Ngoại Đạo - Heathens

"Bản chất".
.
.
.
.
.

     Một âm thanh chói tai vang lên và Takemichi liền bị Naoto hất mạnh văng ra sang một bên. Cậu cảnh sát liền ăn trọn phát đạn từ khẩu shotgun của người đứng ở đằng xa.

     "Trật rồi nhỉ?." Hera.

     Hera đứng bên cạnh vỗ tay cười cợt nhìn cái xác bê bết máu nằm trên nền đất lạnh. Một phát vào đầu, quả nhiên kẻ mà cô thu nhận không phải thuộc dạng tầm thường.

     Takemichi sững người nhìn vào Naoto ngay bên cạnh, cậu ta đã ăn trọn phát súng đó thay cho anh, đẩy anh ra khỏi cái chết chỉ trong chớp mắt.

    Cảm xúc hổn loạn và rối ren, Takemichi gần như không thể nào thoát lên bất cứ âm thanh gì khác ngoài việc cứ nhìn Naoto trong vô vọng.

     "Chào buổi tối, anh hùng." Hera.

     "Mà bây giờ là ngày hôm sau rồi thì phải? Vậy...chào buổi sáng." Hera.

     Hera bỏ tay vào trong túi của cái áo khoác dạ, ban đêm ở rừng rất lạnh lẽo, và cô lại không thích thời tiết quá lạnh.

     Bước từng bước lại gần Takemichi, cô liền lật mặt tỏ ra hốt hoảng khi nhìn thấy cái xác bê bết máu bên cạnh.

     "Ôi không! Tachibana-san đã chết, cậu ấy đã bị...Takemichi hại chết." Hera.


     Phải nói Hera là con điên hay con ác quỷ, cô cười cợt trước vẻ mặt đau đớn của Takemichi khi nhìn thấy chìa khoá cứu cô bạn gái của mình đã chết. Cái nắm tay vẫn không hề có tác dụng để quay về quá khứ.

     "H-Hera??." Takemichi.

     "Là tôi đây?." Hera.

     "Cô...điên rồi." Takemichi.

     "Oh no, tại sao lại nói tôi thế chứ? Anh hùng?." Hera.

     "Giờ thì...cậu sẽ làm gì đây Takemichi? Naoto đã chết, cậu không thể nào quay về quá khứ được nữa." Hera.

     "Sao...cô lại biết được chuyện này?." Takemichi.

     "Không có gì mà tôi không biết cả Anh Hùng à, tôi...biết hết tất cả mọi thứ diễn ra ở tương lai và quá khứ." Hera.

     Takemichi sửng người, biết tất cả thì chẳng khác nào Hera là kẻ đã thêu dệt nên tất cả mọi chuyện từ cái chết của Shinichirou cho tới Baji.

     "À...chắc cậu còn nhớ đội trưởng nhất phiên đội chứ?." Hera.

    "Baji-san!!?." Takemichi.

    "Phải, về cái chết của cậu ta là do tôi nhúng tay vào." Hera.

     "Cô..." Takemichi.

    Rắn độc.

    Cô ta thật sự là một con rắn độc.

    Takemichi nhìn thấy rõ vẻ mặt hả hê của Hera trước sự kinh ngạc của mình, cô ấy thản nhiên đứng dậy rời đi và chô thuộc hạ của mình xử lí anh.

    Trước cái chết cận kề, chìa khoá quay về quá khứ đã bị phá hủy, Takemichi chạy nhanh về phía vách núi kề biển rộng. Anh hớt hải chạy trong đêm tối nơi rừng hoang núi độc mà không hay biết bản thân đã dích vào cái bẫy của Hera.

     Cô gái kia bỏ khẩu shotgun sáng một bên rồi rút chiếc AWM hướng về phía Takemichi. Con mồi rơi vào tầm nhắm và bóp còi, phía trước là vách núi, phía sau là Hera, Takemichi khó lòng mà thoát khỏi trận này.

     Viên đạn được bóp còi nhanh chóng phóng về phía Takemichi với tốc độ điên cuồng, nó xoay tròn nhắm đến đầu của người nọ bắn xuyên thủng qua rồi bay xa.

     Thân xác vô hồn rơi xuống biển sâu lạnh lẽo, còn Hera bên cạnh tay vỗ bôm bốp còn buông ra những lời khen ngợi dành cho con chó cưng của mình...

     "Chika-chan giỏi quá, bắn rất đẹp nha." Hera.

     Có phải chăng Takemichi đã chết?.

     Nếu viên đạn bay lệch thì rơi từ độ cao đó xuống biển thì khó mà sống sót, huống chi phía dưới là đá ngầm vô kể.

     "Amee đâu?." Hera.


     "Cô ấy nói muốn đi ngắm biển nên chúng tôi đã-."

     "Đi với ai?." Hera.

     "Là vệ sĩ thưa ngài."

     "Ồ..." Hera.

     Một người tàn tật muốn ngắm biển vào lúc khuya à?.

      Nghe cũng lạ đấy nhưng đi vào giờ này thì có khác nào bị điên hay không?.

     Hera dù nghi ngờ nhưng vẫn chưa lật bài với những người khác trong Touman, dù sao tổng trưởng của Touman vẫn là một kẻ vô dụng mà Touman thì lại đang phụ thuộc vào Kisaki.

     Hera tiến vào trong sảnh của căn biệt thự biệt lập ở ngoại ô thành phố, cô bước nhanh về phía quầy rượu và chọn ngay cho mình một chai rượu vang đỏ.

     Đúng là người trưởng thành luôn có khẩu vị riêng, và những thú vui riêng, Hera lại thích nhâm nhi ly rượu vang đỏ và thưởng thức một bản nhạc để ăn mừng chiến thắng của chính mình.

     "Takemichi ơi là Takemichi, cậu sẽ thoát được tôi ở tương lai này và tương lai kế tiếp. Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn sẽ được số phận an bài cho một cái chết thật hoành tráng..." Hera.

     Số phận đã an bài, lá bài tử của Takemichi vẫn còn trong tay của Hera, giống như việc dồn Takeomi vào chỗ chết nhiều năm trước. Con điên đó đã ngụy tạo bằng chứng và lặp nên một kế hoạch điên khùng, thậm chí còn dám đưa bản thân vào chỗ chết để hòng gạch Takeomi khỏi kế hoạch dài lâu kia.

     Vòng lặp lại tiếp tục, Takemichi một lần nữa được đưa về quá khứ, không phải Naoto hay Mikey, mà là Amee.

     Cậu may mắn bị viên đạn đó bắn trượt sang một bên và rơi xuống biển sâu, những con sóng lớn cố vồ lấy cậu như những con quái vật, khá may rằng tại chỗ mà cậu rơi xuống không quá xa với bờ biển. Một thân mệt mỏi cố bơi vào bờ để rồi gặp được Ame.

     "Mới đi ngắm biển về à?." Hera.

     "Ừm..." Ame.

     "Biển rạng sáng chắc đẹp lắm nhỉ? Có cả người hùng ở đó..." Hera.

     Nghe thấy hai chứ "người hùng" thì Ame lặp tức rùng mình, rõ ràng chuyện này không ai biết cả nhưng cơ gì Hera lại biết?.


     "Ame ơi là Ame, tôi đã yêu chiều em đến mức này mà em dám đâm sâu lưng tôi một nhát sao?." Hera.

     Hera bước chân về phía người con gái đang ngồi yên trên chiếc xe lăn, cả thân thế đều không còn cử động như trước, các chi mất cảm giác hoàn toàn do cuộc phẩu thuật thất bại.

     Hera mỉm cười đứng đối diện em, tay nâng cầm em lên vuốt ve chiều chuộng rồi lại tàn nhẫn tát em một cái mạnh.

     Chát!!!

    Cú tát mạnh vào em ngã ra khỏi chiếc xe và rơi xuống nền gạch lạnh lẽo. Cơ thể yếu ớt run sợ trước con quỷ dữ này.

     Nước mắt rơi lã chã trên gò má yếu ớt của người thiếu nữ, Hera nắm chặt gò má em kéo nó sát về phía mình.

     "Em không thấy mình dơ bẩn sao Ame?." Hera.

     "Lên giường với Mikey, Mitsuya, Hanma và vô số người khác...em làm cho tôi phải buồn nôn mỗi khi nhìn thấy em đấy Ame." Hera.

   

    





   


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận