Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu

Tả Trọng Dịch bước đến bên người Long Dạ Thiên, thăm dò mạch của hắn rồi mới bế hắn lên.

“Đi thôi! Trên người của hắn có lệnh bài của Mục gia, chúng ta dẫn hắn đến Mục gia bảo cầu cứu!”

Tả Trọng Dịch bọn họ dùng Thiên Long lệnh bài cầu sự giúp đỡ ở sản nghiệp của Mục gia bảo, lấy được tất cả sự giúp đỡ, mà Mục Chấn Hạo và Lục
Thập Tam nghe được tin tức, cũng đều đi thăm thương thế của Long Dạ
Thiên.

Cho đến khi tình huống của Long Dạ Thiên tạm ổn, Long Thanh Thanh mới thở dài một hơi.

Thật ra thì, bọn họ không sợ Chương Lệ Chuẩn tìm thêm người tới ám sát hắn,
bởi vì kể từ ngày đó hắn ta bị Long Thanh Thanh hù dọa, sinh bệnh nặng,
liền thay đổi thành điên điên khùng khùng, nói xằng nói bậy.

Hắn
nói thấy một đại yêu quái muốn thôn tính bọn họ, bọn hắn chạy trối chết, để hắn không thể nào bắt Long Dạ Thiên đang hôn mê, phụ thân của Chương Lệ Chuẩn muốn bắt Long Dạ Thiên về để trị bệnh điên cho con trai bảo
bối, nhưng vẫn không bắt được, một tháng sau,Long Thanh Thanh và Long Dạ Thiên lại tiếp tục cuộc hành trình, liền tìm được số 55 đã mất tích,
cũng chính là Quan Hỏa Nhi.


Không ngờ rằng nàng cùng Quan Hân Vân Quan gia trang có hôn ước, nay thân càng thêm thân, đoàn người gắn kết
tình cảm, rồi dứt khoát kết hợp thế lực hai nhà Quan Mục, lật tẩy toàn
bộ những chuyện đen tối của Chương gia bảo, thỉnh quan châu có thể tin
tưởng xử lý, chuyện này mới chấm dứt.

Hôm nay, là ngày thành thân của Quan Hỏa Nhi và Quan Hân Vân.

Trong nông trường Vân Thiên của Quan Hân Vân, treo đầy chữ hỉ và đèn lồng màu đỏ, bọn hạ nhân cũng bận rộn chiêu đãi khách nhân, rất náo nhiệt.

Lục Thập Tam, Quan Hỏa Nhi và Long Thanh Thanh ba tỉ muội này đồng thời đi
tới thời cổ đại, khó có cơ hội có thể gặp nhau, thừa dịp ở lại trong tân phòng của Quan Hỏa Nhi, liền cùng nhau tâm sự.

“Hỏa Nhi tỷ tỷ,
chúc mừng tỷ!” Long Thanh Thanh và Lục Thập Tam vui vẻ chúc mừng, khiến
Quan Hỏa Nhi mắc cỡ đỏ bừng mặt, cũng mỉm cười.

“Đúng rồi, hiện
nay ta cùng Thập Tam đã kết hôn, chỉ còn muội, Thanh Thanh, lúc nào thì
Long Dạ Thiên mới an bài cưới muội vào cửa?” Quan Hỏa Nhi tò mò hỏi.

Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh hiện nay cũng không có chỗ ở cố định, bôn ba khắp nơi.

Nàng rất lo lắng, nếu tương lai Long Dạ Thiên không tính kết hôn với Long Thanh thanh, muội ấy nên làm cái gì?

Nhưng Long Thanh Thanh lại xấu hổ cười.

“Muội… Dạ Thiên ca ca muốn dẫn muội về chỗ ở trước kia trên núi ẩn cư, tránh xa mọi chuyện, cho nên muội nghĩ… Chắc rất nhanh?”

Thật ra nàng không hiểu rõ ẩn cư lắm, cuộc sống không màng thế sự là gì? Dù
sao, nàng chỉ cần theo sát Long Dạ Thiên là được rồi.

Nhưng, cô gái Lục Thập Tam này phản đối đầu tiên.


“Không màng thế sự, tảng băng Long Dạ Thiên này đùa gì vậy? Vậy tương lai cái
đồ chơi mới mẻ gì ngươi cũng không nhìn thấy? Đồ ăn gì ngon cũng không
ăn được? Cả ngày buồn bực trên núi, có cái gì để chơi?”

Ha!Thật may nàng chọn đúng lão công, nếu không để nàng ở trên núi,, nàng sẽ “ Hoa oanh” mất!

Long Thanh Thanh vừa nghe nàng nói, vẫn tin thật, Lục Thập Tam liền bị Quan Hỏa Nhi xem thường.

Nàng không phải đặc biệt tới phá hư đâu?

Nàng chưa gả Lục Thập Tam đã xúi nàng rời khỏi Quan Hân Vân, hiện nay lại
khích bác Long Thanh Thanh, Quan Hỏa Nhi thở dài một hơi, lắc đầu một
cái, đuổi thiếu nữ phiền toái ra ngoài.

“Thanh Thanh, muội đừng
nghe nàng nói bậy, muội thích Long Dạ Thiên, vậy nên đi theo hắn đến
chân trời góc biển, ở bên cạnh hắn, muội mới có thể tìm được hạnh phúc.”

Đây chính là đạo lý gần đây nàng chứng thực được trên người Quan Hân Vân bá đạo, tin tưởng cũng dùng được trên người đang yêu.

Long Thanh Thanh suy nghĩ một chút, gật gật đầu, mỉm cười tràn đầy dịu dàng.


Đúng là, không có Long Dạ Thiên, nàng đến nơi nào cũng không vui vẻ, đi theo Long Dạ Thiên, nàng mới có được toàn bộ hạnh phúc.

“Chỉ là, về sau ba người chúng ta phải thường xuyên liên lạc nha.”

“Đó là đương nhiên!” Quan Hỏa Nhi đáp.

Một lúc sau, Long Thanh Thanh ra ngoài vì chú rể vội vã vào động phòng , ở trong viện phía sau tìm Long Dạ Thiên.

Long Dạ Thiên đứng trong bóng đêm, giống như một pho tượng thiên thần tuấn dật, hắn duỗi tay về phía nàng, nở nụ cười.

“Chúng ta phải đi sao?”

Long Thanh Thanh vui vẻ tới gần.

“Ừ, muội nguyện ý đi theo huynh đến chân trời góc biển, huynh lúc này không được bỏ rơi ta.”

Long Dạ Thiên nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó bật cười, nắm bàn tay nhỏ ấm áp
của nàng, hai người cùng nhau rời khỏi nông trường Vân Thiên, đi tìm thế giới nhỏ của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận