Ngàn Vì Sao Trong Đôi Mắt Em

- Engfa.

Engfa thức tỉnh giữa một không gian tối om, phía trước le lói chút ánh sáng mờ nhạt, cô nheo mắt mãi mới nhìn thấy hình bóng mờ nhạt của người mẹ thân thương. Giọng nói ngọt ngào, yêu thương đó khiến tim cô dâng lên dòng cảm xúc mạnh mẽ. Engfa đứng dậy và cố gắng đuổi theo bà ấy.

- Mẹ... mẹ đang ở đâu vậy? Mẹ đưa con về với.

Nhưng càng đuổi mẹ càng xa dần, Engfa khẩn khiến gọi bà, cơ thể dường như bị một thứ gì đó kéo lại không cho cô bước tiếp.

- Engfa của mẹ, mọi chuyện ở đây đã tạm ổn, con hãy lẩn tránh một thời gian, đến thời điểm thích hợp mẹ sẽ đưa con về.

- Mẹ.

- ...

- Mẹ ơi!

.

.

.

- Mẹ, mẹ ơi, đừng đi mà, mẹ ơi.

- Ê cái bà kia, dậy mau lên.

Âm thanh phát ra từ phía dưới khiến cô giật mình, đôi mắt đột ngột mở to. Hóa ra chỉ là mơ thôi.

Engfa lồm cồm bò dậy, cô vươn vai đón chào ngày mới rồi nhìn xuống dưới gốc cây, nơi có một cô gái đang nhăn mày, chống nạnh nhìn mình.

- Mắc gì mà trèo lên đó ngủ vậy hả?

Charlotte nói lớn, vẻ mặt của nàng đang hòa trộn giữa cảm xúc bực bội và khó hiểu.

Mới sáng ra, nàng kiếm Engfa để giúp cô ấy đi tìm người nhà, nhưng lục tung hết căn nhà vẫn không thấy người kia ở đâu làm nàng lo sợ cô lên cơn điên rồi chạy ra đường quậy quọ. Ai ngờ lại trèo lên cây ngủ, coi có khùng không chứ?
4

Engfa không trả lời mà duỗi mình một cái rồi phóng thẳng khỏi cành cây, đứng ngay trước mặt nàng.


- Trông có giống người miếng nào không?

Ngoài mặt Charlotte bực dọc mắng mỏ nhưng tay thì vẫn giúp cô vuốt lại tóc rồi chỉnh quần áo cho thẳng thóm, còn phủi phủi mấy cái xác lá vụn xuống.

- Thì tôi có phải người đâu.

Câu trả lời thản nhiên làm cho Charlotte cạn ngôn.

Không nói nữa, nàng quay lưng đi vào nhà rồi ngoắc tay thử xem người kia có đi theo. Vậy mà Engfa cũng ngoan như một con cún, liền nối gót theo sau người đẹp.
4

.

Charlotte mở cửa phòng tắm cho Engfa và rồi lấy dụng cụ cá nhân cùng quần áo mới cho cô, cũng hên là còn biết tự tắm đấy, mặc dù có hơi khó khăn với cái vòi nước. Một lúc sau, Engfa đã thay xong bộ đồ đẹp đẽ, quần jean dài cùng áo thun tay ngắn đơn giản nhưng mà vận vào người cô nó cứ cuốn cuốn sao ấy. Charlotte nhếch mày, môi cong nhẹ bày tỏ sự hài lòng, cũng bảnh lắm đấy chứ.

- Chị ăn sáng đi, tôi không giỏi nấu nướng nên chỉ có chừng này.

Trên bàn ăn gồm hai đĩa trứng chiên với xúc xích, vài lát bánh mì và sữa tươi, nàng không khéo chuyện bếp núc nên có ăn là may rồi.

Mời xong, Charlotte tập trung ăn phần của mình, nàng cúi đầu để che đi ánh mắt có phần buồn tủi. Thật trống trãi, đáng lẽ giờ này nàng vẫn còn quấn mình trong chăn, chị người yêu sẽ chuẩn bị bữa sáng và lên đánh thức nàng bằng một nụ hôn ngọt ngào. Mới đây thôi mà đã trở thành quá khứ rồi, con người ta thật dễ thay đổi.

Còn Engfa thì từ nãy giờ chưa đụng đến bất cứ thứ gì, cô cứ ngồi trơ ra một cục quan sát cách nàng ăn, nói đúng hơn là đang học hỏi. Cô trước giờ sống hoang dã đã quen, bữa ăn hàng ngày cũng đều là trái cây hoặc là nấm mọc ở trong rừng, thi thoảng mới bắt vài con chim để nướng thịt. Dụng cụ ăn uống tuyệt nhiên cũng không dùng, những thứ như đĩa, muỗng, nĩa,... ở chỗ cô hầu như chỉ dùng cho giới quý tộc, một chiến binh trong rừng quanh năm suốt tháng như Engfa thì cần mấy thứ đó làm gì chứ.

- Sao chị không ăn?

Lúc này Charlotte ngẩng đầu lên thấy người kia ngơ ngẩn nhìn mình liền hỏi.

- Cái đó... dùng như nào vậy?

Engfa ngây ngốc chỉ vào chiếc nĩa trên tay nàng.

- Cái nĩa này á?

Nhận được câu hỏi kì lạ, Charlotte còn phải trố mắt nhìn lại mấy lần xem mình có cầm nhầm cái quái quỷ gì không. Không, Engfa kì quái thì đúng hơn.

- Ừm ừm. - Cô gật đầu xác nhận.


- Rốt cuộc chị từ đâu tới vậy hả? Dụng cụ ăn uống cũng không biết dùng.

Nàng lại khó chịu lảm nhảm, thở hắt ra một hơi rồi cũng tốt bụng nhấc chiếc nĩa lên đưa cho cô. Quả nhiên Engfa cầm nó bằng cả bàn tay như một đứa con nít tập ăn. Charlotte lắc đầu, nàng nhướng người chỉnh lại tư thế cầm nĩa đúng cho cô, sao mà giống mẹ dạy con vậy nè.
2

Sau khi đã bắt chước được cách cầm dụng cụ, tiếp đó nàng dạy cho cô cách sử dụng, chỉ cần ghim xuống một miếng xúc xích rồi đưa lên ăn thôi, đơn giản và Engfa thành công ngay từ lần đầu.

- Tốt, giờ thì đến cái muỗng, cầm y chang như vậy.

Charlotte cười hài lòng rồi cầm muỗng lên đưa cho cô.

Tuyệt, Engfa đã cầm đúng cách. Nàng xắn một miếng trứng làm mẫu rồi ra hiệu cho cô lặp lại, ban đầu có chút khó khăn nhưng cưa qua cưa lại một hồi Engfa cũng thành công cắt được trứng. Charlotte giơ ngón cái khen ngợi, học trò của nàng tiếp thu nhanh phết.

- Cái này tôi biết, tôi hay dùng nó để đánh dấu đường đi.

Mắt Engfa mở to, miệng cười hớn hở chỉ vào con dao trên bàn, mỗi khi đi hái trái cây trong rừng sâu cô đều đem theo dao cắt đám dây leo mắc vào chân và để ghi nhớ đường trở về.

- Nhưng ở đây không được đánh dấu đâu, để cắt đồ ăn dai và không được đưa lên miệng mà cắt xong phải dùng nĩa hoặc muỗng để ăn đó.

Charlotte tiếp tục nghiêm chỉnh chỉ dạy, không cần biết Engfa ở đâu rớt xuống nhưng cũng đừng có vui mừng khi thấy dao chứ, có ngày đứt tay cho xem.

- Ồ, tôi biết rồi.

Cô gật đầu tiếp thu lời nàng nói, sau đó cầm dao lên cắt miếng xúc xích ra làm đôi rồi dùng nĩa ghim vào và đưa lên miệng ăn.

Ngồi nhìn Engfa ăn cũng có chút vui, thoáng chốc Charlotte đã quên đi nỗi buồn trong lòng mình. Người phụ nữ này thật kỳ lạ nhưng cũng khiến người ta tò mò, có lẽ nào ông trời muốn đưa cô đến để an ủi nàng sao? Thôi, thế nào cũng được, chỉ cần đừng gieo cho nàng hy vọng rồi dập tắt.

.

- Không xác định được danh tính của cô ấy.

Người cảnh sát trong văn phòng lắc đầu với Charlotte, anh ta đã tìm cả một ngày trời nhưng vẫn chưa có chút thông tin gì về người tên là Engfa Waraha.

- Vậy sao?


Nàng hơi thất vọng, đôi mắt lại nhìn sang Engfa đang ngồi ở đằng kia chờ mình.

Trao đổi với vị cảnh sát một vài câu xong Charlotte đứng lên đi ra chỗ Engfa, ngồi xuống bên cạnh cô rồi cất giọng:

- Engfa, chị có thể diễn tả lại chỗ chị sống cho tôi được không?

- Tôi hồi bé sống trong làng, sau này lớn lên thì theo cha vào đội cảnh vệ, suốt từ đó đến nay tôi hầu hết thời gian đều ở trong rừng và trường huấn luyện, đó là một chỗ rất rộng, nhiều cây gỗ Xima và nấm thì mọc đầy bên dưới những gốc cây mục, còn có một bức tượng rất to của Nữ Vương nữa.

Engfa thành thật trả lời câu hỏi của người bên cạnh, còn cố gắng nhớ ra nhiều chi tiết nhất có thể nhưng mà ở trong rừng thì toàn cây với cây chứ có gì đặc biệt lắm đâu.

- Haizz vậy tóm lại chị ở trong rừng chứ gì?

Nói xuôi nói ngược, rốt cuộc Charlotte có thể kết luận rằng Engfa từ bé sống ở trong rừng, có thể cùng một bộ lạc mà trước đây chưa ai biết rồi vì một lí do gì đó cô ấy đã mò tới đây và bỡ ngỡ với tất cả mọi thứ. Đây là lời giải thích hợp lí nhất cho việc cô ấy cứ khăng khăng mình là Yêu Tinh yêu sủng gì đó, chắc "người rừng" không có khái niệm về con người.

Nhưng mà nàng vẫn chưa lí giải được vì sao Engfa nói được tiếng Thái một cách rành mạch như vậy. Hưm... thôi để sau đi.

- Bây giờ tôi đưa chị đi làm một số giấy tờ đã.

Charlotte đứng dậy trước rồi đi ra ngoài, như cũ, Engfa liền theo sau nàng hệt một cái đuôi nhỏ.

.

Vài ngày sau đó, mọi chuyện vẫn tiếp diễn một cách bình thường, cuộc sống của Charlotte đã bắt đầu quen với việc có Engfa trong nhà. Nhưng nàng vẫn chưa quen với chuyện cô ngủ trên cây.

Do còn phải đi làm nên Charlotte chỉ để Engfa ở trong nhà, cấm tuyệt cô ấy không được bước ra đường, trưa nàng sẽ mua đồ ăn về cho cô, chiều tiếp tục về cùng ăn uống rồi dạy cho cô cách dùng đồ đạc trong nhà. Ít ra không để Engfa ấy sớ rớ bậy bạ rồi phá hư hết, nàng cày cuốc cũng mỏi cái lưng lắm nha.
2

- Tôi về rồi.

5 giờ chiều, Charlotte mệt mỏi trở về nhà, tâm trạng không được tốt cho lắm, nàng quăng túi xách lên ghế bàn rồi nằm phịch ra sofa để thở. 

- Cô về rồi hả? Tôi có hâm súp cho cô rồi đấy.

Nghe tiếng nàng, Engfa liền chạy ra, vui mừng muốn quẩy đuôi lên vì cả ngày cô chỉ quẩn quanh ở mấy chỗ, chán muốn chết.

- Ừm cảm ơn.

Nàng chỉ trả lời qua loa rồi phẩy tay, tiếp tục bấm điện thoại.

Mà bụng nàng hơi đói rồi, nghe có súp hâm nóng nên ngồi dậy đi lấy ăn. Engfa cười tươi nhìn theo nàng, cô mong rằng mình sẽ nhận được một lời khen vì đã làm chuyện có ích.

...


- ENGFA!!!

Bất ngờ bên trong bếp vọng lên tiếng la quãng 8 của Charlotte, có lẽ đang tức giận.

Engfa hoảng hồn không biết chuyện gì nhưng cũng chạy vào trong xem sao. Liền thấy Charlotte hầm hầm gương mặt, trên tay là chén súp nóng hổi và có gì đó đang bốc khói đằng sau thì phải.

- Sao chị lại bỏ chén kim loại vào lò vi sóng vậy hả?

Nàng quát mắng, thái độ hết sức bực bội rồi ném chén súp vào sọt rác, sau đó đùng đùng bỏ lên lầu.

Để lại Engfa ngơ ngác chưa biết mình sai ở đâu, nhưng khi ngửi thấy mùi khen khén bốc ra từ lò vi sóng cô mới chực tỉnh. Rõ ràng hôm qua nàng dạy cô đặt thức ăn vào đó rồi bấm nút để làm nóng mà, giờ thì nó đã xảy ra vấn đề. 

.

Có lẽ Charlotte vẫn còn giận, từ sớm giờ chưa thấy nàng bước xuống nhà. Tự dưng Engfa thấy trong lòng thật khó chịu, cô vẫn ngồi trên cành cây quen thuộc và nhìn vào căn nhà sáng đèn. Nơi này rất tốt, thoải mái nhưng nó không dành cho một người thích bay nhảy như Engfa, cô muốn trở về quê hương của mình.

Nghĩ vậy, cô bật mình nhảy xuống đường, đứng trước cánh cổng nhà nàng và nhìn một lúc như nói lời tạm biệt. Mỉm cười một cái rồi cô quay lưng rời đi, mặc dù không biết điểm đến nhưng hy vọng ngoài kia sẽ có con đường dẫn mình về nhà.

.

Charlotte tỉnh dậy khi đã là 11 giờ khuya, nàng đưa tay xoa nhẹ vầng trán còn hơi ê ẩm của mình. Công việc khiến nàng suy nghĩ nhiều đến đau đầu mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. 

Cảm thấy bụng mình cồn cào, nàng ngồi dậy rồi định đi nấu mì gói ăn đỡ, không biết cái người kia đã ăn uống gì chưa nữa. Charlotte đi xuống nhà, đèn đóm vẫn mở nhưng chẳng nghe lấy một tiếng động, nghĩ Engfa lại ra chơi với cái cây nên xỏ dép vào rồi tìm cô.

- Engfa.

Lần này thì không còn nhìn thấy bóng dáng ấy nằm vắt chân trên cành cây nữa.

Nghĩ là cô đang ở đâu đó, Charlotte lại tìm, tìm khắp nhà. Kết quả là ôm một bụng thất vọng.

- Đến chị cũng bỏ tôi đi luôn sao?
2

Nàng ngồi phịch xuống sàn, đôi mắt ơ thờ nhìn vào khoảng không vô định, miệng thì cười nhạt.

Người ta cứ đến rồi lại rời xa đột ngột như thế, Charlotte cảm thấy mình như một con rối mua vui, ai thích thì tới chơi, chán rồi lại đi. Cảm giác này rất tệ, rất cô đơn, rất trống trãi.

Thế giới tàn nhẫn.

Ước chi nàng không có cảm xúc thì hay biết mấy. 




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận