Ngàn Vì Sao Trong Đôi Mắt Em

Đã ba ngày trôi qua, Engfa vẫn chưa thấy trở về, Charlotte cũng coi như cả hai không có duyên đi, nàng tiếp tục quay lại nhịp sống hằng ngày của mình.

Charlotte đang làm designer cho studio của anh họ mình là Dany, công việc có lúc bận lúc không, lương cũng lên xuống thất thường tùy vào khối lượng công việc. Ngoài ra nàng còn có nghề tay trái là người mẫu ảnh, có thể là chụp cho tạp chí lớn hay nhỏ, hoặc những tờ báo dành cho tuổi teen, miễn có người book thì nàng làm ngay. Cuộc sống vật chất nói chung là đầy đủ, mới 24 tuổi đã mua được nhà và xe, mặc dù vẫn trả góp thôi nhưng như thế là đáng khen lắm rồi.

Nhưng mà người ta vẫn nói đó, "Được cái này thì mất cái kia", Charlotte chưa bao giờ trọn vẹn trong chuyện tình cảm. Năm lớp 10 là lần đầu biết yêu, xui thay lại kết ngay bà chị kì thị đồng tính mới đau. Đến khi 18 tuổi, nàng có một tình khá êm xuôi nhưng người yêu đi du học và mất liên lạc.
2

Khi Charlotte bước vào cánh cửa đại học, cứ ngỡ sẽ là thiên đường mới, nào ngờ nàng lần nữa bị tình yêu đánh gục. Năm ấy, chị ta dám dõng dạc nắm tay nàng công khai trước cả trường nhưng rồi sao chứ? Mấy tháng sau tán tỉnh đàn em khóa dưới và nói nàng chỉ là đùa vui thôi. Ừ thì vui.

Cho đến mối tình gần đây nhất, chị ta là Heidi - Amanda Jensen, nữ diễn viên rất có danh tiếng. Một người gần như là hoàn hảo, xinh đẹp, giỏi giang, lịch sự và biết nuông chiều. Nàng và chị ta yêu nhau 2 năm. Tuyệt lắm, 2 năm nhưng vẫn thua một cô người mẫu nổi tiếng mới gặp vài tuần.

- Khốn khiếp, chị không công khai với tôi vì sợ tôi bị đám nhà báo làm phiền sao? Còn giờ chị ngang nhiên hôn cô ta trước cổng nhà. Vâng, nhà của chị là khu bảo mật quốc gia, một con muỗi cũng không chui lọt.

Nằm trên giường, Charlotte cười mỉa mai khi lướt tin tức thấy người yêu cũ của mình đang quấn quýt mỹ nhân ngay trước bàn dân thiên hạ. Ngứa mắt.

- AAAAAAA!!!

Mọi sự phẫn uất của nàng đều dồn vào tiếng thét ấy, nước mắt kiềm nén cũng trào ra không tự chủ. Charlotte tự ôm thâm mình trong sự bất lực, đau khổ, muốn chết quách đi cho xong.

Mà chết thì được gì? Có khiến cho những kẻ đã tổn thương nàng dằn vặt hay không?

Rốt cuộc, vì nghĩ đến gia đình, nàng vẫn phải sống tiếp.

.

Ánh ban mai tràn vào căn phòng vươn vấn mùi hoa oải hương, tia nắng nhảy múa trên gương mặt xinh đẹp của cô gái trên giường tạo nên một bức tranh nên thơ. Charlotte nheo mắt vì chói, nàng thu mình lại chui rúc vào chăn lười nhác. Chủ nhật mà, có cái gì để làm đâu chứ.

Đang thiu thiu vào giấc lại thì đột nhiên tiếng chó sủa ngoài đường làm nàng giật mình. Ôi mấy bà hàng xóm rỗi hơi lại thả chó chạy long nhong để tụi nó đánh nhau nữa.

- Mệt thiệt chứ.

Charlotte ngồi dậy, ngáp một hơi dài rồi vươn vai cho tỉnh táo, sau đó thì đi vào phòng tắm.

Tắm rửa, thay đồ rồi tô thêm miếng son cho một ngày mới tràn đầy năng lượng, Charlotte mở cửa ban công rồi tiến ra ngoài. Từ phòng của nàng có thể nhìn rõ cái cây mà Engfa thích nằm, tự nhiên lại nhớ hình ảnh kì cục mà dễ thương đó ghê.

Khóe môi Charlotte khẽ nhoẻn cười, sáng nay lại thấy cô ấy ngủ ở đấy.

!!!

Ủa.


Khoan.

Thiệt hả?

Charlotte kinh ngạc mở to mắt, chớp chớp rồi dụi đi dụi lại không biết bao nhiêu lần. Khi mở mắt ra vẫn thấy rõ mồn một bóng dáng quen thuộc ấy đang gác tay lên trán, chân vắt chéo trên cành cây to lớn.

Không phải là mới sáng ra đã sảng. Là Engfa thật rồi.
2

Hai chân nàng tự khắc cuống quýt lên, biểu cảm trên gương mặt vui mừng, phấn khích khó tả. Nàng vội chạy xuống nhà, tìm chìa khóa mở tung cửa rồi chạy ra chỗ cái cây lớn.

- Engfa!

- Úi!

Bịch

Nằm một đống luôn.

- Có sao không?

Charlotte hoảng hồn chạy tới đỡ cô dậy, do nàng hét to quá hay sao mà làm người ta giật mình đến té từ trên cao xuống. Tội lỗi.

- Không sao.

Vừa xoa cái lưng của mình, Engfa nương theo Charlotte để đứng dậy.

Hai người đứng đối diện nhau, bốn mắt va chạm. Giọt nước mắt của Charlotte vô thức rơi, chẳng rõ vì điều gì.

- Đừng khóc mà, bị gì sao?

Engfa lúng túng khi thấy mỹ nhân trước mặt khóc, cô đưa tay vuốt nhẹ dòng nước trong suốt trên má nàng.

Bất chợt Charlotte sà vào lòng Engfa, hai tay ôm siết lấy eo cô rồi úp mặt vào hõm cổ người ta. Nàng không khóc lớn, chỉ là thút thít từng tiếng xúc động, giống như sự cô đơn đã lên đến đỉnh điểm và nàng sợ không ai bên mình nữa.

Trong lúc này, Engfa lại có chút nhói tim khi cảm nhận nàng run rẩy. Yêu Tinh có giác quan rất nhạy bén, cô hiểu được nỗi niềm sâu thẳm trong lòng người con gái này.

- Tôi sẽ không đi nữa, Charlotte cho tôi ở lại đây được không?

Bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng nàng.


Phải công nhận ôm Charlotte thật dễ chịu, cảm giác này khiến cho đôi tai của cô tự khắc vươn dài nhọn ra, biểu hiện cho sự thích thú vô bờ bến. Thông thường, loài Yêu Tinh sẽ không vươn tai ra về đúng hình dạng vì đây là điểm yếu chí mạng, chỉ khi thật sự yên tâm mới dám làm vậy thôi.

- Ở lại với tôi, lò vi sóng tôi đã mua cái mới rồi, tôi sẽ chỉ chị cách sử dụng, không giận nữa đâu.

Charlotte rời ra, nàng lau nước mắt rồi nói trong sự nghẹn ngào. Chắc là do nàng nổi nóng với Engfa nên làm cô buồn, cô bỏ đi.

Khi này Engfa đã thu tai về nên nàng không phát hiện. Sau vài ngày lang thang, cô ít nhiều nhận ra rằng mình không nên để lộ thân phận.

- Tôi không để tâm chuyện đó đâu Charlotte à.

Engfa lắc đầu, dùng chất giọng trầm ấm cùng nụ cười mỉm dỗ dành nàng. Cô không dễ yếu lòng như vậy đâu.

- Bỏ đi ba ngày như vậy có ăn uống gì không? Ngủ ở đâu?

Nàng lo lắng hỏi, đôi tay xoa xoa hai má cô kiểm tra, vẫn tròn trịa đáng yêu như ngày đầu.

- Tôi có thể không ăn gì trong vòng một tuần mà vẫn sống khỏe, còn ngủ thì ở trên cây.

Vẫn luôn thành thật như thế, Charlotte phì cười, véo má cô rồi không nói gì nữa mà dẫn vào nhà.

.

Chiều đến, Charlotte đưa Engfa đi mua quần áo và một số vật dụng cá nhân khác, cũng tranh thủ dạy cho cô cách sử dụng tiền.

- Chị thích cái áo này không?

Nàng cầm lên một chiếc áo sơ mi trắng rồi hỏi, cái này mà mặc lên người Engfa chắc là xinh chết ngất.

- Ừm, Charlotte mua là tôi thích.
5

Cô liền gật đầu, cười tí tởn như một em bé nhỏ được thưởng đồ mới.

- Cái này luôn nhé?

- Được.

Thái độ ngoan ngoãn của Engfa khiến Charlotte bật cười, cảm thấy đáng yêu, nàng vươn tay xoa đầu cô một cái. Mà người kia cũng chịu hợp tác lắm, còn cúi thấp xuống cho nàng sờ nữa.


Quần áo đã xong, Charlotte lại đưa "em nhỏ" đi mua khăn tắm, dày dép, thêm một vài thứ lặt vặt của con gái nữa. Suốt buổi mua sắm, Engfa luôn nhờ vào sự quyết định của Charlotte, nàng lựa đồ và thanh toán hết, còn cô chỉ việc gật đầu.

Tự dưng nàng cảm giác mình giống mẹ trẻ ghê, mà đứa con này từ đâu rớt xuống không biết nữa. Thế chứ nàng không hề thấy vướn víu chút nào, bởi vì Engfa rất ngoan mà.

- Trưa nay chúng ta ăn ở ngoài nha?

Rời khỏi khu mua sắm, Charlotte cũng lười nấu đồ ăn nên mắt đã tia trúng một quán bên kia đường.

Engfa gật đầu rồi đi theo nàng. Cô là người xách đồ, còn Charlotte dẫn cô qua đường. Vào thời gian tan làm nên đường khá đông đúc, Charlotte nắm chặt tay Engfa như thể sợ cô bị lạc vậy.

- Ra đường phải chú ý xe biết chưa? - Nàng dặn dò.

- Biết ạ. - Bé ngoan liền gật gật.
4

Ụnnn

- Cái thằng kia chạy kiểu gì vậy hả?

- Mày điên à!!!

Đường phố bỗng chốc trở nên náo nhiệt bởi một người thanh niên lái xe máy chạy với tốc độ cao, lạng lách qua mấy chục chiếc xe ô tô làm cho người ta khó chịu phải chửi rủa. Chiếc xe máy đó đang không ngừng lao tới, lúc này nó đã hướng thẳng về phía Charlotte và Engfa và sắp tông họ mất rồi.

- Tránh ra, xe mất phanh!

Người điều khiển xe hét lớn, trông anh ta rất bối rối với phương tiện của mình.

Trong khoảng khắc tưởng dường như đã xảy ra tai nạn, Engfa ôm chặt Charlotte vào lòng, trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ấy. Đột nhiên cả người và xe đều đứng im, một giây sau anh ta mới ngã xuống.

- Engfa.

Charlotte rời ra trong sự ngỡ ngàng, nàng vừa được Engfa siết rất chặt, cảm giác khi ấy thật an toàn.

- Tôi đói bụng.

Cô thì không muốn giải thích về điều mình vừa làm, vỏn vẹn đáp một câu rồi nắm tay nàng đi tiếp.

Tuy nhiên Charlotte lại nhận thấy có gì đó bất thường vừa xảy ra. Nàng cùng cô đi vài bước, tò mò quay lại phía sau, chiếc xe máy đó chỉ cách nàng có một xíu nữa thôi. Lẽ nào nàng lại may mắn đến thế?

.

Cả ngày hôm ấy diễn ra bình thường, buổi tối trong lúc Charlotte làm việc ở trên phòng thì Engfa lại trèo lên cây ngắm sao. Lần này cô đã lên tuốt ngọn cây để có thể nhìn rõ mặt trăng sáng trên cao, đêm nay trăng đẹp hơn mọi ngày. Làm cô nhớ quê hương của mình quá, không biết mọi người sao rồi.

Rít rít *

* (Tác giả không biết rõ con sóc kêu như thế nào)
5


- Sóc con, nhà của mi ở đây à?

Engfa xòe bàn tay cho chú sóc nhỏ nhảy lên, nói chuyện với nó như một người bạn.

Chít

Nó trả lời Engfa bằng tiếng kêu đáng yêu của mình và với một cách nào đó cô có thể hiểu được. Hóa ra nó mới chuyển tới đây sống được ít bữa thôi.

- Còn tao cũng tầm một tuần rồi nhỉ?

Cô nói rồi quay mặt về phía ngôi nhà, tiếp tục tâm sự:

- Đây là chủ nhà, cô ấy tên Charlotte, rất xinh đẹp và tốt bụng.

Ánh mắt Engfa vô cùng dịu dàng khi nhìn vóc dáng một người con gái đang tập trung với chiếc máy tính bên khung cửa, góc nghiêng của nàng xinh đẹp khó cưỡng, đôi mắt sáng ngời và sóng mũi cao vợi hoàn hảo. Trước đây, Engfa chưa từng đánh giá ai cao như thế.

Bất chợt Charlotte lúc này cũng nhìn ra cửa, trông thấy Engfa ngây ngốc, nàng liền cười. Nụ cười nhẹ nhàng mà khiến cho ai kia lâng la lên chín tầng mây.

.

- Chị tập ngủ trên giường đi, ở ngoài đó lỡ bị bệnh thì sao?

Charlotte lôi Engfa lên phòng, ấn cô xuống giường rồi nghiêm giọng bảo.

- Nhưng tôi ở trên cây quen rồi.

Engfa bối rối gãi đầu, giương cặp mắt năn nỉ lên, giường đúng là êm thật đấy, nhưng mà cô không thích đâu.

- Giờ có nghe lời tôi hay không?

Lập tức Charlotte nhướng mày rồi trợn mắt đe dọa.

- Có, nghe ạ.
4

Thấy thế, Engfa run sợ mà gật đầu răm rắp. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên Engfa biết khuất phục là gì đó, đồng đội của cô mà biết thì nhục chết.

- Tốt, nằm xuống đi, bắt chước tôi nè.

Charlotte mỉm cười, cơ mặt cũng giãn ra rồi nằm xuống, sau đó vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ra hiệu.

Cún con vâng lời liền nằm bên cạnh, cũng biết dùng gối kê đầu như ai kia đó chứ.

Nàng hài lòng, với tay tắt đèn rồi kéo mền lên đắp cho cả hai. Engfa không nói gì, luôn tập trung quan sát người bên cạnh. Cuối cùng thấy Charlotte nhắm mắt ngủ, cô mới khép mi lại và bắt đầu ru mình vào giấc mộng.

Phải nói, Charlotte lụm được "bé cún" ngoan hết biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận