Ngày Đêm Nhớ Thương


Từ sau ngày hôm đó, Chu Tuyết cả tuần đều không gặp Tạ Khinh Hàn.

Cô cả ngày ở nhà, không ra ngoài, cũng không trở về New York, bản thân cô cũng không biết mình muốn làm gì, chờ đợi điều gì
Có một ngày, Hoàng Dục mời cô đi ăn cơm mới kéo được cô ra khỏi nhà
Hôm đó, anh ta hẹn cô ở nhà hàng Bắc Kinh mà cô hay lui tới, cô không hề có hứng thú, gương mặt xuất thần.

Hoàng Dục múc cho cô một chén canh lê nhỏ, ” Lâu rồi không ăn ẩm thực Bắc Kinh chính thống đúng không? Ở nước ngoài có gì ngon thì không biết.

Nếu cô ở một mình nơi đó không có người thân, thì tốt hơn hết là nên quay lại càng sớm càng tốt.

Ở trong nước cũng có rất nhiều công ty phát triển, sẽ không chôn vùi khả năng của cô”
Chu Tuyết không nói gì, một tay chống cằm, ngẩn người nhìn chén canh lê nhỏ trước mặt.
Hoàng Dục gắp đồ ăn cho cô, nói: “ Rất lâu trước đây, tôi cùng Tạ tổng đi nước ngoài công tác, thưởng thức ẩm thực Bắc Kinh.

Khi đó, chúng tôi cũng gọi món thịt nướng này, lúc đó Tạ tổng nói rằng, ” Nếu Chu Tuyết ở đây, cô ấy nhất định có thể ăn hết hai phần, cô ấy thích thứ này nhất”
Chu Tuyết thoáng khựng lại, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Hoàng Dục, “Chuyện khi nào?”
Hoàng Dục nói, “Khoảng nửa năm sau khi cô rời đi.”
Chu Tuyết sững sờ, không thể ngờ Tạ Khinh Hàn vậy mà biết sở thích của cô
“ Anh ấy thường nhắc tới tôi không?”
“Không thường xuyên.” Hoàng Dục đưa đũa cho Chu Tuyết, nói: ” Cô cũng biết tính cách của Tạ tổng, cho dù có tâm sự gì, cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai.

Huống chi, anh ấy đối với cô ——
Hoàng Dục nói tới đây, bỗng nhiên ý thức mình nói quá lời, kịp thời dừng lại
Chu Tuyết lại muốn hỏi: “ Anh ấy đối với tôi như thế nào?”
Hoàng Dục không trả lời, buông tiếng thở dài.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Chu Tuyết, thật lâu sau mới trả lời cô “A Tuyết, Tạ tổng khác với cô.

Có những việc không thể làm, cô có thể làm, có những lời không thể nói, cô có thể nói.

Dù sao trời sập xuống cũng có Tạ tổng lo liệu cho cô.

Cô có gây ra bao nhiêu rắc rối, Tạ tổng cũng sẽ thay cô giải quyết.

Nhưng Tạ tổng thì khác, anh ấy không thể phạm sai lầm.

Rất nhiều việc muốn làm không thể làm, rất nhiều lời tưởng có thể nhưng lại không thể nói.

A Tuyết, cô cho rằng Tạ tổng không đau khổ sao? Anh ấy đau khổ cũng chẳng kém gì cô.”
Chu Tuyết bỗng nhiên rất khổ sở, hỏi Hoàng Dục, “ Bọn tôi yêu nhau là sai sao?”
“ Về lễ không hợp” Hoàng dục nói: “A Tuyết, cô không hiểu.

Tạ tổng trước nay đều rất nghiêm khắc với bản thân.


Anh ấy chưa bao giờ sẽ cho phép chính mình phạm sai lầm.”
“Ba năm trước, Tạ tổng bởi vì hủy bỏ hôn ước mà tổn thất rất nhiều, tài sản sau một đêm bốc hơi không ít.

Có một lần, tôi cùng Tạ tổng ra nước ngoài công tác.

Tối hôm đó anh ấy uống chút rượu.

Trên đường về, Tạ tổng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc rất lâu, rồi bỗng nhiên nói với tôi, kiếp trước nhất định anh ấy nợ cô rất nhiều, từ khi gặp cô, anh ấy luôn luôn phạm sai lầm, từng bước một, từng bước một “
Chu Tuyết chết lặng, rũ mắt xuất thần.
Hoàng Dục bưng canh cho cô, “Nào, ăn cơm trước đi.”
Chu Tuyết không có cảm giác thèm ăn, ngay cả món thịt nướng yêu thích của cô, cô cũng không ăn nhiều.
Trên đường về nhà, rốt cuộc nhịn không được hỏi Hoàng Dục: “Đã một tuần tôi không có gặp Tạ Khinh Hàn.”
Hôm đó cô còn nói rất nhiều lời vô tâm
Hoàng Dục nói: “Tạ tổng đi công tác, cụ thể khi nào trở về hiện tại cũng chưa biết “
Chu Tuyết hỏi: “Không phải anh ấy không ở công ty sao? Tại sao còn đi công tác?”
Hoàng Dục nói: “Tạ tổng chỉ là không ở Tạ thị, không có nghĩa không cần công tác.

Anh ấy còn có rất nhiều sản nghiệp khác.”
Đêm đó, Chu Tuyết ôm gối đầu, ngồi ở đầu giường phát ngốc cả đêm
Rất rất nhớ Tạ Khinh Hàn, nhưng vẫn cứ nhịn xuống không gọi điện thoại cho anh ấy.

Ba năm trước, Tạ Khinh Hàn bất luận là vì lý do gì, cô đã bị anh tổn thương, không dám cũng không muốn chủ động một lần nữa
Ở nhà thêm ba ngày, Tạ Khinh Hàn vẫn chưa về, việc Chu Tuyết trở lại New York không thể trì hoãn nữa, cô sắp phải trở về rồi
Đêm trước khi cô đi, mẹ cô thay cô thu thập hành lý, nước mắt rơi không ngừng.

Nhưng cũng biết cô rất cứng đầu, hy vọng cô ở lại cũng vô ích.

Cho nên bà không nói gì, chỉ lau nước mắt và dặn cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, chờ Tết Âm lịch sẽ cùng chú Tạ đến New York thăm cô
Chu Tuyết lúc đó cũng có chút buồn không thể tả, trong lòng cô có tâm sự, cảm thấy nặng trĩu, khoảnh khắc máy bay cất cánh, cô đột nhiên cảm thấy có chút khó thở.
Trong chuyến trở về này, Chu Tuyết bị ốm nặng.

Cảm nặng, hoa mắt chóng mặt, người nhẹ bâng, cô hoảng sợ vội vàng đến bệnh viện khám, kết quả được yêu cầu ở nhà cách ly.
Ngày thường, chỉ là cảm mạo, phát sốt, Chu Tuyết cũng không để ý, cùng lắm chỉ là cảm thấy không thoải mái mấy ngày.

Nhưng tình hình dịch bệnh bên ngoài vẫn chưa lắng xuống, Chu Tuyết từ bệnh viện trở về, trong lòng lo sợ bất an, khử trùng toàn thân, còn mang thuốc sát trùng khử trùng cả nhà, cởi hết chăn ga trải giường, bọc ghế sô pha cho vào máy giặt.
Xong xuôi cũng đã hơn 10 giờ tối, Chu Tuyết mệt mỏi gục xuống trên bàn trà, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.

Cô mệt mỏi đến mức không cử động được nữa, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt bởi vì phát sốt lại làm cả đêm ửng đỏ bất thường
Hẳn là nên uống thuốc, nhưng ngay cả động cũng không muốn động
Không biết qua bao lâu, khi Chu Tuyết mệt mỏi đến mức sắp ngủ thiếp đi, cuối cùng mới miễn cưỡng chống đỡ, đi đến tủ lạnh lấy nước khoáng, uống hết số thuốc bác sĩ kê
Việc mình bị bệnh cô cũng không dám nói với gia đình, chứ đừng nói đến việc cách ly.

Căn bản chính là không có chuyện gì, nhưng nếu để người nhà biết, chỉ sợ bọn họ lo lắng đến mức cơm cũng ăn không nổi
Nhưng lo lắng thì có ích gì.


Xa cách ngàn sông vạn sông, hà tất phải làm bọn họ thêm lo lắng
Thỉnh thoảng cô vẫn nói chuyện điện thoại với mẹ, vẫn luôn chỉ nói những chuyện tốt đẹp nhưng mẹ cô vẫn rất lo lắng, mỗi lần gọi điện đều khuyên cô nghỉ việc về nước, nói rằng ở nước ngoài bây giờ không yên ổn, huống hồ New York có cái gì tốt mà một hai phải ở lại nơi đó.

Chu Tuyết không thể giải thích với mẹ, cô chưa từng cảm thấy bên ngoài có chỗ nào tốt.

Lúc trước đến nơi này, cũng chỉ là muốn chạy trốn.

Khi đó Tạ Khinh Hàn không để ý tới cô, lại muốn cùng người khác kết hôn, cô thực sự rất đau đớn, ngày ngày nằm trong chăn khóc, không biết phải đối mặt thế nào.

Cô không biết nên làm thế nào, chỉ muốn trốn tới một nơi xa thật xa
Muốn cô cả ngày nhìn một người phụ nữ lấy thân phận là vợ của Tạ Khinh Hàn, thực sự sợ cô sẽ ghen ghét đến phát điên
Thật không ngờ, cuối cùng Tạ Khinh Hàn vẫn không kết hôn.

Cũng nào có ngờ tới, bọn họ đời này còn muốn dây dưa ở bên nhau.
Đêm đó Chu Tuyết lại mất ngủ.

Cô có một vụ kiện ly hôn, chuẩn bị tài liệu liên quan đến rạng sáng
Rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.

Nhắm mắt mở mắt, trong đầu đều là Tạ Khinh Hàn
Cô ngồi dậy, ra ngoài phòng khách hút thuốc.
Cô ôm đầu gối ngồi trên sô pha, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác.
Có đôi khi rất hận Tạ Khinh Hàn.
Thật không biết phải hình dung tình cảm của cô dành cho anh như thế nào.

Yêu anh, nhưng lại hận anh
Chính là giống như, yêu vẫn nhiều hơn hận một chút
Mặc dù khi anh muốn kết hôn, cho dù hận anh, cũng vẫn rất yêu anh.
Chu Tuyết cảm mấy ngày cũng không tốt lên, mất ngủ một đêm, khiến ngày hôm sau cảm càng nghiêm trọng hơn.

Buổi sáng họp video với đồng nghiệp, giọng cô khàn tới mức khiến các đồng nghiệp sôi nổi hỏi han về bệnh tình
Chu Tuyết kỳ thật vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cô cảm đi cảm lại liên tục, hơn nữa vẫn luôn sốt nhẹ.

Tuy rằng uống thuốc xong sẽ hạ sốt, nhưng không cần bao lâu lại sốt trở lại
Nếu điều này tiếp tục, cô chắc chắn sẽ hoài nghi mình có phải nhiễm bệnh rồi hay không
Tuy nhiên, cô vẫn có tâm trạng nói đùa với các đồng nghiệp của mình: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi, tôi định ngày mai sẽ quay lại làm việc”.
Các đồng nghiệp sợ tới mức xua tay kháng cự: “Đừng, đừng! Cậu vẫn nên nghỉ ngơi đi, chúng ta thảo luận qua video là được rồi “
Ngay cả ông chủ lớn cũng nói: ” Đúng đó A Tuyết, cô nên tự cách ly ở nhà, đừng lo lắng, sẽ không tính cô vắng mặt đâu “
Chu Tuyết cười, nói đùa: “ Mọi người thật là không có ý tứ gì hết nha.


Ngày thường nói tình cảm đồng nghiệp tốt đẹp đâu rồi? Quả nhiên vẫn là có hoạn nạn mới thấy chân tình.

Vừa lúc tủ lạnh nhà tôi hết đồ ăn rồi, tối nay ai về nhà thuận đường mang cho tôi ít đồ ăn đi? Nếu không từ ngày mai, tôi sẽ chết đói mất “
Có đồng nghiệp nói: ” Tôi mua rồi sẽ đem lên cho cậu nha “
Chu Tuyết gật gật đầu, đáng thương xoè hai tay ra, “ Tôi rất hài lòng rồi, nếu như còn sống sót nhất định sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn”
Chu Tuyết tuy là nói đùa, nhưng cô cũng không phải thực sự không lo lắng.

Có lẽ bởi vì ở nhà một mình khiến bản thân rất dễ suy nghĩ lung tung, một ngày phải đo nhiệt độ rất nhiều lần.

Thấy phát sốt là lập tức uống thuốc hạ sốt
Bởi vì quá lo lắng, cuối cùng cô không thể không gọi điện cho bác sĩ gia đình, người đã chăm sóc cho cô khi cô ở nhà Tạ.
Nói với bác sĩ về các triệu chứng, bởi vì không ở trước mặt, bác sĩ mãnh liệt khuyên cô lập tức đi bệnh viện
Chu Tuyết nói rằng trong bệnh viện có nhiều bệnh nhân, sợ bị lây nhiễm chéo
Bác sĩ bên kia rất lo lắng, cô hiện đang trong thời gian cách ly, cũng không thể về nước.
Thấy bác sĩ lo lắng, Chu Tuyết an ủi: “Có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều thôi.

Thời điểm dịch bệnh, thần kinh của mọi người đều trở nên rất nhạy cảm.

Tôi mới nhớ ra mình có triệu chứng sốt lặp đi lặp lại như vậy.

Chắc là do viêm họng nên mới bị cảm “
” Cái này cũng có khả năng”
“Vậy chúng ta đừng lo lắng về nó nữa”
“Ngoài ra, còn có triệu chứng nào khác không?”
“Không có, chỉ là gần đây cổ họng đau quá, chỉ có thể ăn đồ lỏng.”
” Tôi nói cho cô mấy loại thuốc kháng viêm, cô có thể mua uống xem có tác dụng hay không, nếu không có tác dụng thì phải đi bệnh viện.”
” Được “
Sau khi nói chuyện điện thoại với bác sĩ, Chu Tuyết liền đi tắm rồi lên giường đi ngủ
Lúc này đột nhiên vô cùng nhớ nhà cũ Tạ gia, cho dù có cách ly ở nhà thì ít nhất cũng có thể chăm sóc hoa và cây trong vườn, không giống hiện tại, nằm trong nhà rất nhiều ngày.

Mỗi ngày mở mắt ra đều chỉ có một không gian nhỏ như vậy để hoạt động, nhàm chán đến sắp mốc meo.
Có lẽ vì uống thuốc nên đêm nay cô ngủ rất nhanh.

Sáng hôm sau còn chưa thức giấc, cô đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, tưởng thuốc nhờ người mua cho đã đến nên vội mặc bộ đồ ngủ, thắt dây lưng đi ra phòng khách mở cửa, “Chờ một chút, tôi tới đây.”
Chu Tuyết đi tới cửa, mở cửa, còn chưa kịp nói cảm ơn, nhìn người trước mặt, không khỏi sửng sốt.
Chờ cô phản ứng lại, phản xạ có điều kiện muốn đóng cửa, nhưng bị Tạ Khinh Hàn duỗi tay ngăn cảm, nhíu mày nhìn cô, “Chu Tuyết, đừng tùy hứng.”
Chu Tuyết vô cùng tức giận, “ Anh mới là người tùy hứng! Anh có biết tôi đang bị cách ly không? Anh tới làm cái gì! Anh mau đi đi! “
Cô vừa nói vừa đẩy Tạ Khinh Hàn ra.
Nhưng Tạ Khinh Hàn giống như một bức tượng, không thể đẩy anh ra.
Anh không những không đi mà còn đi thẳng vào nhà nói với cô: “Em đi thay quần áo đi, tôi đưa em đi gặp bác sĩ “
Chu Tuyết cau mày nhìn Tạ Khinh Hàn bước vào nhà, nghe những lời anh nói, lại càng không vui, nói: “ Tôi đã nói với anh là tôi đang bị cách ly, không thể ra ngoài.

Hiện tại hay rồi, anh cũng không ra được.”
Tạ Khinh Hàn nói: “Chúng ta lái xe.”
Chu Tuyết nhíu mày nhìn Tạ Khinh Hàn.
Tạ Khinh Hàn ngồi ở trên sô pha, vốn muốn hút một điếu thuốc, nhưng còn chưa châm lửa, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tuyết vẫn cố chấp đứng đó, nhất thời rất bất đắc dĩ, nói: “ Em còn định để bản thân sốt đi sốt lại bao lâu nữa? Sốt đến ngốc mới vừa lòng à? “
Chu Tuyết mím môi, không vui nhìn anh, không nhịn được nói: ” Sốt tới ngốc luôn càng tốt, ít nhất có thể quên đi anh “
Cô nói xong xoay người đi vào phòng ngủ
Chu Tuyết cuối cùng cũng vẫn thay quần áo, cùng Tạ Khinh Hàn đi gặp bác sĩ
Đó là một bệnh viện rất đắt đỏ, Chu Tuyết sẽ không bao giờ đến đó.


Cô thà chịu khổ chứ không để đau ví
Lúc ấy, cô rất muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Tạ Khinh Hàn kéo trở vào.
Vị bác sĩ khám cho cô là do Tạ Khinh Hàn tối qua suốt đêm liên hệ, ông ấy có thái độ rất tốt, kiểm tra cho cô rất cẩn thận.
Đúng như dự đoán của Chu Tuyết, quả nhiên là vì viêm họng nên mới sinh ra virus gây cảm cúm, cho nên cô mới bị sốt đi sốt lại như vậy
Lúc đấy, Chu Tuyết mới không còn lo lắng nữa, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Truyền nước trong bệnh viện mất hai giờ, đến gần trưa mới lái xe về nhà
Chu Tuyết truyền nước trong hai giờ, rất mệt mỏi, cô nằm trên sô pha ngay khi bước vào phòng.
Tạ Khinh Hàn đi lấy nước cho cô, “Uống thuốc rồi trở về phòng ngủ đi.”
Chu Tuyết không trả lời, cô vẫn nằm trên ghế sô pha.
Mãi cho đến khi Tạ Khinh Hàn mang nước tới cho cô, cô mới miễn cưỡng từ trên ghế sô pha ngồi dậy, nhận ly nước trong tay Tạ Khinh Hàn.
Sau khi uống thuốc xong, cô thấy Tạ Khinh Hàn đang hút thuốc trên ban công, đi tới, không khỏi nói: “Tôi đã nói với anh, cảnh báo cách ly của tôi chưa được gỡ bỏ, còn bảo anh đừng vào, anh không nghe, bây giờ thì hay rồi, phải ở cùng tôi trong mấy chục mét vuông này, nơi nào cũng không đi được “
Tạ Khinh Hàn nhìn cô, trầm mặc một lát, có chút mệt mỏi nói: ” Em có tinh thần như vậy, chắc là không sao rồi.”
” Đúng vậy! Cho nên anh có thể đi rồi ” Chu Tuyết mất bình tĩnh.
Tạ Khinh Hàn nhìn cô, trong mắt anh nhìn không ra cảm xúc, không biết giờ phút này anh có mệt mỏi hay không, có đau lòng hay không, chỉ trầm mặc nhìn cô, một lúc sau thấp giọng hỏi cô một câu, “Em thực sự rất hận tôi?”
“Đúng vậy.” Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, cảm thấy vô cùng ủy khuất, “ Tôi là người, không phải đồ vật.

Anh lúc không cần thì vứt bỏ, lúc cần lại tìm về.

Tôi rất vất vả mới có thể sinh hoạt bình thường như hiện tại, anh rốt cuộc vì sao phải một hai tới trêu đùa tôi? “
Chu Tuyết nói xong, bỗng nhiên bật khóc.
Cô lau sạch nước mắt, xoay người chạy về phòng.
Có lẽ là quá mệt mỏi.

Chu Tuyết về phòng khóc một hồi, không bao lâu, cô liền nặng nề ngủ.
Cô ngủ đến tối mịt, lúc tỉnh dậy mới phát hiện Tạ Khinh Hàn đã đi rồi.
Trên bàn ăn có bữa tối, Tạ Khinh Hàn để lại giấy nhắn cho cô.
Cô cầm tờ giấy lên xem, trên đó viết một câu: Anh đi đây, em nhớ uống thuốc đúng giờ.
Rõ ràng chỉ có mấy chữ, Chu Tuyết vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy thật lâu, lâu đến nước mắt rơi xuống mới phát hiện.
Cô giơ tay lau sạch nước mắt, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Đêm đó cô vẫn như cũ không ăn uống gì, ngồi ở ban công hút thuốc cả đêm.

Nhìn màn đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, không biết là nghĩ về ai.
Từ hôm đó, đã nửa năm không gặp Tạ Khinh Hàn.
Hoàng Dục lại rất thường xuyên liên lạc với cô, cũng gửi rất nhiều đồ ăn vặt cô thích cho cô
Có một ngày cùng Hoàng Dục nói chuyện điện thoại, anh ta lỡ miệng nói, là Tạ Khinh Hàn bảo anh ta chiếu cố cô
Chu Tuyết trong khoảnh khắc cảm thấy rất đau đớn, nhưng còn muốn mạnh miệng, “ Ai cần anh ta chiếu cố? Không có anh ta là tôi không sống được sao?!”
“A Tuyết, đừng nói như vậy.

Tổng giám đốc Tạ anh ấy ——”
Chu Tuyết không muốn nghe, tức giận cúp điện thoại.
Quyết định về nước đã là tháng tư năm sau, khi cô nộp đơn xin nghỉ việc, các đồng nghiệp đều rất kinh ngạc.

Cấp trên gọi cô nói chuyện riêng, hỏi có phải tiền lương không đủ, có thể thêm.

Có yêu cầu gì đều có thể đáp ứng.
Chu Tuyết lắc đầu, “ Không phải vì nguyên nhân đó “
“Thế vì cái gì? ”
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt Chu Tuyết tràn ngập ôn nhu, cô cười, nói: “ Tôi quá thích một người, tôi muốn trở về để gặp anh ấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận