Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài

Trong mờ tối, giác quan so với ban ngày còn nhạy cảm hơn. Anh dán trên lưng khiến cô thấy rất ấm áp, còn có hương thơm trên người anh, tiếng hít thở của anh, cô đều cảm nhận được rõ ràng như thế, nhất là hơi thở ấm áp phả bên tai khiến cô có cảm giác tê tê như bị điện giật.
Cơ thể Lâm Thanh Thanh cứng nhắc, gần như không dám động đậy.
Cô không ngờ anh sẽ ôm mình. trước đó bọn họ vẫn luôn "tương kính như tân."
(*tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau như khách.)
Chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nên bây giờ đối diện với anh, chân tay cô càng luống cuống hơn.
Cho nên, bây giờ nên làm gì?
Cô cảm thấy nhịp tim mình đập như đánh trống, thân thể cứng nhắc một lúc lâu mới tìm lại được âm thanh, lắp ba lắp bắp nói: "Em... Em muốn đi uống nước."
Biện một lý do, chẳng qua chỉ muốn nhanh chóng trấn an bản thân đang luống cuống.
Anh trầm mặc một lúc, sau đó buông cô ra, một tiếng "cạch" lập tức vang lên, ánh đèn sáng rõ.
Không giống cô cả người cứng ngắc, chân tay luống cuống, anh rất bình tĩnh, xoay người xuống giường nói với cô: "Anh đi lấy cho em."
Anh đã rời đi một lúc mà cô vẫn không có cách nào dừng lại sự căng thẳng và hoàn hồn, giống như hơi thở của anh vẫn còn lưu lại bên cạnh, như một tấm lưới vô hình bao phủ cô.
Cô tựa vào đầu giường vỗ vỗ lồng ngực,quay sang bên cạnh nhìn, không biết Tiểu Uyên đã bị ôm sang bên cạnh từ lúc nào. Bé ngủ rất ngoan, một mình trơ trọi nằm trên giường, chăn che kín người, trông vô cùng đáng thương.
Dịch Trạch Duyên trở lại trong chốc lát, đặt cốc nước trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống giường, cách cô rất gần.
Cô nâng chén nước lên, nói cảm ơn với anh, sau đó "ực ực" uống vào, toàn bộ quá trình cũng không dám nhìn anh.
"Em đang sợ anh sao?"
Lâm Thanh Thanh không nhìn anh, lắc đầu.

"Lúc nãy em gặp ác mộng, sợ em dọa đến con trai, cho nên anh ôm em, như thế sẽ tốt hơn một chút."
Thì ra là thế.
"Có phải anh quá tùy tiện không?" Tuy anh nói lời áy náy, nhưng trong giọng lại tràn ngập ý cười, cho biết anh đang rất vui.
"Không có." Lâm Thanh Thanh nhỏ giọng trả lời.
Anh không nói gì nữa, đi đến bên kia giường bế Tiểu Uyên vào giữa, để cô và con cùng đắp một cái chăn, còn mình thì kéo một cái chăn khác đắp lên, nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Chờ Lâm Thanh Thanh nằm xuống giường, anh liền tắt đèn. Trong phút chốc, xung quanh lại rơi vào bóng tối.
Cảm giác căng thẳng một lúc lâu vẫn chưa biến mất, Lâm Thanh Thanh ôm Tiểu Uyên, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút, sau đó bất tri bất giác ngủ mất.
Lúc Lâm Thanh Thanh tỉnh lại, Dịch Trạch Duyên và Tiểu Uyên còn chưa tỉnh, cô vẫn ngủ bên cạnh Tiểu Uyên như cũ, Dịch Trạch Duyên và cô cách nhau một Tiểu Uyên.
Anh yên tĩnh nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, không lộ ra sự cường thế vô hình giống ngày thường, khi ngủ anh vô cùng bình thản. Tiểu Uyên nằm bên cạnh anh "chổng vó lên trời", lúc cô nhìn thấy thì bé đã đá tung chăn ra, bàn tay nhỏ đầy thịt gãi gãi trên bụng.
Thật là đáng yêu.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Không hiểu sao cô cảm thấy rất vui, đắp kín chăn cho bảo bối, lại hôn lên mặt bé một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ngủ say, cô lại nghĩ tới đêm hôm qua, khuôn mặt liền đỏ lên, vội vàng đi ra.
Lúc hai cha con xuống lầu, Lâm Thanh Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Dịch Trạch Duyên nhìn bữa sáng phong phú trước mặt liền ngây ngốc một chút, chân ngừng bước mấy giây mới phục hồi tinh thần, sau đó tự nhiên chào hỏi cô: "Buổi sáng tốt lành."
Tiểu Uyên rất vui, đi đến bàn ăn nhìn bữa sáng phong phú, hai mắt sáng lên: "Đều là mẹ nấu sao?"
Lâm Thanh Thanh gật đầu, bạn nhỏ vội vàng cắt một lát trứng tráng ăn, ăn xong lập tức giơ ngón tay cái lên với cô: "Ăn rất ngon, mẹ thật tuyệt."
Được con trai khen, Lâm Thanh Thanh cũng rất vui, nhìn về phía Dịch Trạch Duyên, lúc này anh đã ngồi trước bàn bắt đầu ăn bánh mì. Lâm Thanh Thanh dò hỏi: "Có hợp khẩu vị không?"
"Ừm, ăn ngon." Trong giọng anh còn lộ ra ý khen ngợi.

Lâm Thanh Thanh thở phào.
Ăn cơm xong, hai cha con liền đi ra ngoài, Lâm Thanh Thanh đi vào phòng viết bản thảo. Lúc cô xuống lầu lấy nước liền thấy Dịch Trạch Duyên đang ngồi trong phòng khách, trên tay anh đang cầm mấy tập tài liệu xem.
Lâm Thanh Thanh không khỏi ngạc nhiên, nói: "Anh không đến công ty sao?"
Anh ngẩng đầu nhìn cô, thuận miệng đáp: "Công ty không có việc gì nên về."
"..."
Công ty không có việc gì? Lâm Thanh Thanh nhớ tới lần trước, nghe thấy mẹ Dịch Trạch Duyên nói xưởng rượu xảy ra chuyện, hơn nữa hôm ấy đi đến công ty đón anh, ánh mắt sắc bén của anh đang nhìn nhân viên, bất kể thế nào cũng không giống công ty không có chuyện gì.
Nhưng Lâm Thanh Thanh cũng không hỏi nhiều, cô vô tình nhìn tài liệu trên tay anh, có mấy tập tài liệu giống như pháp luật được luật sư soạn ra, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện: "Anh còn nhớ Long ca không?"
"Ừm."
"Lúc trước, chuyện Long ca bị bắt là do anh giúp sao?"
"Cũng không tính là giúp, chỉ gọi cho cảnh sát trưởng quen biết thôi."
Xem ra cô đoán không sai, quý nhân giúp đỡ cô khi đó chính là anh, Lúc trước, khi đoán ra anh, cô thấy không thể hiểu nổi, hai người chỉ tình cờ gặp mặt mà lại ra tay giúp đỡ. Nhưng bây giờ, cô đã hiểu rồi.
Không phải tình cờ gặp mặt, anh là chồng của cô.
"Cảm ơn anh."
"Ừm?" Anh cười một tiếng: "Dự định làm gì để cảm ơn anh?"

Lâm Thanh Thanh: "..."
Làm sao để cảm ơn anh? Lâm Thanh Thanh nghĩ một lúc mới nói: "Không thì lúc nào anh rảnh, em sẽ mời anh ăn cơm."
"Hiện giờ anh rảnh."
"..."
Dù sao cũng phải mời anh ăn cơm, sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian. Lâm Thanh Thanh liền nói: "Vậy được, em đi thay quần áo."
Lâm Thanh Thanh chọn một chiếc váy màu trắng. Bởi vì là mùa đông, nên áo dùng lông động vật dệt thành, mặc vào cảm giác rất ấm. Cô khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, phối hợp với chiếc váy màu trắng rất hợp.
Lâm Thanh Thanh dùng cặp tóc tùy tiện cặp mái tóc dài lên, trang điểm qua loa, không đậm lắm, dù sao cũng đủ để ứng phó với việc ra ngoài ăn một bữa cơm.
Lâm Thanh Thanh nhìn mình trong gương, có cảm giác như muốn đi hẹn hò.
Hẹn hò? Lâm Thanh Thanh vội lắc đầu, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều. Cô thấy son môi không đủ đỏ, lại bôi thêm một lớp.
Khi Lâm Thanh Thanh đi xuống lầu, Dịch Trạch Duyên vẫn ngồi trên ghế sofa xem tài liệu, hai chân vắt chéo, tư thái nhàn nhã, động tác lật tài liệu lộ ra vài phần lười biếng, nghe thấy tiếng bước chân, anh liền ngẩng đầu lên nhìn. Khi thấy cô, tư thế nhàn nhã đột nhiên đông cứng, ánh mắt bị sự kinh diễm làm cho kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, một giây sau, anh tỏ ra tự nhiên nói với cô: "Chuẩn bị xong rồi?"
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Lâm Thanh Thanh chọn một nhà hàng của Nhật, đây là nhà hàng Nhật Bản rất nổi tiếng ở Bắc Thành, hương vị rất ngon, hơn nữa còn có nhiều minh tinh đến ăn.
"Trước kia từng đến đây ăn?" Sau khi xuống xe, Dịch Trạch Duyên hỏi.
"Không có, chỉ từng nghe nói." Sau khi lên đại học, cô rất ít khi xin tiền Lâm Bằng, nơi có chi phí cao như thế này, cô không vào nổi: "Chỉ là một thần tượng em thích từng giới thiệu nơi này, chính là người hát tình ca Bắc Hải, Nhiễm Nam."
"Anh biết."
"..."
Đột nhiên Lâm Thanh Thanh nhớ tới chiếc dây chuyền. Theo như bạn nhỏ Tiểu Uyên nói thì là lúc ấy cô nhìn thấy Nhiễm Nam đeo chiếc dây chuyền đó liền thích, sau đó Dịch Trạch Duyên mới đi đặt làm một cái, lại bị cô ném vỡ.
Lâm Thanh Thanh thở dài, nhưng nói đến Nhiễm Nam lại làm cô vui vẻ: "Nhiễm Nam là ca sĩ em thích nhất. Cô ấy vừa hát hay vừa có tài, cô ấy là một thần tượng có tấm lòng lương thiện, luôn lên tiếng cho người yếu thế, nhất là đã từng giúp đỡ rất nhiều cô gái yếu thế, giúp họ phấn đấu vì địa vị xã hội. Em cảm thấy là thần tượng thì nên như vậy."

Cô đã từng nghĩ tới, sau khi tốt nghiệp phải tiến vào công ty của thần tượng, muốn làm việc cùng cô ấy, còn có một khoảng thời gian rất dài Nhiễm Nam chỉ dẫn phương hướng cho cô, chỉ là... chỉ là mọi chuyện không thể lường trước, cuối cùng cô vẫn vô duyên với chuyện ca hát.
Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra Dịch Trạch Duyên đang mỉm cười nhìn cô chằm chằm, dường như ánh mắt của anh cũng vì cô mà trở nên dịu dàng hơn, lộ ra cảm giác cưng chiều.
Lâm Thanh Thanh rung động, lập tức hỏi: "Có phải em nói nhiều quá không?"
"Không nhiều, anh thích nghe em nói, nói gì cũng được."
"..."
Anh là một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, trên người anh bẩm sinh đã có cảm giác nghiêm túc và nguy hiểm. Nhưng không biết vì sao, dường như quanh người anh lúc này có một tầng mềm mại vô cùng bao phủ, anh không còn là một tổng giám đốc điều khiển người khác, anh chỉ là chồng của cô mà thôi.
Chồng... Lâm Thanh Thanh cúi đầu, mặt nóng lên.
"Dịch tổng."
Đột nhiên có người nói kéo suy nghĩ của Lâm Thanh Thanh trở lại, cô nhìn về phía trước, thấy có hai cô gái đang đi đến. Xem ra nơi này đúng là thường xuyên có minh tinh đến, cô vừa tới đã gặp phải.
Thật không khéo, trong đó còn có một người cô quen.
Lúc này, Lâm Thanh Thanh và Dịch Trạch Duyên đang đi trên hành lang. Trên hành lang, hai mĩ nữ Nhật Bản được chạm khắc bên cửa sổ, trên mặt đất phủ tấm thảm mềm mại.
Hành lang đã không rộng, bốn người gặp nhau ở đây lại càng chật chội hơn.
Cô gái đi cùng Lương Hân nhìn hơi quen, hẳn cũng là người trong giới giải trí, nhưng Lâm Thanh Thanh không nhớ tên. Vừa mới đến, cô ta đã chào hỏi Dịch Trạch Duyên.
Cô ta cười rất thân thiện, giọng nói cũng mang theo sự nịnh nọt. Ánh mắt cô ta lướt qua người Lâm Thanh Thanh, dường như sửng sốt một chút, nhưng rất biết điều không hỏi thân phận của Lâm Thanh Thanh.
Mấy tháng trước, Lương Hân vì muốn cổ vũ cô thi đấu còn cố ý mua con búp bê cho cô. Khi đó, cô ta vẫn là bạn thân nhất của cô, cách mấy tháng gặp lại, chắc chắn phải ôm nhau thật chặt.
Nhưng bây giờ, không ôm, cũng không mừng rỡ khi nhìn thấy bạn thân, hai người chỉ đánh giá lẫn nhau, tâm tư riêng biệt.
Nhìn thấy cô, hình như Lương Hân rất kinh ngạc, sau đó ánh mắt cô ta lướt qua người Dịch Trạch Duyên. Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt của cô ta càng trở nên phức tạp, dường như không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn mang theo một sự không thoải mái.
Chỉ là, nhưng khác thường này thoáng qua rồi biến mất, cô ta lập tức hòa nhã chào Dịch Trạch Duyên: "Chào Dịch tổng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận