Ngàn Năm Nữ Tống

Ta là bánh chưng, không phải loại bị người ta ăn, cũng không phải loại ăn người ta, chỉ là cái tên mà thôi. Cái tên này là do một người tên Lý Đại Ngưu đặt cho ta.

Ta đang chờ Lý Đại Ngưu tỉnh lại.

Chờ đến khi hắn tỉnh, ta muốn kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện, ví dụ như… Ba năm trước sau khi ta tỉnh lại, trên người vẫn mặc Kim Ti Nhuyễn Giáp.


Đó là một đồ vật có thể chống lại bất cứ lưỡi dao sắc bén nào trên đời, mỏng như lụa, nhẹ như nhung, là vật phẩm năm đó Tiên hoàng ban tặng cho Vương gia. Người khác cầu còn không được, nhưng hắn lại vì không muốn ta phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tim nên mặc nó lên người ta. Lúc vạn mũi tên bay đến, hắn còn cười với ta để lại câu nói cuối cùng: “Ta sao có thể cam lòng để nàng chết.”

Cái tên lừa đảo kia, dám dùng biện pháp vạn tiễn xuyên tâm để thay đổi một đời bình yên của ta. Hắn đã sớm nghĩ ra cách để ta thoát tội, làm sao để thuộc hạ của hắn điều khiển đội quân cung đình kia, nhưng cái giá hắn phải trả chính là hôn mê không tỉnh.

Nhưng mặc kệ là bao lâu ta đều sẽ đợi hắn tỉnh lại. Bởi vì ta muốn ra sức mà mắng hắn, mắng hắn tại sao lại muốn bỏ ta lại một mình.


Nhưng hiện tại ta đã đợi ba năm mà hắn vẫn chưa tỉnh lại. Hay là còn muốn ta đợi thêm mười năm, hai mươi năm nữa… Nhưng mà ta cũng không quan tâm.

Ta chỉ mong có một ngày, lúc ta đang buông cần câu cá, sẽ có người bước ra từ nơi nào đó, sau đó nhẹ giọng gọi tên ta, gọi ta: “Tống Tống.”

– HẾT – 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận