Người Bạn Trai Tuyệt Vời Của Tôi


11.
Tối hôm đó, Tống Hà gửi cho tôi vài tin nhắn.
“Anh thấy em cùng với Thẩm Gia Hoà ở bên ngoài, hai người dựa vào nhau rất gần…”
Tôi ngay lập tức block hết tất cả mọi phương thức liên lạc của anh ta.

Chưa kể là giữa tôi và Thẩm Gia Hoà không có gì.

Mà cho dù có gì đi nữa, thì anh ta cũng chẳng còn có tư cách dùng giọng điệu như vậy để chất vấn tôi.
Quãng thời gian đó là lúc tốt nghiệp, cả ngày tôi chỉ quanh quẩn trong thư viện và phòng ngủ, bận đến mức có lúc còn quên cả ăn cơm.
Tống Hà lúc này lại đột nhiên có thời gian rảnh.

Không biết vô tình hay cố ý mà mỗi lần tôi đi về từ thư viện đều có thể nhìn thấy anh ta đứng dưới lầu ký túc xá, chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn tôi chăm chú.

Thấy tôi đi tới thì anh ta lại nhìn đi chỗ khác rồi lặng lẽ bỏ đi, giống như chỉ vì đơn thuần muốn nhìn tôi một cái rồi thôi.
Mà tôi coi như anh ta bị điên.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp bạn cùng phòng cũng không tới.

Tôi nghe thấy vài bạn nữ nhỏ tiếng bàn tán.
“Biết gì chưa, Đường Tịnh bị thương nằm viện rồi.”
“Đương nhiên là biết rồi! Truyền đi gần hết cả khoa rồi! Nói là Đường Tịnh hồi cấp hai có bắt nạt bạn nữ khác đến mức làm người ta bại liệt nên vài hôm trước cô ấy ra ngoài bị ai đâm cho vài nhát luôn.”
“Đúng rồi, mình còn nghe nói là do ông của bạn nữ kia đâm đó, ung thư giai đoạn cuối rồi, cũng không còn gì lưu luyến nữa nên mới muốn trả thù cho cháu gái trước khi chết.”
“Ái chà, quả báo tới.”
...
Tôi đã đặt xong vé xe về nhà rồi, đang nằm trên giường lướt vòng bạn bè thì em họ đột nhiên gửi tin nhắn hỏi tôi: “Chị ơi, ngày mai có muốn đi cắm trại không? Người kia cũng có đi.”
Đương nhiên tôi biết “người kia” mà em ấy nhắc đến là Thẩm Gia Hoà.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng từ chối: “Ngày mai chị bận việc rồi.”
Em họ: “Chị, do cái tên tra nam vừa chia tay đó nên chị mới đóng cửa trái tim hả?”
Tôi cũng nói thẳng: “Tạm thời chị không muốn yêu đương.”
Lúc tôi tưởng là em họ sẽ không trả lời nữa, xuống giường rót ly nước thì thấy em ấy nhắn qua: “Thẩm Gia Hoà đang ở dưới lầu ký túc xá chị đó.”
Tôi thiếu chút làm đổ nước, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trời còn đang mưa, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm nữa.


Không nghĩ gì nhiều, tôi cầm lấy dù vội vàng chạy xuống lầu.
Đi qua hành lang, còn vài bước nữa đến cửa ký túc xá thì em họ gửi qua một biểu cảm đắc ý: “Còn nói không có ý gì với người ta, chị bây giờ có phải đang cầm dù xuống lầu đón người rồi phải không?”
Bây giờ tôi mới phản ứng lại, gửi lại cho nó một biểu tình biểu đạt sự cạn lời của bản thân: “Cho dù là em tới thì chị cũng sẽ đi xuống đón được chưa.”
Em họ khóc lớn: “Cái gì mà được chưa? Chị ơi, chị hết yêu em rồi phải không?”
Tôi không thèm để ý đến nó nữa, đang chuẩn bị đi lên lầu thì sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Tư Tư.”
12.
Tống Hà chật vật đứng dưới mưa, mái tóc cùng khuôn mặt đều ướt đẫm, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn tôi xuyên qua màn mưa.
“Anh đến đây làm gì?”
“Anh cũng không biết anh đến đây làm gì nữa.” – Giọng của Tống Hà nghe có chút tự giễu.
Tôi mặt không đổi sắc, nói: “Nghe nói bạn gái anh bị thương nặng, có khả năng không tỉnh lại được nữa, anh không đi…”
“Anh và Đường Tịnh đã chia tay rồi.”
Tống Hà gắt gao nhìn tôi, tựa hồ muốn xem kĩ tôi có phản ứng gì không.

Tôi tự nhiên lại thấy buồn cười, cũng cười ra tiếng thật luôn rồi.
“Không lẽ anh định nói là anh phát hiện ra đó chỉ là nhất thời bị mê hoặc, còn người anh thật sự yêu luôn là tôi hả? Tống Hà, anh thấy buồn nôn không vậy?”
Anh ta mím môi, đôi mắt thâm quầng rõ rệt.
“Tư Tư à, em nghe anh nói…”
“Nghe anh nói cái gì? Nói cách anh lén lút sau lưng tôi vụng trộm với Đường Tịnh? Hay muốn kể về lần xem phim tôi ngồi ngây ngốc chờ anh thì anh làm chuyện gì với Đường Tịnh trong nhà vệ sinh? Hay muốn nói chính anh là người dùng bạo lực lạnh ép tôi nói chia tay?”
Tống Hà sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy nhưng rốt cuộc cũng chẳng nói được gì.
“Anh xem, anh biết rõ những chuyện đó sẽ tổn thương tôi, nhưng anh vẫn làm đó thôi.”
Tôi đã cố nhịn xuống nhưng giọng nói vẫn còn mang theo thù hận.
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, tại sao anh lại đem chuyện năm đó ra kể cho Đường Tịnh?”
Rất lâu sau đó giọng nói khàn khàn của anh ta mới truyền đến: “Chuyện năm đó xảy ra anh rất áy náy, cũng rất đau lòng cho em.

Anh tự nói với lòng hãy xem như chưa có gì xảy ra cả, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt.

Nhưng sau này mới biết anh căn bản không thể nào quên được.

Anh hận anh của năm đó không thể bảo vệ được em.”
Nói đến đây, hai mắt anh ta phiếm hồng, trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt cứ từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
“Mỗi lần chạm vào em, mỗi lần nhìn em rõ ràng rất chống cự nhưng vẫn rất cố gắng tiếp nhận nó anh liền sẽ nhớ lại chuyện năm đó, tưởng tượng tay của những kẻ kia có phải cũng giống như anh xoa nắn cơ thể em...!Anh rất đau khổ, nhưng cũng rất ghen tị.”
“Sau đó thì Đường Tịnh xuất hiện, anh dần dần xa cách em, thân thiết với cô ta hơn.


Anh cứ nghĩ nếu anh thử tiếp nhận cô ấy thì liệu anh có quên em cùng với đoạn quá khứ không thể chịu nổi kia hay không.”
“Nửa năm trước, Đường Tịnh tỏ tình với anh, còn cho anh xem tấm hình kia của em và Thẩm Gia Hoà.

Anh tự nghĩ anh nên cố gắng thuyết phục bản thân tin tưởng em, hay là chấp nhận chuyện em phản bội anh.

Tối hôm đó anh uống rất nhiều rượu, nên cũng đem chuyện đó kể cho cô ấy…”
Cuối cùng, giọng anh ta cũng nấc lên thành tiếng khóc: “Tư Tư, anh hối hận rồi.

Anh thật sự hối hận rồi.”
Anh ta cũng quỳ xuống thật, quỳ ngay dưới chân tôi van xin: “Tha thứ cho anh, được không em?”
Sự cay đắng dữ dội ập đến.
Không phải buồn bã, cũng không phải rung động vì anh ta, mà là sự đau xót không từ ngữ nào diễn tả được.

Đến lúc này tôi mới phát hiện, anh ta chưa từng yêu tôi, cũng chẳng yêu Đường Tịnh, anh ta chỉ yêu chính bản thân anh ta mà thôi.
Anh ta để ý chuyện năm đó nhưng không để lộ ra chút nào.

Anh ta âm thầm thay lòng, bản thân hưởng thụ niềm vui của sự vụng trộm mang đến còn điều khiển cảm xúc tôi khiến tôi rơi vào bóng tối tuyệt vọng.
Trong nửa năm này, nếu như Tống Hà nói ra lời không thích tôi nữa thì tôi cũng sẽ không níu kéo anh ta.

Anh ta không yêu tôi nữa nhưng cũng không muốn tha cho tôi.

Người này đã sớm không phải người thiếu niên anh tuấn năm nào đối xử chân thành với tôi, chỉ cần thấy tôi là lại đỏ mặt rồi.
Bây giờ tôi cũng chỉ thấy biết ơn khi ấy anh ta đứng lên và chứng minh tôi không phải kẻ trộm.

Nhưng nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, tôi thà rằng anh ta không đứng ra.

Từ lúc bắt đầu, giữa chúng tôi có lẽ đều sai rồi.
Cuối cùng, đến nhìn tôi còn chẳng muốn nhìn anh ta nữa, lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Muốn tôi tha thứ cho anh, trừ khi anh chết.

Đừng tìm đến tôi nữa, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy mặt anh lần nào nữa.”

VĨ THANH
Sau ngày hôm đó, Tống Hà không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tôi tốt nghiệp xong thì tìm được một công việc đúng với chuyên ngành của mình.
Thẩm Gia Hoà cùng với em họ cũng làm việc trong cùng thành phố với tôi nên trong hai năm này, thỉnh thoảng chúng tôi lại hẹn nhau đi chơi vào cuối tuần.
Lúc trước Thẩm Gia Hoà được công ty cử đi nước ngoài một năm để hoàn thành hạng mục.

Ở sân bay đông đúc tôi nhìn bóng lưng cậu ấy lên máy bay, cảm thấy có hơi thất vọng.
Bên tai truyền đến giọng điệu tiếc nuối của em họ: “Thật không hiểu được, nam chưa cưới nữ chưa gả mà hai người cũng không thử quen nhau.

Bây giờ thì hay rồi, người ta đi luôn rồi kìa.”
Tôi liếc em ấy một cái, không nói gì.
Em họ không biết là tôi và Thẩm Gia Hoà có quen nhau được hai tháng, ngay lúc thằng bé đi công tác ở Bắc Kinh.
Tối hôm đó tôi bị viêm dạ dày cấp tính, nửa tỉnh nửa mê gọi điện thoại cho Thẩm Gia Hoà.

Lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh, kế bên là cậu ấy đã canh giữ suốt cả đêm.
Quãng thời gian đó Thẩm Gia Hoà luôn chăm sóc tôi, mỗi ngày đều chạy xe đón tôi đi làm về, sau đó thì đi ăn cơm cùng nhau.

Nhiều lần như vậy xong chúng tôi cũng ngầm ở bên nhau rồi.
Hẹn hò được hai tháng thì tôi nghe được tin cậu ấy phải đi nước ngoài công tác một năm.

Tôi đắn đo rất lâu, cuối cùng cũng nói lời chia tay với cậu ấy.

Tối hôm đó Thẩm Gia Hoà đơ cả ra, nhìn chằm chằm tôi, khàn giọng hỏi: “Tại sao?”
Tôi cố ý quay mặt đi chỗ khác, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Em không tin vào yêu xa, huống hồ khoảng cách giữa chúng ta là giữa trong và ngoài nước.”
Tôi với Tống Hà là thanh mai trúc mã, ở cạnh nhau nhau lâu như vậy mà anh ta còn có thể thay lòng thì nói gì đến tôi và Thẩm Gia Hoà chỉ mới yêu nhau hai tháng.

Không phải tôi không tin tưởng cậu ấy mà tôi chỉ sợ bản thân dốc hết lòng ra để yêu sau này lại nhận về một kết cục không hoàn mỹ.
“Nếu tương lai sẽ hối hận thì chẳng bằng kết thúc ngay lúc này.”
Thẩm Gia Hoà xoay mặt tôi lại, hơi nghiêng người nói: “Nếu như anh nói anh không đi nữa thì sao?”
Tôi cố nén nỗi đau trong lòng, nhẹ lắc đầu: “Đây là một cơ hội rất tốt, anh đừng vì bất cứ ai mà để lỡ mất, bao gồm cả em.”
Thẩm Gia Hoà trầm mặc rất lâu, nhẹ giọng đáp: “Được rồi.”
Cậu ấy là người không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, vậy mà cả tối hôm đó tôi có thể nhận thấy sự chán nản của cậu ấy.
Sau khi Thẩm Gia Hoà đi, cuộc sống của tôi cũng chẳng có gì thay đổi.
Tết đến khi tôi trở về nhà, tôi nghe được tin tức của Tống Hà.
“Thằng bé tốt nghiệp xong thì đi đến miền núi, sau gặp phải trận lở đất bị vật nặng rơi trúng chân, bây giờ được người ta đưa về nhà rồi nhưng hoạt động cũng không tiện nữa.”
“Mẹ thằng bé nói nó nhớ con, con muốn đi gặp nó một chút không?” – Mẹ tôi hỏi thử.
Tôi không hề do dự đáp: “Không gặp.”

Không biết có phải do mẹ tôi truyền lại lời tôi đến anh ta hay không mà dù cho sống trong cùng một con hẻm, mười mấy ngày Tết tôi cũng không nhìn thấy mặt anh ta.

Cả mười mấy năm sau cũng vậy.
Nửa năm sau thì em họ nhanh chóng kết hôn.

Lúc cô dâu tung hoa cưới thì tôi cũng vừa kết thúc cuộc gọi với Thẩm Gia Hoà.

Cũng kì quái thật đấy, rõ ràng là chia tay rồi mà tôi và cậu ấy cũng chưa từng cắt đứt liên lạc.
Cậu ấy thường xuyên nhắn tin cho tôi nói ở nước ngoài gặp được chuyện gì thú vị, dựa theo chênh lệch múi giờ chúc tôi ngủ ngon, mỗi dịp lễ đều gửi những món quà bất ngờ về, còn giúp đỡ tôi giải quyết vài chuyện trong công việc nữa.
Lúc chia tay với lúc còn hẹn hò thì chẳng có gì khác nhau cả.
Đang ngây ngốc thì đột nhiên có thứ gì rơi xuống ngay chân tôi.

Tôi vô thức cúi xuống nhặt lên, nhìn thấy là một bó hoa thì có chút sững sờ.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Gia Hoà: “Mạnh Tư.”
Tôi sững người, liếc nhìn điện thoại trên tay, cuộc gọi rõ ràng đã kết thúc rồi mà.

Mọi người xung quanh bắt đầu hú hét, em họ là hét to tiếng nhất.
Tôi chợt nhận ra điều gì.

Ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài.

Thẩm Gia Hoà đang đứng giữa đám đông, hai tay đút vào túi áo khoác, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía tôi.
Nhiều năm như vậy rồi mà ánh mắt cậu ấy nhìn tôi vẫn trước sau như một.
Nhìn cậu ấy từ từ đi về phía tôi, sự ngạc nhiên đan xen với một cảm giác không chân thực.
“Không phải nói là phải đi một năm hay sao?”
“Hạng mục hoàn thành xong trước thời hạn rồi.”
Cậu ấy mỉm cười kéo nhẹ tôi vào lòng, vô cùng tự nhiên mà đặt cằm lên vai tôi: “Mạnh Tư, anh nhớ em lắm.”
Cảm nhận được sự an toàn anh ấy mang lại, tôi mới nhận ra một chuyện.

Thời gian và khoảng cách trước giờ đều chẳng phải là vấn đề, quyết tâm cùng với yêu thích mới quan trọng.
Nếu như thật sự yêu thích, thật sự hạ được quyết tâm thì cho dù bận cách mấy cũng có thể dành ra chút thời gian, cho dù khó khăn bao nhiêu cũng có thể tìm ra cách khắc phục.

Nếu như đối với anh ấy bạn thật sự là người quan trọng thì anh ấy sẽ luôn ở bên bạn cùng với thời gian.
Không bao lâu sau tôi cũng kết hôn rồi.
Lúc tôi và Thẩm Gia Hoà trao nhẫn, em họ ở dưới khán đài vỗ tay muốn nát luôn.
(Toàn văn hoàn).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận