Người Đàn Bà Quỷ Quyệt


Nàng biết nàng đã nói đúng về các nút chặn của cảnh sát.

Mọi ngõ ra vào Johannesburg đều được canh gác kĩ bởi các toán tuần tra cảnh sát.

Việc tóm bắt Banda được coi là ưu tiên hàng đầu và các nhà chức trách đã được lệnh đem anh ta về, dù là sống hay chết.

Các nhà ga xe hoả và đường xá cũng đều được canh chừng.“Tôi hi vọng rằng cô có một kế hoạch hay hơn là kế hoạch của bố cô xưa kia,” Banda nói.

Giọng anh yếu hẳn.

Kate tự hỏi không biết anh đã mất bao nhiêu máu.“Bác đừng nói chuyện nữa.

Hãy dành sức khoẻ lại.

Để mọi thứ cho tôi lo liệu.” Giọng Kate có vẻ chắc chắn hơn sự tin tưởng của chính nàng.

Mạng sống của Banda nằm trong tay nàng, và nàng không thể nào chịu đựng được, nếu có chuyện gì xảy ra với Banda.

Một lần nữa, có lẽ đây là lần thứ một trăm, nàng ao ước rằng David đừng phải đi xa.

Lúc này, nàng sẽ phải giải quyết mọi thứ mà không có sự giúp đỡ của David.“Tôi sẽ đánh xe vòng đến lối đi.” Kate nói.

“Bác chờ tôi độ mười phút rồi bác hãy đi ra ngoài.

Tôi sẽ để mở cánh cửa sau của chiếc xe.

Bác hãy lẻn vào xe, nằm ở dưới sàn.

Sẽ có một tấm mền ở đó để bác phủ lên người.”“Kate ạ, chúng nó lục lọi mọi chiếc xe hơi rời thành phố.”“Chúng ta sẽ không đi bằng xe hơi, bác ạ.


Sẽ có một chuyến tàu hoả đi Cape Town vào lúc tám giờ sáng.

Tôi sẽ ra lệnh cho nối toa xe riêng của tôi vào đó.”“Thế cô định đưa tôi ra khỏi nơi này bằng toa riêng của cô à?”“Đúng vậy.”Banda cố nở một nụ cười.

“Những người trong họ McGregor của cô quả thực chỉ thích những chuyện hồi hộp, gay cấn!”Ba mươi phút sau, Kate lái xe đến bãi xe hoả.

Banda nằm trên sàn xe ở ghế sau, nấp dưới một tấm mền.

Họ không gặp rắc rối gì khi đi qua các nút chặn trong thành phố, nhưng khi chiếc xe hơi của Kate đi vào trong bãi đậu xe hoả, bỗng có ánh đèn loé lên, Kate thấy rằng con đường đã bị ngăn chặn bởi nhiều cảnh sát viên.

Một dáng người quen thuộc tiến đến gần chiếc xe hơi.“Thanh tra Cominsky!”Ông ta có vẻ ngạc nhiên.

“Cô McGregor, cô định làm gì ở đây?”Nàng nhìn ông ta, nở một nụ cười rất nhanh, có vẻ lo sợ, “Chắc ông sẽ cho tôi là một người đàn bà ngớ ngẩn, yếu đuối, ông thanh tra ạ, nhưng thú thật với ông, chuyện xảy ra vừa rồi ở văn phòng làm cho tôi sợ mất hồn vía.

Tôi đã quyết định rời khỏi thành phố này cho đến khi nào các ông bắt được tên giết người các ông đang lùng kiếm ấy.

Thế các ông đã bắt được hắn chưa?”“Thưa cô, chưa ạ.

Nhưng thế nào rồi cũng bắt được.

Tôi có linh cảm rằng hắn sẽ đến bãi xe hoả này.

Hắn có chạy đằng trời cũng không thoát được.”“Tôi cũng hi vọng là như vậy.”“Cô định đi đâu?”“Toa xe riêng của tôi đang đậu ở đằng kia.

Tôi sẽ dùng toa ấy để đi Cape Town.”“Cô có cần một số người của tôi đi theo hộ tống không?”“Ồ, cảm ơn ông thanh tra, nhưng điều đó không cần thiết lắm.

Bây giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều vì biết có ông và các nhân viên của ông ở đây.”Năm phút sau, Kate và Banda đi vào chiếc toa xe an toàn.

Nơi ấy tối đen như mực.“Xin lỗi.


Tôi không muốn đốt đèn lên.” Kate nói.Nàng đỡ Banda lên giường nằm.

“Bác sẽ ở đây an toàn cho đến sáng mai.

Khi chúng ta bắt đầu khởi hành, bác sẽ nấp trong phòng tắm rửa.”Banda gật đầu, “Cám ơn cô.”Kate kéo các tấm che ở cửa sổ.

“Bác có bác sĩ nào săn sóc bác khi chúng ta đến Cape Town hay không?”Banda ngước mặt lên hỏi: “Chúng ta?”“Bác nghĩ rằng tôi có thể để cho bác đi một mình hay sao? Như vậy thì còn gì là vui thú nữa?”Banda ngả đầu về phía sau, cười lớn, “Thật đúng là cha nào con nấy!”Vào lúc bình minh vừa rạng, một đầu xe hoả đến kéo toa xe riêng của Kate đến con đường ray chính, ráp vào phía sau đoàn tàu sắp đi Cape Town.

Toa xe lắc lư một lát khi được ráp nối với đoàn tàu.Đúng tám giờ, chiếc tàu rời khỏi ga.

Kate đã nhắn nhủ mọi người rằng nàng không muốn bị ai quấy rầy.

Vết thương của Banda đang chảy máu.

Kate lo chăm sóc cho anh.

Nàng chưa có dịp hỏi han Banda từ đêm hôm trước, khi Banda loạng choạng bước vào văn phòng nàng trong tình trạng gần như chết.

Bây giờ nàng mới nói.

“Bác Banda, bác hãy kể lại cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”Banda ngước mắt lên nhìn Kate và suy nghĩ.

Bắt đầu bằng chỗ nào bây giờ? Làm sao mà giải thích cho Kate nghe về chuyện những người Boer đã đẩy lui người dân Bantu ra khỏi đất đai tổ tiên của họ? Phải chăng mọi sự khởi đầu từ đấy? Hay là anh bắt đầu kể từ câu chuyện tên khổng lồ Oom Paul Kruger, Tổng thống Transvaal, đã từng nói trong bài diễn văn đọc tại Quốc Hội: “Chúng ta phải là chúa tể của bọn da đen, và bắt dòng giống chúng nó phải thần phục chúng ta…” Hay là bắt đầu với câu chuyện về Cecil Rhodes, người xây dựng đế quốc vĩ đại, đã từng đưa ra phương châm, “Phi châu là của người da trắng?” Anh làm thế nào tóm lược lịch sử của dân tộc anh chỉ trong một câu nói? Nhưng anh đã nghĩ ra được một cách.

Banda nói, “Bọn cảnh sát đã giết con trai tôi.”Câu chuyện lúc này bắt đầu tuôn ra.

Người con trai đầu của Banda, tên là Ntombenthle, đang tham dự một cuộc mít tinh chính trị thì cảnh sát đến giải tán.

Nhiều phát súng bắn ra, rồi cuộc nổi loạn bắt đầu.


Ntombenthle bị bắt, rồi sáng hôm sau người ta thấy anh bị treo cổ trong xà lim.

“Chúng nó bảo rằng đó là một vụ tự vẫn.” Banda kể.

“Nhưng tôi biết rõ thằng con trai tôi.

Đó là một vụ ám sát.”“Lạy Chúa, anh ấy còn ít tuổi quá,” Kate thì thào.

Nàng nhớ lại những lúc chơi đùa, cười cợt với nhau, Ntombenthle là một đứa con trai xinh đẹp.

“Tôi rất lấy làm tiếc, bác Banda, ạ.

Rất lấy làm tiếc.

Nhưng tại sao họ lại săn đuổi bác?”“Sau khi cúng nó giết thằng bé, tôi bắt đầu tập hợp những ngời da đen lại.

Tôi phải chống trả lại chúng nó, Kate ạ.

Tôi không thể khoanh tay ngồi đó mà không làm gì cả.

Bọn cảnh sát gọi tôi là kẻ thù quốc gia.

Chúng bắt tôi về tội ăn cướp mà tôi không hề có nhúng tay, rồi xử tôi hai mười năm tù.

Bốn người trong số chúng tôi vượt ngục.

Một tên lính gác bị bắn chết, thế là chúng trút cả tội lỗi lên đầu tôi.

Tôi chẳng bao giơ cầm khẩu súng trong đời tôi.”“Tôi tin bác,” Kate nói.

“Việc đầu tiên tôi cần phải làm là đưa bác đến một nơi an toàn.”“Tôi rất tiếc đã khiến cho cô dính líu đến việc này.”“Bác không khiến cho tôi phải dính líu việc gì cả.

Bác là bạn của tôi mà.”Banda mỉm cười.


“Cô có biết người da trắng đầu tiên đã gọi tôi là bạn, đó là ai không? Bố cô đó.” Anh thở dài.

“Làm thế nào mà cô lén đưa tôi ra khỏi tàu hoả ở Cape Town được?”“Chúng ta sẽ không đi Cape Town.”“Nhưng chính cô đã nói là…”“Tôi là một phụ nữ.

Tôi có quyền thay đổi ý kiến.”Vào giữa đêm hôm ấy, khi chiếc tàu dừng lại ở ga Wercester, Kate thu xếp cho chiếc toa riêng của nàng được tháo rời khỏi đoàn tàu và kéo đến một đường ray bên cạnh.

Khi thức dậy vào buổi sáng, nàng đã đi đến chiếc giường vải của Banda.

Chiếc giường trống trơn.

Banda đã bỏ đi rồi.

Anh đã từ chối không muốn cho nàng phải liên luỵ.

Kate lấy làm buồn vì chuyện này, nhưng nàng tin chắc rằng Banda sẽ được an toàn.

Bác ấy sẽ có nhiều bạn bè chăm nom cho bác.

David sẽ lấy làm hãnh diện về mình, Kate nghĩ thầm.“Tôi không thể tin nổi vì sao cô có thể ngu xuẩn đến như vậy.” David gầm lên, khi Kate trở về nhà từ Johannesburg, và kể cho anh nghe mọi chuyện.

“Không những cô gây nguy hại cho sự an toàn của bản thân cô, mà còn đặt công ty trong một tình trạng nguy hiểm.

Nếu cảnh sát bắt được Banda ở đây, cô có biết họ làm gì không?”Kate trả lời với vẻ thách thức: “Có chứ.

Chúng nó sẽ giết bác ấy.”David vò đầu bứt tai.

“Cô chẳng hiểu chút gì cả hay sao?”“Anh nói đúng đấy, tôi hiểu lắm chứ.

Tôi hiểu rằng anh là con người lạnh lùng, vô cảm xúc.” Mắt nàng bừng lên giận dữ.“Cô vẫn là một đứa bé con thôi.”Nàng giơ bàn tay lên định đánh anh, nhưng David đã kịp giữ lấy tay nàng lại.

“Kate, cô phải biết dằn cơn giận dữ của mình.”Những tiếng nói ấy dội lại trong đầu óc Kate.

“Kate, cô phải biết dằn cơn giận dữ của mình.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận