Người Đẹp Và Giáo Sư


Editor: Libra moon
Thứ khiến Giang Thừa ngứa mắt không chỉ có bầu không khí giữa hai người, mà còn ở bộ quần áo trên người Diệp Chuẩn.

Giang Thừa nhớ hồi trước Chử Diễm từng mặc một bộ đồ như vậy, kiểu dáng và màu sắc giống y như đúc.

Anh ta cảm thấy nhất định hai người này mặc đồ đôi, hoặc là Diệp Chuẩn đang mặc quần áo Chử Diễm.

Điều đó làm Giang Thừa cảm thấy hôm nay hai người này tới đây là để phát cơm chó thôi.
Giang Thừa: Đau mắt thật đấy.
"Cậu làm gì mà mặt mày như táo bón thế?" Thẩm Kiến An ở bên cạnh hỏi.
"Cậu không hiểu đâu." Giang Thừa bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thầm nghĩ một người chuẩn bị kết hôn sao có thể hiểu cảm giác đau khổ của cẩu độc thân khi nhìn mấy đôi yêu nhau chim chuột chứ.
Thật ra Diệp Chuẩn và Chử Diễm không hề có ý đó, quần áo trên người Diệp Chuẩn đúng là của Chử Diễm.

Bởi vì quần áo cậu mang đến nhà Chử Diễm không có đồ thể thao, nên đã mượn Chử Diễm một bộ, không ngờ lại khiến Giang Thừa hiểu nhầm.
Ba người ra sân bãi đằng sau phòng tập leo núi, huấn luyện viên Thẩm Kiến An đã hẹn thấy bọn họ đến thì tới chào hỏi.

Hỏi bốn người muốn chơi địa hình gì.
Hoạt động lần này Thẩm Kiến An là người tổ chức, tình cờ cũng quen trước với huấn luyện viên.

Thẩm Kiến An quay lại hỏi ba người Chử Diễm: "Các cậu muốn chơi kiểu gì, thi đấu hay luyện tập bình thường?"
"Tớ tùy!" Giang Thừa đáp, leo núi là môn thể thao sở trường của anh ta, chơi kiểu gì hay thi đấu không quan trọng.
Chử Diễm không trả lời mà hỏi Diệp Chuẩn trước: "Em thì sao? Có biết chơi trò này không?"
"Tàm tạm, em từng chơi mấy lần, tùy các anh quyết định." Diệp Chuẩn cười nói, tỏ ý mình không có ý kiến.
"Ừ." Chử Diễm gật đầu, nói với hai người kia, "Bọn tớ cũng tùy."

.

.

Bọn tớ.
Giang Thừa lặng lẽ trợn tròn mắt với cách dùng từ của Chử Diễm, anh ta cảm thấy lần này gọi Chử Diễm là sai lầm rồi.

Giang Thừa có cảm giác mỗi chữ của đối phương nói ra đều như đang phát cơm chó, làm cẩu độc thân như anh ta không chịu nổi.
Ngay sau đó Giang Thừa dơ tay ôm Thẩm Kiến An bên cạnh, nói: "Chúng ta cũng tùy!"
Thẩm Kiến An: ".


.

." Cái quần què gì zây, ai thèm chúng ta với cậu.
Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, Thẩm Kiến An chọn hạng mục thi đấu đua tốc độ.

Bốn người bọn họ vừa vặn chia ra thành hai người một đội.

Sau khi huấn luyện viên mô tả hạng mục tranh tài, mọi người chia nhau ra chỉnh lại trang bị.
Trong lúc đang đeo đồ bảo hộ vào, Diệp Chuẩn đi tới nói với Chử Diễm: "Giáo sư, trình độ của em gà lắm, lát nữa chắc sẽ kéo chân anh."
Chử Diễm điều chỉnh lại dây đeo của mũ bảo hiểm, nghe được vậy anh quay đầu nói:"Không sao, để anh kéo."
"Cởi chỗ nào vậy?" Diệp Chuẩn cười híp mắt hỏi.
".

.

." Chử Diễm bất lực lắc đầu, vươn tay cầm lấy mũ bảo hiểm, bắt đầu cài vào cho cậu.
Diệp Chuẩn hơi nâng cằm lên để anh điều chỉnh lại dây cài giúp mình, vừa nói: "Có phải anh leo núi rất giỏi không?"
"Bình thường thôi, trình độ nghiệp dư." Chử Diễm nói.
"À" Diệp Chuẩn gật đầu, còn nghe anh nói, "Vừa đủ để kéo một người."
"Hahaha." Diệp Chuẩn không nhịn được cười, "Vậy anh sẽ gánh em à."
"Ừ, vừa chưa?"
"Lỏng hơn tí nữa, cổ hơi chặt."
"Như vậy được rồi chứ."
"Oke."
Chử Diễm thu tay lại, giúp kiểm tra lại một lần trang bị trên người, sau khi xác nhận không có sai sót mới nói: "Đi thôi."
"Vâng, được rồi." Diệp Chuẩn đưa tay sờ lên vị trí dây thun trên cổ, cảm giác khi ngón tay Chử Diễm chạm vào dường như vẫn lưu lại trên đó, cậu mím môi cười thầm.
Sau khi thay trang bị xong mọi người tập hợp lại, huấn luyện viên kiểm tra lại trang bị trên người tất cả họ một lượt, nhằm đảm bảo đảm an toàn.
Bởi vì trung tâm leo núi trong nhà nằm ngay trong thành phố, tất cả bức tường đá đều là nhân tạo độ cao tầm 8-18 mét.

Huấn luyện viên đã giúp bọn họ sắp xếp địa điểm và lộ trình xong xuôi, bố trí sẵn là một bức tường đá cao 15m.
Quy tắc của cuộc đua tốc độ rất đơn giản, chỉ cần đi theo lộ trình đã được sắp xếp trước, đội nào đến đích với thời gian ngắn nhất sẽ giành chiến thắng.
Diệp Chuẩn và Chử Diễm một đội, Giang Thừa cùng Trầm Kiện An một đội.

Sau khi quyết định xong bốn người bắt đầu làm nóng người.
Lượt thi đấu đầu tiêu của hiệp 1 là giữa Giang Thừa đối với Diệp Chuẩn, mặc dù kỹ thuật leo núi của Diệp Chuẩn không kém như cậu nói, nhưng cũng không phải quá giỏi.


Còn Giang Thừa từng là thành viên của đội leo núi khi học đại học, kỹ thuật bỏ xa Diệp Chuẩn cả mấy con phố.

Trận đầu tiên không có gì bất ngờ chiến thắng thuộc về Giang Thừa.
Lượt hai là Chử Diễm và Thẩm Kiến An, kỹ thuật leo núi Thẩm Kiến An so với Diệp Chuẩn tốt hơn rất nhiều.

Động tác rất nhanh nhẹn, chính xác.

Tuy nhiên Chử Diễm lại càng xuất sắc hơn và anh đã giành được chiến thắng.
Diệp Chuẩn ở dưới đất nhìn Chử Diễm đang được nhân viên hỗ trợ hạ xuống, khóe môi vẫn luôn nhếch lên.

Câu nghĩ về câu "Phải để em gánh tôi rồi" quả nhiên không có trọng lượng tí nào.
Hiệp thứ hai, lượt thi đấu của Chử Diễm và Thẩm Kiến An bắt đầu trước, thắng lợi vẫn thuộc về Chử Diễm.

Trận thứ hai Diệp Chuẩn và Giang Thừa, Giang Thừa cũng giành chiến thắng tương tự.
Đến hiệp ba, trong trận đấu giữa Diệp Chuẩn với Giang Thừa, ở độ cao khoảng năm mét Diệp Chuẩn trượt chân một cái.

Cả người mất thăng bằng, được dây an toàn treo giữa không trung.
Ở dưới Chử Diễm thấy thế, cảm giác trái tim cũng bị treo lên theo.

Bước về phía trước hai bước theo phản xạ: "Cẩn thận!"
Diệp Chuẩn ở phía trên nhìn thấy phản ứng của anh, giơ tay chỉ vào dây an toàn trên người mình ra hiệu rằng không sao cả, để anh khỏi lo lắng.
Tuy rằng là thế, Chử Diễm vẫn toát mồ hôi, mím môi nhìn cậu đáp xuống đất.
Thẩm Kiến An ở bên cạnh thấy thế, ánh mắt nhìn qua gò má Chử Diễm, lông mày hơi nhíu lại.
Diệp Chuẩn vừa đáp xuống đất, Chử Diễm bước ngay tới: "Có sao không?"
"Không sao." Diệp Chuẩn nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của anh, xua tay tỏ vẻ không sao, "Nãy bị trượt chân, không kiểm soát lực tốt."
"Vậy thì tốt." Chử Diễm mới yên lòng, trong khoảnh khắc Diệp Chuẩn bị trượt chân vừa nãy làm anh sợ hết hồn.
Đang nói chuyện, Giang Thừa và Trầm Kiện An cũng đi tới, cùng hỏi thăm Diệp Chuẩn có sao không.

Diệp Chuẩn tỏ ý mình ổn, có thể thi đấu tiếp, Giang Thừa lại nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta mãi hòa nhau, chúng ta đổi cặp đấu đi, tớ sẽ tới tiêu diệt uy phong của Chử Diễm.

Dùng một ván duy nhất để quyết định thắng thua, ai thua người ấy mời cơm."
"Cậu chắc chứ?" Thẩm Kiến An nghe vậy hoài nghi nhìn anh ta, rõ ràng đang hoài nghi câu tiêu diệt uy phong Chử Diễm của Giang Thừa.
"Ánh mắt gì vậy, không tin tớ à?" Giang Thừa không vui, "Dầu gì năm đó tớ cũng nằm trong đội chủ lực của trường đấy!"
Thẩm Kiến An buông tay ra: "Cậu vui vẻ là được."
Bên kia Diệp Chuẩn lặng lẽ kéo tay áo Chử Diễm, hỏi anh: "Giáo sư, đổi cặp đấu, anh còn kéo được em không? Giang Thừa rất xuất sắc, em cảm giác khi thi đấu với em anh ấy vẫn chưa dùng hết năng lực."

"Không tin tôi à?" Chử Diễm nghiêng đầu nhìn cậu.
"Không phải."
"Yên tâm đi, kéo một mình em không thành vấn đề."
"Được, bảo kê em nha."
"Ừ."
Bắt đầu thi đấu, Chử Diễm và Giang Thừa đã chuẩn bị xong xuôi.

Diệp Chuẩn đứng phía sau nhìn hai người, hỏi Thẩm Kiến An: "Anh cảm thấy trong hai người họ ai sẽ thắng?"
"Chử Diễm." Thẩm Kiến An trả lời không chút chần chừ.
"Nhưng vừa nãy Giang Thừa nói anh ấy là thành viên chủ lực."
"Chử Diễm là lá bài chủ chốt."
".

.

."
Thẩm Kiến An nói không sai, Chử Diễm thi đấu với Giang Thừa, Chử Diễm thắng.

Vừa nãy Diệp Chuẩn có cảm giác Giang Thừa còn chưa dùng hết sức lực của mình.

Sau đó cậu mới phát hiện, khi Chử Diễm thi đấu với Thẩm Kiến An cũng không dùng hết toàn lực.
Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, bốn người đi đến khi nghỉ ngơi, Giang Thừa thở dài: "Vẫn không thể rửa sạch nỗi nhục!"
Thẩm Kiến An an ủi vỗ bờ vai cậu ta: "Buồn cùng cậu."
"Miễn cưỡng ghê."
Chiến thắng Diệp Chuẩn còn vui hơn cả Chử Diễm, cậu đụng nhẹ vào tay anh: "Giáo sư, không ngờ anh đỉnh thế."
"Ừ." Chử Diễm hơi nhếch nhẹ khóe môi, tỏ vẻ hài lòng với lời khen của cậu.
Sau khi nghỉ ngơi, bọn Chử Diễm lại đi đến nơi so tài.

Có điều Diệp Chuẩn không còn hứng thú với leo núi nữa, vẫn ở khi nghỉ ngơi hóng mát, vừa uống ép nước nhìn bọn Chử Diễm chơi vui hơn nhiều.
Sân của trung tâm leo núi rất lớn, có không ít vách đá nhân tạo, có rất nhiều người tới đây vận động.

Lúc nghỉ ngơi Diệp Chuẩn, bên cạnh còn có mấy nữ sinh đang trò chuyện trên ghế.
Mới đầu Diệp Chuẩn không chú ý tới họ, cho đến khi Chử Diễm trở thành đối tượng bàn tán của ba nữ sinh nọ.
Dáng dấp bên ngoài của Chử Diễm rất đẹp, Giang Thừa và Trầm Kiện An cũng không hề kém cạnh.

Ba con người chân dài vẻ bề ngoài lại cập bậc nam thần đứng chung một chỗ đúng là khiến người khác phải chú ý.

Diệp Chuẩn không chút bất ngờ với những lời bàn tán của các cô gái, nghe người khác khen Chử Diễm, ngược lại cậu còn cảm thấy cao hứng.
Ừ, con người ưu tú gần như phát sáng giữa đám đông đó là người đàn ông của cậu.
Nghĩ tới đây, tâm trạng cậu rất tốt, vươn vai một cái đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Nhưng cậu không biết, ở phía sau cậu, mấy nữ sinh vừa thảo luận về Chiễm đang dõi theo bóng lưng của mình, và chính cậu cũng trở thành chủ đề được nhắc đến.


Đến gần họ còn có thể nghe được những câu như "Đẹp trai nhỉ" , "Da trắng ghê".
Gần tới trưa, đoàn người Chử Diễm rời khỏi trung tâm leo núi đi đến khách sạn gần đó ăn cơm.
Chử Diễm chuyển tới thành phố S không lâu, mặc dù chưa quen nhiều người.

Nhưng Giang Thừa và Trầm Kiện An là bạn bè vô cùng thân thiết.

Nếu nói bữa cơm lần trước Chử Diễm ăn cùng bọn Từ Độ là "Gia đình đoàn viên", thì lần này Diệp Chuẩn cũng giống như vậy.
Trong lúc ăn cơm, nghe Diệp Chuẩn nói mở quán bar.

Thẩm Kiến An cảm thấy vô cùng bất ngờ, bởi vì trong nhân thức của anh ta, Chử Diễm không thích tới những nơi ồn ào náo động như quán bar, Thẩm Kiến An rất ngạc nhiên khi hai người có thể gặp được nhau.
Người tò mò giống Thẩm Kiến An còn có Giang Thừa, rõ ràng lần trước anh ta và Chử Diễm đã cùng gặp Diệp Chuẩn.

Thế mà lần sau gặp lại, Diệp Chuẩn đã biến thành bạn trai Chử Diễm.
"Một người bạn của tôi học nghiên cứu sinh ở đại học S, đúng lúc Chử Diễm lại là giảng viên." Diệp Chuẩn lời ít mà ý nhiều giải thích cơ duyên giữa cậu và Chử Diễm, không nói tỉ mỉ hai người đã trải qua những gì.

Theo cậu đó là chuyện giữa hai người bọn họ, không cần phải chia sẻ cho người khác.
"Thì ra là như vậy." Thẩm Kiến An sáng tỏ gật đầu, "Người bạn kia là học sinh của Chử Diễm, vậy cậu còn khá nhỏ đấy chứ?"
"Hơn 20 rồi, không nhỏ." Diệp Chuẩn cười cười.
"Vậy là rất nhỏ." Giang Thừa nói, "Chử Diễm trâu già gặm cỏ non à!"
Chử Diễm ngồi ở một bên, nghe vậy không phản ứng gì lớn.

Chỉ chậm rãi nâng chén trà lên nhấp một miếng, rồi nói: "Muốn ăn, cũng phải có cơ hội."
Giang Thừa:.

.

.

Đệch.

.

.

.

.

.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Thừa đau lòng trong một giây đồng hồ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận