tới nơi rồi đây nè.

Chỉ là còn chưa để Diệp Thanh An rơi vào trầm cảm, một cái tên quen thuộc đã đập vô mắt cậu, sau đó là số thứ tự của cái tên này.

Diệp Thanh An xém chút xíu nữa là đứng không vững.

Cậu xoa xoa mắt, một lần nữa nhìn vào trong quang não xác nhận được một trăm phần trăm việc này là sự thật, cậu hoàn toàn không nhìn nhầm.

Cậu - Diệp Thanh An đậu vào vòng hai rồi với thành tích đứng thứ hai của bảng đó!!!
Tin được hay không đây?
Ha ha.

Diệp Thanh An cảm giác bản thân vừa nãy giống như một người lang thang đang đứng chênh vênh bên bờ vực cuối cùng trượt chân rơi xuống bên dưới, sợ hãi nhắm mắt chờ chết.

Chỉ có điều khi rơi được một nửa đoạn đường thì người lang thang dở hơi đó mới nhớ ra là mình biết bay vậy.

Tâm trạng vô cùng thất thường, không thể diễn tả được hiện tại cậu đang mừng như điên hay là tức giận vì bản thân không chịu nhìn cho rõ nữa.

Lúc này vào giám thị cùng những anh chị khóa trước đi đến đưa những người không đậu vào vòng trong lên phi thuyền trở về, những người đã lọt vào được vòng trong thì được xếp lên cùng một cơ giáp đi đến Trường đại học quân đội Liên Bang để nghỉ ngơi một buổi tối, sáng mai họ sẽ được đưa đến tinh cầu nguyên thủy để tiến hành chiến đấu.

Diệp Thanh An mang theo Bánh Bao nhỏ lên phi thuyền, nhìn mặt đất cách mình càng ngày càng xa, bỗng nhiên đầu Diệp Thanh An đau điếng giống như là có một cáo mũi dùi sắc nhọn đâm xuyên qua vậy.


Không xong, chẳng lẽ tinh thần lực lại có vấn đề?
Diệp Thanh An lo lắng nghĩ, nhưng sau đó sự đau đớn đã khiến Diệp Thanh An không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.

Diệp Thanh An cứ nghĩ đến khi mình tĩnh dậy sẽ thấy một mảnh hổn loạn trên phi thuyền, chỉ là không ngờ lúc cậu bừng tĩnh thì cậu vẫn đang ngồi ở chổ cũ, xing quanh mọi người vẫn là một bộ mặt bình thường giống như chưa hề có việc gì xảy ra cả.

Cậu giật mình xem quang não thì mới phát hiện từ lúc tinh thần lực mình bạo động tới hiện tại đối với Diệp Thanh An nó giống như là một vài phút nhưng thực chất nó chỉ trôi qua một vài giây mà thôi, hoàn toàn không có bất kì ảnh hưởng gì đối với người xung quanh cả, ngay cái Bánh Bao Nhỏ đang ngồi trên vai cậu cũng không cảm nhận được.

Trong lòng Diệp Thanh An dâng lên một sự khác thường.

Tinh thần lực của mình...!Tại sao cứ luôn không ổn định như vậy?
Cứ có cảm giác như bản thân mình đã quên cái gì đó...!
______________
Ố là la, lại là tui đây.

Ok mỗi ngày một chương nha.

À nhắc nhở một chút, chúng ta chuẩn bị du hành thời gian nha
(.❛ ᴗ ❛.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận