Người Mạnh Là Thiên Hậu

Edit: Lăng Mộ Tuyết

Cô nói: "Trên đời này luôn luôn có một người, khiến anh bỏ được cả tính mạng, huống chi là ánh mắt? Trái tim của em đã cùng đập với anh ấy, cùng nhìn tất cả phong cảnh trên đời."

Thân thể Cẩn Hoành và Nhan Đan Khanh cừng đờ, kinh ngạc nhìn cô.

Trong lúc này, bọn họ cảm thấy có thể hiểu Hạ Minh Y, cũng hiểu Tô Ly, càng hiểu tình cảm giữa bọn họ. Nhưng cẩn thận đi tìm, lại không có manh mối.

Thật lâu sau, Hạ Minh Y nghe được giọng nói trầm thấp của Cẩn Hoành: "... Được."

=== ======

Y như lời Hạ Minh Y, giải phẫu rất thành công. Khi băng gạc được tháo xuống, Tô Ly nhìn thấy ánh sáng bên ngoài càng ngày càng trở nên rõ ràng, phía trước có bóng người lắc lư, biết lần này đã thành công rồi!

Sauk hi vui sướng, anh kêu to một tiếng: "Y Y, anh nhìn thấy rồi!"

Người thân đứng bên cạnh cứng đờ người, lúc này anh mới nhớ tới, trước khi phẫu thuật, Hạ Minh Y nói với anh, bọn họ tìm được một nguồn cung cấp mới, lần này nhất định sẽ thành công. Cho nên cô có thể yên tâm mà đi rồi, có một bộ phim điện ảnh rất quan trọng đã đợi cô rất lâu rồi.

Cô bảo khi nào anh hoàn toàn bình phục, lúc đó hãy đi tìm cô.

Nghĩ tới đây, Tô Ly lộ ra một nụ cười mỉm, chờ anh hoàn toàn bình phục, sẽ đi tìm cô.


Ánh mắt càng ngày càng rõ ràng, thật lâu sau, rốt cuộc Tô Ly cũng nhìn rõ mỗi người bên cạnh.

Có ba mẹ, Cẩn Hoành, Cẩn Du, Nhan Đan Khanh, còn có bác sĩ chữa bệnh và nhân viên chăm sóc. Thấy tình hình của anh đã ổn định, tất cả mọi người vui sướng không thôi.

"Xem ra cực kỳ thành công, sau này cứ định kỳ tới đây kiểm tra, xác định không có vấn đề gì là được rồi. Thật sự rất thành công!" Bác sĩ hưng phấn nói với vợ chồng Chung Ly nói, sau đó dẫn y tá ra ngoài, để người một nhà bọn họ ở chung.

"Cẩn Tô!" Tô Vận lập tức chạy vội tới bên cạnh giường bệnh, đau lòng lại vui sướng nhìn con trai yêu thương của mình.

Mấy người khác cũng xông tới.

"Không có việc gì, bây giờ không có việc gì rồi. Anh hai, cám ơn anh, trong lúc em hôn mê, khẳng định có rất nhiều việc đều phải nhờ anh làm."

Cẩn Hoành vỗ vỗ bả vai anh: "Em còn biết anh là anh hai em, vậy còn khách sáo làm gì."

Ngay cả mặt lạnh số một Chung Ly Ngự Thư, cũng không kìm được vui sướng: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Nếu không nhà Chung Ly phải chịu tổn thất nghiêm trọng rồi." (Mở miệng là đã ghét rồi)

Những lời này vừa nói ra, không khí vui sướng cũng có chút biến vị rồi.

Mọi người lại vây quanh nói nói mấy câu, mới ra về.

Dưới sự chỉ đạo chuyên nghiệp của bác sĩ, thân thể Tô Ly khôi phục rất nhanh, định kỳ tới bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện mắt có vấn đề gì, vô cùng phù hợp, phù hợp giống như vốn đó là mắt của anh vậy. Thỉnh thoảnh anh nhìn hai mắt của mình, sẽ có một cảm giác quan thuộc thần kỳ. 


Đôi mắt này là ai hiến? Nếu tìm được, lmt.lqd, nhất định phải cám ơn người đó, nhưng nếu có thể hiến giác mạc, người ta chắc cũng đã mất rồi! Nhưng quan tâm đến người nhà họ là chuyện nên làm.

Chỉ là mỗi lần hỏi A Hoàng, A Hoàng đều nói là một người nặc danh hiến tặng, ngay cả bác sĩ cũng không tìm thấy tin tức.

Tô Ly cảm thấy không thích hợp, những chuyện này đều phải ghi vào hồ sơ, làm sao có thể không tìm thấy? Chẳng lẽ, là fan của anh hiến tặng?

Thôi, chuyện này sau này sẽ điều tra tiếp.

Anh bật cười, xoay người đi lên phi cơ. Lần này bay tới Tokyo, giám khảo của Liên Hoan Phim đã gửi thiếp mời đến cho Thái Kim Huy rồi. Có lẽ tin tức anh tỉnh lại sau hôm mê bên ngoài đã có nghe thấy.

Dù sao Liên Hoan Phim này cũng là Liên Hoan Phim quốc tế, người tới đều là những người có danh tiếng trong giới điện ảnh. Tuy Thái Kim Huy từng nói với anh bộ phim điện ảnh Hàn Quốc kia có ảnh hưởng lớn như thế nào, phòng bán vé cao bao nhiêu, anh cũng không để ở trong lòng.

Trái lại gần đây liên lạc với Y Y, cảm giác có chút không thích hợp. Cô nói đi quay một bộ phim điện ảnh rất quan trọng, nhưng tra tới tra đi, những bộ phim điện ảnh quan trọng được đầu tư gần đây, cũng có mấy cái. Nhưng trong đó... Không có Y Y!

Tô Ly cảm thấy, trong việc này dường như có chuyện gì đó mà anh không biết.

Vẫn trong cơn hoảng hốt, thì nghe được người chủ trì gọi tên của anh, còn chưa kịp phản ứng, Thái Kim Huy khẽ đẩy anh một cái, giọng nói đè nén kìm không được vui mừng: "Tô Ly, ảnh đế!"

Lúc này Tô Ly mới đứng lên, đi lên sân khấu, cùng lúc anh đứng dậy, mọi người ở đây đều cùng vỗ tay, mãi cho đến khi anh đứng ở trên đài, tiếng vỗ tay vẫn không ngừng. Chuyện anh bị thương lúc trước tất cả mọi người đều biết, bây giờ có thể một lần nữa đứng ở chỗ này, chính là kỳ tích!

"Có thể giành được phần thưởng này, đầu tiên tôi muốn cám ơn bạn gái Hạ Minh Y của tôi, nếu không phải hai năm qua cô ấy cẩn thận chăm sóc, có thể tôi vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại. Đây không phải giải thưởng quốc tế đầu tiên tôi nhận được, nhưng sau khi bị thương mà giành được giải, dù sao cũng là một sự an ủi lớn. Cám ơn mọi người trong hai năm qua đã quan tâm đến tôi."


Anh cầm cúp, nói với dưới khán đài: "Giờ phút này, tôi hi vọng Y Y có thể ở đây."

Ở Trung Quốc xa xôi, Hạ Minh Y dựa vào trên ghế sofa, hai mắt nhìn tv nhưng không có tiêu cự. Sauk hi nghe được câu nói kia của Tô Ly, khóe miệng cong lên một độ cong vui vẻ, nước mắt lại chảy xuống.

"Y Y, A Tô đã phát hiện manh mối, hay là đừng gạt nó nữa! Chẳng lẽ phải giấu diếm cả đời sao?"

Cẩn Hoành đưa khăn tay qua, nhẹ nhàng nói.

Tô Ly đọc diễn văn xong, nữ MC nhiệt tình ra chào hỏi và ôm anh, đồng thời nhỏ giọng nói: "Chúng ta có gửi thiếp mời cho tiểu thư Hạ Minh Y... ~ "

Tô Ly đờ người, sau khi xuống lập tức hỏi Thái Kim Huy tại sao lại thế này, Thái Kim Huy lại ấp úng nói không ra lời.

Trong lòng anh phiền muộn, đứng dậy ra ngoài hít thở không khí, sau khi đi đến cửa, lại nghe hai nữ minh tinh Trung Quốc nói chuyện với nhau.

"Tôi thấy hai người Tô Ly và Hạ Minh Y thật đúng là si tình! Giải thưởng Sao Kim năm trước, Hạ Minh Y cũng nói không có Tô Ly ở đây, tất cả đều không có ý nghĩa!"

"Đúng vậy, năm nay Lien Hoan Phim Tokyo, Tô Ly cũng nói như vậy."

"Thật hâm mộ!"

...

Tô Ly cả kinh, lập tức lấy điện thoại ra, lmt.lqd, đi đến một nơi yên lặng, mở video clip trên mạng ra.


"Bây giờ, Tô Ly không có ở đây, tôi cảm thấy tất cả vinh quang cũng không có ý nghĩa."

"... Từ nay về sau, tôi sẽ không nhận bất cứ phỏng vấn nào. Nếu mọi người quan tâm Tô Ly, xin hãy cầu nguyện vì anh ấy, hi vọng anh ấy sớm tỉnh lại... Cuối cùng, xin mọi người hãy quên tôi đi!"

Chưa từng có giấy phút nào, Tô Ly cảm nhận được tâm trạng của Hạ Minh Y chân thật như vậy, cảm nhận được trong hai năm qua cô đã sống như thế nào! Cô đã quyết chiến đến cùng, nếu anh không tỉnh lại, cô sẽ vẫn chăm sóc anh! Cô đã rời khỏi Làng Giải Trí rồi!

Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà anh không biết?!

Tô Ly cảm nhận được lửa giận đang thiêu đốt trong cơ thể, tất cả mọi người biết, chỉ có anh không biết, anh đã từng cảm nhận được đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng sau khi tỉnh lại hỏi cô, cô lại nói không có gì!

Bây giờ xem ra, chuyện anh không biết còn rất nhiều!

Suy nghĩ một chút, trong cơn giận dữ anh dẫn theo Thái Kim Huy lập tức lên phi cơ về nước. Ở trên máy bay, sau khi cưỡng ép dụ dỗ Thái Kim Huy, anh xác định, Y Y nhất định có chuyện gạt anh!

May mắn thời gian từ Tokyo bay về thành phố B tương đối ngắn, vừa xuống phi cơ, anh lập tức gọi điện thoại đến.

"Anh nói thật cho em biết đi, bây giờ Y Y ở đâu?!" Giọng điệu Tô Ly rất thân thiện.

A Hoàng không ngờ anh lại suốt đêm quay về, trong cơn buồn ngủ, bị anh gầm thét làm cho tỉnh táo lại: "Không phải nói đi quay phim sao? Em phải rõ rang hơn anh chứ?"

"Đừng phí lời, em không muốn chơi trò này nữa. Cô ấy đã rời khỏi Làng Giải Trí anh còn muốn gạt em, ST do anh phụ trách, anh sẽ không biết? Không có sự cho phép của anh, cô ấy có thể hủy hợp đồng?! A Hoàng, nếu anh còn không nói thật, sau này em sẽ không nhận anh là anh hai nữa!"

A Hoàng bất đắc dĩ nâng trán, thở dài, nói rõ tất cả chuyện tình cho anh.

"Shit!" Lại nghe thấy đầu bên kia truyền tới lời nói thô tục đã nhiều năm không nghe thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận