Ngốc Tử Hoàng Hậu


Vừa dứt lời, liền nghe thấy cọt kẹt một tiếng, cửa điện mở ra, chỉ thấy Tiểu Toàn Tử từ ngoài cửa không nhanh không chậm tiến vào, cầm một chiếc khay trên tay, đó đúng là bát thang dược mà không lâu trước đây Tiểu Đồng đã từng uống.
“Hoàng hậu nương nương, thỉnh người uống bát dược này.” Tiếng nói lanh lảnh vang lên, trong mắt lại mang theo chút khinh thường. Tiểu Toàn Tử thầm nghĩ, hắn đã biết hoàng thượng tuyệt đối sẽ không thích thượng một ngốc tử. Bát dược này chính là một minh chứng tốt nhất.
Đương lúc Tiểu Toàn Tử đi đến trước mặt Tiểu Đồng thì tay của Tư Không Diệp đã vươn ra bưng bát dược lên. Chén thuốc bốc hơi nghi ngút, mùi thơm của dược xông vào mũi. Hắn đưa bát dược lên môi, nhẹ nhàng thổi.
Tiểu Toàn Tử đứng ở một bên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời quên cả lui xuống.
Tư Không Diệp phát hiện Tiểu Toàn Tử đang đứng ngốc lăng, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Ngươi muốn tự mình lui xuống hay cần người đuổi ra.”
Tiểu Toàn Tử lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đáp: “Dạ, nô tài cáo lui.” Hắn nói xong liền xoay người bước ra ngoài.
Tư Không Diệp cầm bát thuốc đặt ở bên miệng, thổi được một lúc lâu mới đưa đến trước mặt Tiểu Đồng, “Được rồi, đã nguội bớt rồi, Yên Nhiên, ngươi uống đi.”

Tiểu Đồng mặt mày ủ ê nhìn Tư Không Diệp, đáng thương tiếp nhận bát dược, mạnh mẽ uống ực một hơi hết chén thuốc. Chỉ có nàng mới biết tư vị bị người khác đối đãi như vậy thật chẳng dễ chịu gì. Cho nên, trong lòng, nàng thầm hạ quyết tâm, về sau chỉ cần đến ngự thư phòng, nhất định phải tránh xa tên sắc lang hoàng đế này để tránh việc như hôm nay lại phát sinh lần nữa.
“Đắng chết đi được.” Tiểu Đồng ôm oán nhăn mặt, dù sao nàng cũng là ngốc tử, có gì liền nói nấy.
Tư Không Diệp vừa nghe, cầm lấy bát dược rồi đưa chén trà cho Tiểu Đồng, “Yên Nhiên, uống chút trà sẽ không thấy đắng nữa.” Nói xong, khuôn mặt lộ vẻ quan tâm.
Tiểu Đồng tiếp nhận chén trà, chậm rãi uống, thầm nghĩ tên sắc lang hoàng đế sao lại đối đãi với nàng như vậy? Làm như thế sẽ khiến người khác dễ hiểu lầm a.
Đúng lúc này, thanh âm Tiểu Toàn Tử lại một lần nữa vang lên, “Hoàng thượng, kiệu đã tới.”
“Tiểu Toàn Tử, ngươi vào đưa hoàng hậu nương nương hồi Phượng Nghi cung đi.” Tư Không Diệp trầm giọng ra lệnh.
“Dạ.” Tiểu Toàn Tử lại đẩy cửa bước vào, đứng ở cửa làm một tư thế “thỉnh” rồi nói, ” Hoàng hậu nương nương, thỉnh.”
Tiểu Đồng buông chén trà xuống, động tác thong thả đứng lên, gian nan bước từng bước một về phía cửa. Giờ phút này, trong lòng nàng liền nổi lên chua xót, đột nhiên cảm thấy mình thật là đáng buồn.
Tư Không Diệp ngồi xuống, lcu1 nhìn thấy thân ảnh đang khó khăn bước ra cửa thì trong lòng đột nhiên xuất hiện một chút yêu thương, đồng thời, nó cũng làm hắn cảm thấy phiền não, hắn không kiên nhẫn nổi liền bước lên, một tay ôm lấy Tiểu Đồng, “Yên Nhiên, ta tiễn ngươi hồi cung.”
Vừa dứt lời, hắn liền ôm lấy Tiểu Đồng, nhanh bước ra phía ngoài điện.
Mà Tiểu Đồng, cũng không ngờ Tư Không Diệp lại hành động như vậy. Trái tim vừa có chút rét lạnh liền bị hành động này của Tư Không Diệp làm cho cảm động tựa như ánh sáng rạng rỡ ấm áp của mặt trời tháng ba.
Sắc mặt vốn đau khổ liền có chút ý cười. Mặc kệ như thế nào thì tên sắc lang hoàng đế này ít nhất cũng có chút nhân tình? Nhưng nàng cũng biết hành vi này của hắn chẳng liên quan gì đến tình yêu, hắn chỉ là đồng cảm với ngốc tử mà thôi. Nàng tuyệt sẽ không để cho tâm của chính mình lạc ở chỗ này, tuyệt đối không thể!
Trong ngự thư phòng, Tiểu Toàn Tử lại lần thứ hai kinh ngạc, hắn thiếu chút nữa là nghĩ không phải hoàng thượng uống lộn thuốc đó chứ. Bất đắc dĩ lắc đầu thật mạnh, Tiểu Toàn Tử vội vàng đuổi theo, thật sự là càng ngày càng không hiểu nổi hoàng thượng.

Dọc theo đường đi, tin tức Tư Không Diệp tự tay tiễn hoàng hậu hồi Phượng Nghi cung đã lan tràn khắp nơi. Các vị cung chủ đều ghen tị, nổi giận.
Khoảnh khắc Tư Không Diệp ôm Tiểu Đồng vào Phượng Nghi cung, Hoàn nhi trong mắt buồn bã nhìn Tiểu Đồng.
Đợi Tư Không Diệp đi, Hoàn nhi liền bưng điểm tâm đến đại điện. “Tiểu thư, đây là phù dung tô cùng chi ma tô người thích ăn nhất, ta mới làm không lâu, người nếm thử chút đi.”
Tiểu Đồng cầm lấy một khối chi ma tô bỏ vào trong miệng, nói: “Ừ, vẫn còn nóng, Hoàn nhi, vất vả cho ngươi rồi.”
“Không vất vả.” Hoàn nhi vội vàng phủ nhận, muốn nói lại thôi, “Tiểu thư……”
Tiểu Đồng nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Hoàn nhi rồi nàng buông điểm tâm trong tay mình xuống, sắc mặt nghiêm túc nói: “Hoàn nhi, ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, ngươi trước đây vốn không chú ý nhiều đến như vậy.”
Hoàn nhi sợ hãi nhìn thoáng qua Tiểu Đồng, rồi sau đó nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, ngươi……hoàng thượng vì sao lại ôm người trở về?”
Tiểu Đồng trong lòng buồn cười, nha đầu kia thật đúng là biết rõ còn cố hỏi, “Giống như ngươi nghĩ đó.”
Hoàn nhi nghe xong, trong mắt càng thêm tối đen lại, tiếp tục hỏi: “Tiểu thư, người yêu hoàng thượng sao?”
Tiểu Đồng cười lạnh một tiếng, chính mình như thế nào lại ngốc như vậy? Yêu một đế vương. Nàng liền ngay cả nghĩ cũng chưa dám nghĩ đến nữa, lập tức nàng thốt lên: “Hoàn nhi, ta yêu ai cũng sẽ không yêu hoàng đế.”

“Thực vậy?” Hoàn nhi ánh mắt sáng ngời, giống như những ngôi sao trên bầu trời đen, bừng sáng đầy hy vọng.
“Thực vậy. Hoàn nhi, ngươi không phải yêu cái tên sắc lang hoàng đế kia đấy chứ?” Tiểu Đồng cũng không cố kị, nói thẳng.
“Tiểu thư, ngươi nói gì vậy, ta chỉ là một tiểu cung nữ, làm thế nào lại có cái loại ý nghĩ vượt thân phận như vậy chứ.” Hoàn nhi vẻ mặt khẩn trương vội vàng phủ nhận, thuận miệng lấy luôn một cái lý do khác, “Ta chỉ là sợ ngươi yêu hoàng thượng sẽ quên mất kế hoạch của chúng ta.”
Tiểu Đồng mỉm cười, cũng không nói hỏi thêm nữa, “Ngươi yên tâm đi. Ta sẽ không yêu hoàng đế. Tuyệt đối sẽ không.” Câu cuối cùng, Tiểu Đồng nhấn mạnh chính là để nói cho Hoàn nhi nhưng cũng đồng thời là tự nhắc nhở chính mình.
Hoàn nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, khôi phục lại thần thái trước đây, ngữ khí hào hứng nói: “Tiểu thư, giờ cũng không còn sớm nữa, ta đi kêu ngươi chuẩn bị bữa tối.”
Nói xong, cước bộ nàng ta nhanh chóng bước ra ngoài.
Mà trong mắt Tiểu Đồng, sau khi Hoàn nhi rời đi, khuôn mặt vốn ôn nhu giờ chỉ còn thanh lãnh cùng cô tịch. Dường như tương lai sắp tới nàng đã có thể đoán được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận