[ngược][bác Quân Nhất Tiêu] Thiên Thần Sa Ngã

Vương Nhất Bác lựa chọn không vạch trần và trừng phạt Tiêu Chiến, hắn quyết định buông thả con thỏ láu cá tinh quái giả bộ ngoan hiền này một chút, đợi anh thực sự bộc lộ sơ hở, bắt quả tang tại trận rồi hẵng trừng phạt không muộn.

Phải rộng lượng một chút cho con thỏ ấy thấy hắn cũng tử tế và bao dung độ lượng với con thỏ thế nào.

"Tiêu Chiến, hôm nay ra ngoài cùng tôi."

Vương Nhất Bác yêu chiều nhẹ nhàng hôn lên gò má Tiêu Chiến, âu yếm mơn man mái tóc đen tuyền thuần chất. Tiêu Chiến kinh ngạc không thôi, kể từ ngày bị bắt cóc về đây, chưa có lần nào Vương Nhất Bác rộng lượng đến mức sẵn sàng cho phép anh được ra ngoài, chỉ muốn độc chiếm anh, giam cầm anh, xóa sổ hoàn toàn sự tồn tại của anh ở thế giới bên ngoài kia, vĩnh viễn bên hắn.

Trừ một lần tên bệnh hoạn chết bầm này giả bộ buông lỏng cảnh giác, mặc anh chạy trốn rồi thong thả đuổi đến bắt về.

"Ra ngoài?"

"Không muốn sao?"

Tiêu Chiến ngờ vực, dấy lên e dè ngần ngại, đắn đo.

Tự nhiên tốt bụng ắt có mưu đồ xấu.

Anh trúc trắc gật đầu, chớp chớp mắt dè dặt, tỏ ý muốn đi. Vương Nhất Bác vui vẻ xoa đầu anh, bảo:

"Lát nữa nhà thiết kế sẽ đến tân trang lại cho anh. Nhớ kỹ, không được biến mất khỏi tầm mắt tôi nửa phần nghe chưa?"

"Ừm."

Xem ra tâm trạng hắn hôm nay khá tốt, anh phải xem xem hắn đột nhiên tử tế là vì cái gì, tự dưng muốn anh xuất đầu lộ diện.

...

Tiêu Chiến toàn thân âu phục sang trọng tinh tế, tóc tai chau chuốt tinh tế, bông hồng kiêu hãnh thêm sắc hương bừng sáng, thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ và ganh tị.

Vương Nhất Bác dắt anh tới dinh thự biệt lập của một tỷ phú nổi tiếng về mảng doanh nghiệp thương mại, nghe phong phanh cầm đầu băng đảng khét tiếng, bên cạnh ông ta còn có một món đồ chơi dùng để trao đổi lợi ích kinh doanh, phục vụ theo ý ông ta, bất cứ lúc nào cũng có thể trưng dụng, giống như anh, chịu sự khống chế ngột ngạt ghê tởm.

Đội lốt mã danh trưởng phòng chiến lược kinh doanh, thực tế là trai bao phục vụ nam nhân, chịu xiềng xích và ánh mắt ghê tởm lạnh lùng từ những kẻ thượng đẳng chết tiệt.

Có điều anh xem như còn may mắn, tính chiếm hữu Vương Nhất Bác cao, tuyệt đối sẽ không để anh thành kẻ đi phục vụ một đám tạp nham dơ dáy.


"Đói thì ra kia ăn chút đồ đi. Tôi còn phải bàn chuyện riêng."

"Biết rồi."

Tiêu Chiến lẳng lặng đứng bên cạnh bàn tiệc sa hoa, cầm chiếc đĩa bánh nhỏ lên ăn tạm, khó nuốt muốn chết. Hàng cụ ánh mắt đổ dồn về phía anh, dù sao cũng là kim ốc tàng kiều của Vương Nhất Bác, không chú ý mới là lạ. Anh từ chối mọi sự tiếp cận, không chỉ vì ghét những kẻ giả tạo nhơ bẩn mà còn là vì không muốn thấy họ chết thảm.

Vương Nhất Bác là kẻ điên khát máu, con quỷ bệnh hoạn, hắn không sợ nhất chính là giết người. Hôm nay kẻ nào dám ve vãn anh, hậu quả ắt không gà bay chó sủa cũng là đầu rơi máu chảy, nhà tan cửa nát, hoang tàn đổ đốn.

"Xin chào."

Nam nhân xinh đẹp mị hoặc, nửa tà nửa thuần, khí chất lạnh lẽo, che đậy sự yếu mềm ấm áp cuối cùng của con người bên trong cơ thể bị vấy bẩn. Anh biết đây chính là trưởng phòng chiến lược kinh doanh của gã tỷ phủ chết tiệt kia - Trình Thượng Nguyệt.

"Anh..."

Trình Thượng Nguyệt híp mắt cười, thản hoặc nói:

"Anh giống tôi."

Chỉ một câu này, đủ để làm Tiêu Chiến câm lặng, trái tim buốt nhói, cúi đầu.

"Dựa vào đâu?"

"Ánh mắt."

"Ánh mắt của tôi?"

"Đôi mắt của những kẻ sẵn sàng đón nhận cái chết bất cứ lúc nào đều dễ dàng nhận ra như nhau." Trình Thượng Nguyệt cười cười, đưa cho anh ly rượu hoa quả nồng độ cồn cực thấp, dễ uống nhất ở cái bữa tiệc hổ lốn "Nhưng giống tôi, đều không cam tâm chết đi dễ dàng."

"Anh không nên bắt chuyện với tôi."

Tiêu Chiến lịch sự nhận lấy ly rượu, khuyên như vậy, anh biết thừa Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn sang anh, nam nhân đã lỡ bắt chuyện rồi, có bị anh khước từ hay không, kết quả vẫn không có gì thay đổi.

"Nên hay không nên, tôi tự biết."


"Anh không sợ sẽ hối hận sao?"

"Kẻ sở hữu anh chỉ là người thừa kế của kẻ được chọn, phản đồ của Chúa. Người duy nhất chúng ta nên sợ chỉ có kẻ phản đồ ấy. Vương Nhất Bác yêu anh điên dại, điên cuồng mất lý trí, hắn tự biết phải dừng tay với anh khi nào. Anh có thể sợ hãi khiếp nhược, nhưng chẳng là gì khi anh có cơ hội trong tay."

Tiêu Chiến nghe mấy lời kỳ lạ này, anh cười nửa miệng, nét mặt giãn ra:

"Nefertari."

"Ừ." Trình Thượng Nguyệt bình thản mỉm cười, cụng ly với Tiêu Chiến "Ý tôi là người đại diện của ngài ấy. Trình Thượng Nguyệt là hình nhân của tôi. Anh có thể gọi tôi là Eli, Eli Maximilian."

"Không sợ bị phát hiện?"

"Không sợ. Hắn đang suy yếu vì hình thái phàm nhân hắn mượn, chưa đủ khả năng bật lại ta hiện tại đâu. Ngài ấy chuyển lời, thứ lỗi cho ngài ấy không thể đến giúp anh bây giờ. Có chút rắc rối với thực thể của ngài ấy nhờ ơn gã đàn ông kia. Nhưng tôi đến mang cho anh một tin tốt."

Tiêu Chiến trở nên nghiêm túc cẩn thận lắng nghe hơn bao giờ hết, ngón tay siết ly rượu hơn.

"Nói đi."

"Trình Thượng Nguyệt cũng là một kẻ giao dịch cấm với chúng ta. Sau này nếu cần gì có thể nhờ cậy hắn, suy cho cùng hắn dễ bề hoạt động hơn anh. Vương Nhất Bác mà anh biết tới đích thử là quỷ, con trai của Lucifer, người được biết là phản đồ của Chúa, nay được biết ở phàm giới là Satan. Người duy nhất có thể đe dọa đến Vương Nhất Bác hắn chính là cha của hắn - Lucifer.

Hình nhân của ta đã nắm bắt được vài thông tin về nơi phong ấn Lucifer, hãy nhờ cậy hắn ta thức tỉnh Lucifer, lập thỏa thuận với hắn, như vậy anh có thể trấn áp được Vương Nhất Bác."

"Phức tạp vậy sao?"

'Trình Thượng Nguyệt cay đắng thở dài:

"Ma Thần Vương thừa kế đương nhiên đáng sợ, ngay cả Đấng Sáng Thế còn phải đau đầu vì hắn đấy.

Nếu không phải vì 'người đó', Vương Nhất Bác chưa chắc đã bị suy yếu đến mức này, dù vẫn đáng gờm khó tiêu diệt lắm. Theo ta biết, gã đàn ông được xem như chủ nhân của Trình Thượng Nguyệt cũng có giao dịch với Lucifer nên Vương Nhất Bác mới qua lại với gã.

Anh có thể bắt đầu từ đây.

Tiêu Chiến, chúng ta dẫn dắt anh báo thù, không thể thay anh trả thù.


Ta chúc anh thành công.

Đừng chết quá sớm, chủ nhân của ta sẽ thất vọng lắm đấy."

Nói xong 'Trình Thượng Nguyệt' khẽ cười tạm biệt, trước khi đi còn nói mấy lời cuối cùng:

"À quên, Vương Nhất Bác hiện tại là giả đó. Nếu anh muốn nâng cao tỷ lệ thành công, tốt nhất hãy cố tìm ra Vương Nhất Bác thật đang bị giam giữ ở đâu, đánh thức hắn tỉnh lại. Có như thế kẻ đang chiếm dụng thân xác hắn làm loạn mới bị cắn trả đâm yếu ớt, càng dễ bề hành động."

Tiêu Chiến nhíu mày, siết tay, anh biết cái kiểu cười mưu mô đáng ghét kia là gì. Rõ ràng đang có âm mưu lợi dụng anh làm chuyện xấu còn ra vẻ có ý giúp đỡ anh.

Thật ác độc thâm hiểm.

Anh sờ vào trong túi áo, từ lúc nào không hay đã có tờ giấy nhỏ ghi lại cách thức liên lạc với Trình Thượng Nguyệt đáng thương.

Anh biết anh đang càng ngày càng bị lún sâu vào trò chơi vượt quá tầm hiểu biết của con người, cuộc chiến giữa thánh thần và ma quỷ, vô duyên vô cớ tính thêm cả Tiêu Chiến chẳng biết cái gì vào cùng. Lợi dụng anh thành chìa khóa châm ngòi chiến tranh chực chờ được giải phóng oán hận bấy lâu, cuối cùng người có tội vẫn quy thành anh.

'Người đó' mà Eli nhắc tới, không hiểu sao anh liên tưởng tới người viết về những bài thánh ca cấm, nam nhân số hai xuất hiện trong cuốn sách.

Sau vài ngày nghiên cứu cuốn sách, anh cuối cùng cũng biết tên người đàn ông ấy.

Anh ta được biết đến với cái tên Sean, sau cái tên này có nhiều tên khác anh ta sử dụng, được cái tên Sean này được dùng nhiều nhất.

Sean được biết đến như một vị thần thượng cổ quyền năng nhất trong những lớp con đầu lòng của Đấng Sáng Thế.

Ngay sau cái chết của Thái Tử, người sẽ thống trị Thiên Đường sau Đấng Sáng Thế, anh ta hợp pháp trở thành Thái Tử kế nhiệm, tuy nhiên ngay sau đó giống như Thái Tử bị phế truất trước đó, anh ta đã phát điên, tàn sát đồng tộc, biến mất khỏi Thần Giới, trở thành thiên thần sa ngã, từ trong quả cầu lửa với những vết roi, rơi xuống từ Vườn Địa Đàng, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt vạn vật chúng sinh, chìm vào lãng quên thảm khốc.

Qua dòng chữ ngắn ngủi mờ nhạt vì cố xóa từ ai đó, anh biết Sean chính là tình nhân của Ma Thần Vương, hai người này cũng là tử địch tử kiếp của nhau.

Có thể chính vì thế mà bị trục xuất khỏi Thiên Đường.

Không biết người này có liên quan gì đến kẻ đang mạo nhận mình chính là Vương Nhất Bác đang nói cười giả tạo ở đằng kia không nữa.

Nếu như có thì tại sao lại tìm đến anh tính sổ?

Dù sao anh cũng không phải người đó, tìm anh đày đọa cũng vô ích, vừa vô ích vô nghĩa vừa ngu ngốc biết bao.

...

Trình Thượng Nguyệt lén lút nơi góc tối, lôi ra viên đá xanh lam huyền ảo, chạm khắc tinh xảo mỹ miều phượng vũ, lập tức dịch chuyển đến động băng buốt giá.


"Chủ thượng."

Nefertari đối diện hắn ta, tay cầm kiếm dính máu, bên dưới là xác chết ngổn ngang của những kẻ đột nhập xui xẻo vào lãnh địa của cô ta, toàn bộ đều là con người. Eli Maximilian dưới lớp Trình Thượng Nguyệt, lộ ra vẻ sùng bái si dại, chẳng chút kiêng dè nào đi đến gần chỗ Nefertari, quỳ một chân, hôn lên bàn tay còn dính máu bẩn, cười mê đắm.

"Người đã thấy tốt hơn chưa ạ?"

"Thoải mái hơn trước. 'Vương Nhất Bác' không hổ con trai Lucifer, báo thù cũng nhanh lắm, tổn thương được cả thực thể của ta với cái tình trạng bết bát thảm hại đấy."

"Hắn cũng thật tử tế khi đem một đám nhân loại ngu muội này đến cho người tiêu khiển. Thánh kiếm càng được tắm máu tội nhân càng thêm uy lực."

Eli Maximilian làm phép, thiêu rụi đám xác phàm nhân xui xẻo kia

"Dù rằng hắn chỉ là muốn ngài bị phiền toái và tống khứ đám rác hắn chán ghét không muốn vướng bẩn tay."

"Trẻ con hiếu thắng manh động mà. Ngươi rời đi lâu như vậy, làm xong chuyện ta bảo rồi?"

"Vâng. Đúng ý người. Tiêu Chiến đã bắt đầu đi theo hướng chúng ta muốn, kế hoạch cũng đã được đi thêm bước nữa."

Nefertari mỉm cười hài lòng, ngón tay miết nhẹ viền mắt hắn:

"Chuyện phải diễn ra nhất định phải xảy ra, trốn tránh đều vô ích. Tiêu Chiến đã sinh hoài nghi, rất tốt, chẳng qua có trốn chạy cũng vô ích. Tất cả chúng ta toàn bộ không có ai thoát khỏi số mệnh điên rồ này."

"Tiêu Chiến không có đủ khả năng đánh thức Lucifer, ngoại trừ người, không có ai đủ khả năng gọi Lucifer trở về từ mộng giới, giải thoát hắn ta khỏi phong ấn đọa đày tra tấn kia. Thần thật sự thấy..."

Eli ngập ngừng: "Chủ thượng, Tiêu Chiến nhất định phải chết sao?"

"Ngươi thương cảm cho hắn à?"

"Một chút. Rơi vào tay con trai Lucifer, quả đáng thương. Hơn bảy mươi kiếp luân hồi đày đọa cũng không thoát nổi, ta không thích hắn mấy cũng thấy xót xa cảm khái phần nào."

"Yên tâm, chỉ nốt kiếp này hắn đã được giải thoát rồi. Đúng như ngươi nói, Tiêu Chiến không có khả năng đánh thức Lucifer nhưng nếu có ta cùng hỗ trợ sẽ khác. Chúng ta sẽ đạt được mục đích Cha Mẹ mong cầu. Hắn sẽ giúp ta chiến thắng số phận xiềng xích ta căm phẫn này.

Chiến tranh sẽ nổ ra, đồng thời chấm dứt oan nghiệt đã kéo dài trăm vạn năm giữa chúng ta.

Đằng nào trong Tiêu Chiến cả ta, chỉ một kẻ có thể sống sót. Tất nhiên, ta không có ý định hy sinh."

Nefertari cười bí hiểm.

Giống như ngươi, ta cũng là kẻ không tự do.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận