Người Thừa Kế Hào Môn


Trịnh Thái! Ông vua ngầm thế giời của Thành phố Thượng Giang, người có thể một tay che trời ở nơi này.

Nếu lúc trước Hàn Long còn rất kiêu căng thì bây giờ khi nhìn thấy Trịnh Thái bước vào trong phòng bao hắn lập tức giống như một tên đàn em, mặt âm trầm đứng ở chỗ kia.

“Anh Thái, anh dẫn nhiều người đến chỗ tôi như vậy có ý gì chứ?”

Mặt Hàn Long trầm như nước, âm thầm cắn răng, trong lòng có chút khó chịu.

Hắn có thể động tay với Trịnh Thái không? Tất nhiên hắn không thế! Còn Trịnh Thái hoàn toàn không để ý tới Hàn Long, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

Điều này khiến Hàn Long càng thêm tức giận.

Ông ta cũng quá xem thường người khác rồi! Dù sao hắn cũng là một trong năm đại ca thế lực ngầm của Thành phố Thượng Giang đấy! Nhưng cảnh tượng tiếp theo đủ để khiến mọi người trong phòng bao kinh sợ! Cho dù Sở An An đã biết được đại khái thân phận của Trần Bình, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cảnh này trong lòng cực kỳ vẫn kinh ngạc.

Trịnh Thái cất bước lớn đi thẳng về phía Trần Bình, ông ta cởi mũ xuống, cực kỳ cung kính cực kỳ khiêm tốn cúi thấp đầu nói: “Cậu Trần, xin lỗi cậu, tôi đến muộn!”

Cậu ấy là cậu chủ của lão Kiều, vậy tất nhiên cũng là cậu chủ của ông.

Sắc mặt Trần Bình bình tĩnh, anh chỉ thản nhiên gật đầu, nói: “Ông biết nên làm như thế nào rồi chứ?”

“Đương nhiên, thưa cậu.”

Trịnh Thái thẳng người lên, ánh mắt âm trầm tàn độc nhìn về phía Hàn Long.

Còn về Hàn Long.

Hắn lúc này ngây ra như phỗng từ lâu, hắn không thể tưởng tượng được rằng ông Hoàng của thế giới ngầm Thành phố Thượng Giang thế mà lại cung kính với tên trai bao kia như vậy.

ahihi đây là chuyện gì vậy chứ? Hàn Long cũng không phải tên ngốc, chỉ trong nháy mắt hắn đã đoán được ra chàng trai này có thân phận không tầm thường.

Bấy giờ Trịnh Thái với sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Hàn Long.

Chát! Một cái tai như trời giáng rơi mạnh lên mặt Hàn Long.

Hàn Long không dám tin nhìn Trịnh Thái, ánh mắt cực kỳ độc ác.


Hắn giận dữ nói: “Trịnh Thái! Anh đây là ép tôi động chân động tay với anh? Trong giọng nói không có chút ầm ĩ, chỉ có sự hung tàn.



Động chân động tay với tôi? “Trịnh Thái cười lạnh hai tiếng, tiến lên phía trước đạp một phát vào lồng ngực của Hàn Long, đôi giày trắng của ông dẫm mạnh lên mặt của hắn.



Chỉ dựa vào tên Hàn Long như anh mà muốn động chân động tay với ông đây? “ Quả không hổ danh là ông vua thế giới ngầm Thanh phố Thượng Giang ra tay liền tàn ác lạnh lùng như vậy! Ông ta hoàn toàn không để Hàn Long vào trong mắt, dạy dỗ anh ta giống như dạy dỗ đàn em của mình.

Trịnh Thái nhìn Hàn Long một cách khinh thường, tiếp đó lạnh lùng mở miệng nói:”

Hôm nay phàm là những ai đã đắc tội với cậu Trần đều sẽ nằm trong danh sách tử vong của tôi, người nào cũng chạy không thoát! “ Dứt lời, mấy tên đàn em Trịnh Thái mang tới đem tất cả thuộc hạ của Hàn Long ấn xuống mặt đất.

Những tiếng hét đầy đau đớn không ngừng vang lên.

Đúng vào lúc này, một giọng nói chất vấn lạnh lùng vang lên phía sau rèm châu.

Tôn Trạch Minh dùng khăn giấy bụm lấy cái đầu đầy máu, hắn vén rèm châu một cách giận dữ rồi hét lên:”

Ông là Trịnh Thái? Ý ông là ông cũng dám ra tay với tôi? “ Lúc này đây Tôn Trạch Minh cực kỳ tức giận.

Hắn ta chỉ đến đây chơi gái thế mà lại bị người đánh.

Hàn Long đang nằm trêи đất, âm trầm cười gằn nói:”

Anh Thái, anh đừng có trách tôi không nhắc nhở anh, tổng giám đốc Tôn không phải là người mà anh có thể dây vào đâu! Cho dù ở Thành phố Thượng Giang này, anh rất có quyền lực đi nữa nhưng trước mặt Tổng giám đốc Tôn đến từ Kim Lăng, anh cũng chỉ là một tên đàn em mà thôi! “ Tổng giám đốc Tôn đến từ Kim Lăng? Trịnh Thái khẽ nhíu mày lại, càng dẫm mạnh chân hơn rồi đưa mắt liếc nhìn về người đàn ông đứng trêи cầu thang.

Nhìn thấy sự nghi ngờ của Trịnh Thái, Hàn Long lập tức bò dậy từ mặt đất, chạy đến bên cạnh Tôn Trạch Mình, chỉnh lại chiếc áo vest của mình, cáo mượn oai hum nói:”

Anh Thái, đây là Tổng giám đốc Tôn – Tôn Trạch Minh, người phụ trách công ty chi nhánh ở Thượng Giang của bệnh viện Đường Nhân ở Thành phố Kim Lăng, anh ấy cũng là cháu ngoại của giáo sư Đường Hòa Mẫn! “ Đến câu cuối cùng, Hàng Long nói cực kỳ to giống như sợ người khác không biết vậy.

Thích! Ánh mắt của Trịnh Thái co rúm lại, tầm mắt rơi lên trêи người Tôn Trạch Minh, khí thế nhất trời cũng giảm đi nhiều.

Tên kia thế mà lại là cháu ngoại của Đường Hòa Mẫn! Dường như nhận ra được sự khó xử của Trịnh Thái, Trần Bình hơi nhói mày, lạnh giọng.


Trịnh Thái đi tới bên cạnh Trần Bình, ghé vào tai anh cung kính nói:”

Cậ Trần.

Sợ rằng chúng ta không thể động vào tên Tôn Trạch Minh này.

“ Quả thực bọn họ không thể động vào hắn.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì chú của hắn ta, Đường Hòa Mẫn là ngôi sao sáng trong làng y học thế giới, thậm chí ở trong nước còn được mệnh danh là Hoa Đà tái thế.

Có rất nhiều bệnh nhân được Đường Hòa Mẫn chữa trị là nhân vật tai to mặt lớn cả trong nước lẫn quốc tế.

Mà những nhân vật tai to mặt lớn này chỉ cần khẽ mở miệng ngay lập tức có thể rung chuyển nền kinh tế của một nơi nào đó.

Trong số đó, không ít người có địa vị cao trong giới chính trị trong và ngoài nước.

Giống như chủ tịch tỉnh Giang Hải cũng là bệnh nhân của giáo sư Đường Hòa Mẫn.

Không một ai dám trêu chọc vào một người có sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Đương nhiên, mọi người đối với vị Thái Đẩu của giới y học này đa phần đều là tôn kính.

Người nào động vào vị trí Thái Đầu này có thể dẫn tới một trận động đất cấp độ bảy! Sau một phen giải thích, bên thái dương của Trịnh Thái mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh.

Ông dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hàn Long và Tôn Trạch Minh trợn mắt nhìn về phía mình, trong lòng bỗng có chút hoảng hốt.

Nhưng tiếp đó, vượt qua ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Trần Bình đứng trong đám người không có chút kinh hoảng nào, ngược lại chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tôn Trạch Minh và nói:”

Trêи đời này không có ai mà tôi không thể đụng vào.

“ Trịnh Thái cả người chấn động, ánh mắt lập tức sáng rực.


Nhưng tên Tôn Trạch Minh lại giận quá mà bật cười, mặt sa sầm nói:”

Được lắm, thằng nhóc con mày cũng ngông cuồng lắm! Tao không tin, ở Thành phố Thượng Giang bé tý con con này vẫn có người mà Tôn Trạch Minh tao không làm gì được! “ ”

Hàn Long, bây giờ tao muốn đánh thằng đó thành người tàn phế! Còn nữa, đem hai con đàn bà kia lột sạch ra cho tao, tao muốn chơi nát con đàn bà đó trước mắt nó! “ Ánh mắt Tôn Trạch Minh lộ ra vẻ hung tàn, hắn hoàn toàn không đem Trần Bình để vào trong mắt.

Chú của hắn chính là giáo sư Đường Hòa Mẫn, chỉ cần khẽ giậm chân một cái cũng đủ để làm rung chuyển cả cái Thành phố Thượng Giang này.

Một thằng đàn ông yếu đuối tay trói gà không chặt mà cũng dám nói ra câu phách lối như vậy, đúng là chán sống! Bên này Hàn Long âm trầm nở nụ cười, hét vào bộ đàm trong tay:”

Tất cả vào đây cho ông, làm việc! “ Cộp cộp cộp! Trong nháy mắt, cửa phòng bao lại xông đến thêm mấy tên đô con nữa, chúng đem cả căn phòng bao vây lại một cách kín mít.



Đánh nó! Đánh què tất cả chúng nó cho tao! “Hàn Long vẫy tay gào lên, ý cười tàn độc trong mắt càng thêm nồng đậm.

Trịnh Thái kinh hãi đến biến sắc, ông ta chỉ đem có mười mấy người đến.

Ông chỉ vào Hàn Long giận dữ hét lên:”

Hàn Long, tôi khuyên anh đừng tự rước họa vào thân, cậu Trần không phải là người mà anh có thể trêu chọc được đâu! “ ”

ahihi! Ở đây còn có người mà Tôn Trạch Minh tao không động vào được chắc? “Tôn Trạch Minh đứng trêи cầu thang hét lên, hai mắt đỏ lừ cùng với mặt dính đầy máu của hắn khiến người ta cực kỳ sợ hãi:”

Đánh cho ông! Đánh chết thì thôi! “ ”

Cậu Trần! “ Trịnh Thái biết tình thế bây giờ rất nguy hiểm, ông dán chặt mắt vào mấy tên côn đồ đang vung cây gậy kim loại về phía Trần Bình, rồi ngay lập tức xông vào đánh nhau với chúng.

Trịnh Thái không hổ là ông vua của thế giới ngầm, ông chỉ cần hai ba chiêu liền đem ba bốn tên côn đồ đánh ngã xuống đất.

Hàn Long bên kia ánh mắt càng thêm lạnh lùng, hắn khẽ nheo mắt lại rồi tự mình mang theo bảy tám anh em vây xung quanh.

Cho dù Trịnh Thái có mạnh đến đâu thì hai quyền khó địch bốn tay, chẳng bao lâu sau bị đè xuống đất.

Hàn Long kiêu căng dẫm lên trêи lưng của Trịnh Thái, hung hăng cười nói:”

Anh Thái, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay! Từ hôm nay trở đi, Thành phố Thượng Giang này sẽ do Hàn Long tôi quản lý! “ Trịnh Thái cắn chặt răng, giận dữ nhìn Hàn Long, nói:”

Hàn Long, mày có thể động vào tao nhưng tuyệt đối không thể động vào cậu Trần.

Bằng không mày sẽ phải hối hận! “ ”


Mẹ kiếp! Ông còn dám uy hϊế͙p͙ tôi! “Hàn Long lại giậm mạnh vào lưng Trịnh Thái, ánh mắt hắn càng thêm tàn nhẫn.

Phòng bao lúc này cực kỳ điêu tàn, thuộc hạ của Hàn Long chế ngự Trịnh Thái, Sở An An cũng những người ông ta mang đến khác.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Trần Bình đang đứng ôm Giang Uyển bị dọa ngất.

Tôn Trạch Minh đi từng bước xuống dưới cầu thang, ánh mắt hắn hung ác, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm:”

Thằng nhãi ranh, không phải vừa rồi mày còn rất ngông cuồng hay sao? Đến đây, chai rượu đây, có giỏi lại đập vào đầu ông xem! “ Trần Bình cực kỳ bình tĩnh, khuôn mặt không chút sợ hãi, anh nhẹ nhàng đặt Giang Uyển lên trêи sofa thở dài nói:”

Tôn Trạch Minh, Hàn Long, các người tuyệt đối đừng có trêu chọc tôi.

“ Nghe thấy lời này, Tôn Trạch Minh tức nổi trận lôi đình, chỉ vào Trần Bình rồi hét lên:”

Hàn Long, đánh què nó cho tao, để nó quỳ xuống mà nói chuyện với ông đây.

“ Tiếp đó, hắn cực kỳ kiêu căng ngồi lên trêи ghế sofa, ánh mắt đầy sự khinh miệt, hút một điếu xì gà, có người hầu đi tới giúp hắn băng bó vết thương trêи đầu.

Hàn Long cầm gậy kim loại trong tay, nở nụ cười lạnh đi về phía Trần Bình.



Hàn Long, anh dừng tay mau! Anh tuyệt đối không được động vào cậu Trần! “Trịnh Thái bị đè xuống đất nhưng vẫn gào lên.

Nếu như cậu chủ xảy ra chuyện gì ở đây, Trịnh Thái ông chỉ có thể tự vẫn để tạ tội.

Hàn Long chỉ khinh bỉ cười một cái rồi cầm lấy cây gậy bóng chày vung về phía đầu gối Trần Bình đang đứng thẳng tắp ở chỗ kia.

Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại không hợp thời vang lên khiến tất cả mọi người khựng lại.

Hàn Long nhìn về phía Tôn Trạch Minh, người kia cực kỳ khinh thường, lạnh giọng nói:”

Để nó nghe.

“ Trần Bình nhíu chặt mày lại, nhìn số điện thoại lạ gọi tới, sau đó anh không coi ai ra gì nghe điện thoại:”

Alo! Ai đấy? “Chào cậu Trần, tôi là Đường Hòa Mẫn! Tôi đã mang theo người đến Thành phố Thượng Giang rồi ạ, không biết cậu có tiện gặp mặt chúng tôi một lần hay không?”

Đường Hòa Mẫn ở đầu bên kia điện thoại cực kỳ cung kính, thái độ cũng vô cùng khiêm tốn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận