Nghịch Tập

Ngô Sở Úy làm sao cũng không ngờ được, Trì Sính sẽ dùng cách này để trừng phạt y.

Trên đường bị bắt về, Ngô Sở Úy đã chuẩn bị tâm lý cho mọi việc có thể xảy ra, bị đánh là nhất định không thoát rồi, phạt tiền chắc chắn cũng có, nói không chừng còn bị giam. Bây giờ sắp tết rồi, 'tiền thưởng cuối năm' của y là không lấy được, ngay cả nhà cũng không về được. Ngô Sở Úy dường như đã nhìn thấy tình cảnh mẹ già lệ nóng quanh tròng rồi...

Kết quả, tất cả những gì y tưởng tượng đều không xảy ra, Trì Sính căn bản không dẫn y về cục cảnh sát, mà nhốt vào một phòng ngầm ẩm ướt. Ban ngày dẫn y ra ngoài bắt cướp, tối lại về phòng ngầm đó, sau khi ăn uống giải tỏa đều xong xuôi, hắn sẽ còng y lên giường cho đến sáng.

Mấy hôm nay, Ngô Sở Úy khổ không nói nổi.

Ban ngày mệt chết đi sống lại giúp Trì Sính bắt cướp, nhất định phải hoàn thành số lượng quy định, nếu không không cho ăn cơm. Đụng mấy kẻ lờ mờ còn tốt, nếu đụng phải kẻ không dễ chọc, Ngô Sở Úy còn bị đánh. Những cái này đều không tính là gì, chịu khổ chịu tội Ngô Sở Úy trước giờ không xem là gì, mấu chốt là anh đừng có đứng bên cạnh nhìn chứ! Tôi liều mạng rách đầu chảy máu, dù sao anh cũng phải giúp một tay chứ? Chỉ đứng đó ngậm điếu thuốc, ngồi xổm trên phố xem náo nhiệt! Mẹ nó tôi đang làm việc cho anh đó!

Tối trở về cũng khó chịu.

Y không biết Trì Sính nghĩ gì, thuê chỗ vừa nóng vừa ẩm thấp thế này, hai ngày đầu cực độ không thích ứng, mỗi tối đều tỉnh dậy mấy lần, giống như ngủ trong một cái lồng hấp lớn. Điều kiện có kém một chút cũng thôi đi, nhưng mẹ nó còn nuôi một con mãng xà lớn như thế, Ngô Sở Úy mỗi lần tỉnh dậy đều phải đối mắt với Túi Dấm Nhỏ, một khi đối mắt là đối cả đêm.

Trong không khí phiêu bay những bông tuyết thật lớn, Trì Sính vẫn ngồi xổm trên đường cái, mắt chăm chú nhìn Ngô Sở Úy.


Ngô Sở Úy lại ốm đi một chút, quần đã rộng hơn, lộ ra mép quần lót, thế nhưng là màu hồng. Có lúc chạy đuổi theo tên cướp, ống quần sẽ mài xuống đất, không kéo lên thì không được, Ngô Sở Úy hai tay kéo lên trên, dùng sức rất mạnh, đường nét của trứng đều lộ ra.

Trì Sính cười tinh quái, búng rớt tàn thuốc, tàn đã dài bằng nửa đốt tay rồi.

"Đứng lại!"

Ngô Sở Úy thân thủ nhanh nhẹn nhào lên, thiết đầu đập lên xương sườn của tên cướp, một chiêu chế địch.

"Lại một tên!"

Mau chóng ném xuống chân Trì Sính, động tác đặc biệt khốc.

Trì Sính lại không nặng không nhẹ đến một câu: "Đủ lẳng lơ..."

"Anh nói gì?" Ngô Sở Úy không hiểu.

Ánh mắt giễu cợt của Trì Sính thuận theo thắt lưng quần hơi rộng của Ngô Sở Úy tiến vào trong, nói sâu xa: "Mặc quần lót màu hồng, không phải lẳng lơ thì là gì?"

"Nói bậy gì đó?" Mắt càng đen: "Của tôi là màu xám."

Trì Sính không biết Ngô Sở Úy bị mù màu, chỉ nghĩ y chột dạ che giấu.

Ngô Sở Úy lại kéo quần lên, kéo áo bông xuống dưới, sau khi chỉnh lý xong thì nghiêng đầu bỏ đi.

"Đợi đã." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy đứng lại, liếc mắt nhìn Trì Sính: "Còn chuyện gì nữa?"


Trì Sính dùng tay phủi sau gáy Ngô Sở Úy, một đống bông tuyết trên đỉnh đầu liền rớt xuống, thêm một câu cuối cùng.

"Trứng của cậu cũng rất lớn."

Nói xong, nhấc chân đi về trạm xe bus, bông tuyết dưới chân cũng vang lạo xạo.

Ngô Sở Úy thầm đạp mấy cái theo bóng lưng Trì Sính, ngốc x! Du côn! Lưu manh!... Lời mắng tổ tông đều vọt ra khỏi cổ họng, nhưng lại chỉ có thể mím chặt miệng nuốt trở về. Hiện tại năng lực bản thân có hạn, không trị được tên đó! Cứ đợi mà xem, rồi sẽ có một ngày, ông đây sẽ thu yêu nghiệt nhà ngươi!

Có lẽ do ban ngày mệt nhọc quá độ, tối nay Ngô Sở Úy ngủ rất say.

Túi Dấm Nhỏ chui ra khỏi ổ chăn của Trì Sính, trườn đến giường của Ngô Sở Úy, bò vòng qua cổ Ngô Sở Úy, lại vòng về. Ngô Sở Úy lật người, Túi Dấm Nhỏ lại nhân cơ hội vòng một vòng, cứ vòng vòng như thế, đã quấn hết nửa người Ngô Sở Úy.

Trong hoàn cảnh ẩm thấp thế này, Ngô Sở Úy thường xuyên dán mình lên vách tường để hạ nhiệt, vật thể mát lạnh như Túi Dấm Nhỏ quấn lên người y, y cũng không cảm thấy có gì khác thường, thậm chí còn dùng tay ôm lấy nó.

Trì Sính cảm giác được Túi Dấm Nhỏ bò xuống giường, nhưng thật lâu chưa lên, hắn dậy mở đèn, nhìn sang bên cạnh một cái. Ngô Sở Úy bị Túi Dấm Nhỏ quấn chỉ còn chừa lại cái đầu, nhưng lại ngủ rất ngon, đầu của Túi Dấm Nhỏ dán lên cái đầu trọc của y, cái đuôi lắc lắc, không bao lâu liền không động đậy.

Hài hòa một cách bất ngờ.


Sáng hôm sau, Trì Sính cởi còng tay cho Ngô Sở Úy, hờ hững nói: "Cậu đi đi."

Ngô Sở Úy quái dị: "Không phải anh nói phải gom đủ hai trăm tên cướp mới cho tôi đi sao?"

"Cậu có thể ở lại." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy dứt khoát quay người, bước mau ra cửa.

Một túi giấy nện lên ót Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy phản ứng nhanh chóng đưa tay chụp lấy, mở ra nhìn, bên trong là mười ngàn tệ.

"Thù lao." Trì Sính nói.

Lần này, Ngô Sở Úy không dựng thẳng sống lưng, dẫm lên nhân dân tệ, bày vẻ thanh cao ngạo mạn nữa. Mà ôm chặt lấy nó, nhìn Trì Sính bằng ánh mắt sâu xa, nói ra ba chữ rõ ràng.

"Phải thế mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận