Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục


Edit: Linh Lung
....
Lục Yến đang sấy tóc sững người lại.
Nếu hắn hiểu không sai, đây là muốn ngủ với hắn?
Lục Yến thậm chí không thèm nghĩ ngợi thêm, ngắn gọn đáp lại một cách dứt khoát: "Tôi thích đàn ông ^_^"
Thật ra không có nhiều người biết chuyện Lục Yến cong, một là Lâm An, Tiểu Lưu là hai, ngay cả Lục Miểu cũng không biết, đương nhiên là bởi vì người muốn dẫn ra mắt bố mẹ còn chưa xuất hiện, vừa vặn ở phương diện này Lục Miểu lại hoàn toàn ở trạng thái nuôi thả, cũng không thúc giục hắn yêu đương kết hôn sinh con, hắn cũng không đề cập đến.
Sở dĩ thẳng thắn với Thi Tình...!bọn họ phải hợp tác với nhau mấy tháng tiếp theo, hắn không muốn có thêm phiền phức không đáng, hơn nữa kiểu người trải đời như Thi Tình có gì mà chưa thấy qua, trong cái ngành này mười người thì năm người cong, bốn người nam nữ ăn thông, hắn cũng chẳng lo lắng việc đối phương sẽ để lộ chuyện này ra ngoài.
Điện thoại di động chìm trong im lặng hơn 5 phút.
Sau đó tin nhắn trên Wechat điên cuồng gửi đến.
Thi Tình: Còn gửi thêm ^_^???
Thi Tình: Mẹ kiếp, bà đây chẳng lẽ là kẻ hủy diệt trai thẳng???
Thi Tình: Hai bộ trước bà đây đóng mấy diễn viên nam cũng toàn là gay??? Còn cho người khác sống nữa không??
Thi Tình: Thôi coi như tôi cầu xin mấy người đấy, chừa chút canh thừa cho kẻ này húp với?
...
Đối mặt với sự lên án của Thi Tình, Lục Yến không nhịn được cười.
Lục Yến: [Tôi xem cô là bạn thế mà cô lại muốn ngủ với tôi.jpg]
Cái meme vừa được gửi qua, màn hình lập tức xuất hiện một dòng ký tự.
"Đối phương đã từ chối tin nhắn của bạn"
Qủa thật là một người phụ nữ yêu diễm lại không thích ra vẻ, Lục Yến mỉm cười cắm sạc cho điện thoại, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi thì Lục Miểu gọi đến.
Lục Yến nhận điện thoại: "Mẹ."

"Tiểu Yến còn chưa ngủ sao con?"
Lục Yến nhìn thời gian, 10 giờ tối, hắn cười nói: "Chưa mẹ, mẹ ăn sáng chưa?"
Vốn dĩ kỳ nghỉ bốn ngày này hắn định về nhà chơi với Lục Miểu, nhưng Lục Miểu có công tác phải bay qua Mỹ, nói với hắn phải ở hơn nửa tháng mới về được.
"Mẹ đang ăn." Giọng Lục Miểu còn có chút ngái ngủ, rõ ràng vẫn chưa điều chỉnh được vấn đề lệch múi giờ, "Gần cả tháng rồi không được gặp con, chờ mẹ về phải đi đoàn phim thăm con mới được."
"Đừng mẹ." Lục Yến vội vàng nói, "Khi nào mẹ về lại Trung Quốc nói con một tiếng, con bay về gặp mẹ."
"Sao thế được? Con đóng phim mệt như thế, xin nghỉ sẽ làm chậm tiến độ của đoàn phim.

Nói rồi đấy, lúc đó mẹ đến đoàn phim thăm con."
Nghe giọng nói của Lục Miểu có chút yếu ớt nhưng thật ra bà là một người phụ nữ rất mạnh mẽ và cứng rắn, đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được, Lục Yến nghe bà nói thế cũng không nói nữa: "Công việc của mẹ vẫn ổn chứ?"
"Có chút vấn đề nhỏ thôi, chi tiết vẫn luôn không quyết định được, hai ba ngày nữa là có thể giải quyết, có điều..." Lục Miểu cười nói, "Bạn của mẹ bảo bà ấy cũng đã lâu không đến Mỹ, muốn mẹ đi chơi cùng với bà ấy vài ngày."
Lục Miểu vừa nói xong, Lục Yến đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia, hình như người đó đang ngồi cạnh Lục Miểu.
"Con trai cậu hả?", Người phụ nữ hỏi, sau khi bà ấy nhận được câu trả lời, lại tiếp tục nói, "Lục Yến, con đừng lo, tụi cô mua sắm xong sẽ về nước ngay! Con với Cố Tư cứ lo làm việc đi!" Câu nói này là nói cho hắn nghe.
Thấy người bên kia nói thế, Lục Yến liền biết thân phận của người phụ nữ nọ, là mẹ của Cố Tư, chỉ là câu dặn dò có chút buồn cười.
Lục Yến cười đáp lại: "Dạ vâng thưa cô."
Sau khi Lục Yến rời đi, Cố Tư vẫn không cử động, có chút thất thần.
Với vấn đề riêng tư anh rất để ý, thậm chí ngay cả Từ Phi cũng chỉ mới vào nhà anh một lần, nhưng cậu ấy là đến lấy tài liệu quan trọng.
Nhưng vừa rồi Lục Yến đứng ngây người trước cửa nhà anh, đầu đầy bọt, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm, phản ứng của bản thân lại là nhường chỗ để hắn đi vào.
Ý của Lục Yến trước khi đi, hắn đã đến tìm anh bao nhiêu lần rồi?
Anh chợt nhớ tới bộ dáng Lục Yến lúc ăn cơm, hai bên má phồng lên, môi mím chặt, không phát ra tiếng động nhưng lại có thể kích thích khẩu vị của người khác.
Đến nỗi muốn ăn cái gì, Cố Tư vẫn chưa nghĩ ra.

Anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Từ Phi.
Từ Phi rất nhanh đã bắt máy: "Tổng giám đốc Cố."
"Gần đây có bao nhiêu cuộc họp video ở ban đêm?"
"Ngày mai và hai ngày sau đều có thưa anh."
"Ừ," Cố Tư đứng dậy, khép văn kiện lại, ngắt lời cậu ấy, "Không họp ở công ty."
Mãi đến khi Cố Tư cúp điện thoại, Từ Phi mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Hội nghị video kiểu này yêu cầu rất cao, phải tổ chức ở nơi yên tĩnh và có tính bảo mật cao, nếu không tổ chức ở công ty thì có nghĩa là...!Tổng giám đốc Cố muốn họp ở nhà?
Không thể nào, sếp Cố là người rất để ý đến vấn đề riêng tư, sao ngài ấy có thể mở họp ở nhà mình được.

Từ Phi lắc đầu, thôi kệ, không ở công ty càng tốt, mấy ngày tới không phải giả vờ giả vịt tăng ca đến 11-12 giờ đêm nữa.

Cứ mỗi khi tổng giám đốc Cố muốn mở họp qua video oán khí trong công ty dày đặc, mọi người ai cũng muốn tạo ấn tượng tốt cho lãnh đạo, nên đều phải căng não mà ở lại công ty, đến khi boss Cố về 15 phút mới dám về.
Tuy rằng ông chủ Cố sẽ luôn đặt bữa ăn khuya mời nhưng bọn họ thật sự không thèm bữa ăn này lắm đâu áu áu áu.
*
[Chiến ca] là bộ điện ảnh đầu tiên của Lục Yến và Trần Tinh, tại lần họp hôm trước họ đã thống nhất quyết định, điệu thấp hết mức có thể, trong lúc quay phim không tuyên truyền, không lăng xê, cứ thong thả ổn định mà hoàn thành cảnh quay.
Tóm lại, họ muốn tạo ra những tin tức cực lớn.
Thi Tình và Lục Yến đã chặn lịch trình trong ba tháng, sau đó mang bộ điện ảnh này trở thành sự chú ý của mọi người, vọt vào danh sách đề cử của mảng điện ảnh, thậm chí muốn đạt được ngôi vị nam và nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Vì vậy, tin tức Lục Yến rời khỏi Bắc Kinh được giữ bí mật, sau khi xuống máy bay, nhận phòng khách sạn, hắn đặc biệt đăng lên Weibo hình ảnh một chậu xương rồng mà hắn trồng ở nhà.
"Thật tuyệt khi được nghỉ ngơi [hình ảnh]"

Còn về việc vì sao trồng xương rồng — đối với một người mấy tháng không về nhà lấy một lần như hắn, có vẻ như chỉ có loại cây này là thích hợp nhất.
Lục Yến nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều liền đến trường quay.
Trần Tinh đã đến trước một ngày, hiện tại đang dựng bối cảnh: "Cô không tìm được tấm bình phong nào tốt hơn cho tôi sao? Có thấy cái lỗ chà bá kia không? Để cho Thi Tình khoe ngón chân mình hả?!"
Thi Tình nhàn nhã ngồi bên cạnh, vẫn bắt chéo chân, từ tốn nói: "Anh cũng bớt lại, em gái nhỏ sợ tái mặt rồi kìa, cùng lắm thì em giấu ngón chân đi, có chuyện gì lớn đâu."
Cô gái nhỏ bên tổ thiết kế bối cảnh run rẩy đứng sang một bên, ngoan ngoãn chuẩn bị gỡ tấm bình phong xuống, nhưng tấm bình phong quá lớn, cô gái nhấc lên hai giây lại buông ra.
Lục Yến tiến lên nhấc lên, cười nói: "Tôi giúp cô."
Cô gái nhỏ mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh Yến."
Lục Yến quay lại chỗ ngồi, Thi Tình trừng hắn một cái, vẻ mặt oán hận ngập trời: "Không thích phụ nữ còn đi ghẹo em gái người ta, đồ tồi!"
Lục Yến bật cười đớp lại một câu, "Sau này em nhất định sẽ sửa."
Sau nghi thức khởi động máy ngắn ngủi, Trần Tinh hét lên, bắt đầu quay phim ngay lập tức.
Vai diễn của Lục Yến là một vị đại tướng quân, tên Trầm Trung, chiến công lẫy lừng, chưa bao giờ bại trận, là chiến thần trong lòng bá tánh Triều Dương, Thi Tình diễn vai một kỹ nữ đầu bảng ở thanh lâu tên Qùy Cơ.
Trầm Trung khải hoàn trở về, vừa lúc y nhìn thấy Qùy Cơ, kỹ nữ đầu bảng ở thanh lâu, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, quyết định định đính hôn.

Trầm Trung từ chối hết những lời mời của các quan viên trong triều muốn gả con gái cho phủ tướng quân, không màn đến những lời phê bình, chỉ trích, cho kiệu tám người khiêng đến cưới Qùy Cơ.

Đám gian thần trong triều yêu thích âm mưu thủ đoạn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với họ, hợp lực dâng tấu chương buộc tội Trầm Trung, hoàng đế cũng rất bất mãn với chuyện này, hơn nữa tuổi lại nhỏ không có khả năng phân biệt trung thần và gian thần, dưới cơn tức giận, đã phạt Trầm Trung đi gác cổng thành 3 năm.
Hoàng đế ngu ngốc, không đến một năm lãnh thổ quốc gia đã bị kẻ địch cướp đi không ít thành trì, tiểu hoàng đế nóng nảy vội vàng gọi Trầm Trung quay về, mang binh xuất chinh.
Nhưng Trầm Trung bị đánh bại, hoàng đế chỉ cho y 4000 binh mã, sao có thể chống lại 60.000 binh lính tinh nhuệ của kẻ địch? Y tử trận nơi sa trường, đất nước tan hoang, hoàng đế dẫn theo một đám quan lại quỳ xuống nghênh đón quân địch vào thành.

Cùng ngày đó, Qùy Cơ tại nơi cổng thành Trầm Trung canh gác gieo mình tự vẫn.
Mặc dù phần tóm tắt tuyến tình cảm chiếm phần lớn, nhưng trên thực tế lúc quay phim, chi tiết Trầm Trung đánh giặc phân cảnh rất nhiều.
Phân cảnh đánh giặc nhiều đồng nghĩa với việc Lục Yến sẽ vất vả hơn những diễn viên khác, trong vòng một tuần, hắn gầy đi không ít.
Sau khi quay xong cảnh hôm nay, Lục Yến đang chuẩn bị về khách sạn thì bị Trần Tinh chặn lại hỏi: "Hộp cơm của đoàn phim không ngon sao?"
Lục Yến chưa kịp trả lời, Thi Tình đã nói: "Này mà anh còn phải hỏi nữa? Xem khuôn mặt đã gọn hơn rất nhiều này, eo, còn khó nuôi hơn chế nữa."

Ở chung mấy ngày nay, Lục Yến đã quen thuộc với Thi Tình hơn rất nhiều, tuy rằng cô ấy nói chuyện không dễ nghe nhưng người lại không xấu bụng, hai ngày này con bảo trợ lý mang trái cây tới tặng hắn mấy lần, điển hình cho kiểu người khẩu xà tâm Phật.
Hắn khẽ cười nói: "Không có, vẫn khá ngon."
Trần Tinh xua tay tỏ vẻ ghét bỏ: "Thôi, để ngày mai anh cho người đổi, đừng để cho đến lúc quay xong người chú gầy rộp đi, fan vợ của chú lại nghĩ đoàn phim của anh khắt khe với chú mày."
"Không có gì thật mà, nếu anh cảm thấy có lỗi với em, chi bằng bỏ thêm chút tiền nữa thuê cho em một người đóng thế." Lục Yến trêu chọc, thật ra ngoài miệng hắn nói tìm người đóng thế vậy thôi chứ đừng nói Trần Tinh không đồng ý, chính bản thân hắn cũng sẽ không chịu điều này.
Qủa niên Trần Tinh tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Cho chú mày chút màu đã muốn mở hàng nhuộm? Cút, cút cút, chạy về ngủ đi."
Trên đường trở về khách sạn, vẻ mặt Tiểu Lưu cũng tỏ vẻ lo lắng: "Anh Yến, hay anh đừng ăn cơm hộp của đoàn phim nữa, ngày mai em đi mua cho anh ít đồ ăn ngon."
Lục Yến lắc đầu: "Không cần đâu, bên này thì có gì ngon, ngoài kia có khi còn chẳng ngon bằng cơm đoàn phim nữa."
Đây là sự thật.

Địa điểm quay ở giai đoạn đầu rất xa xôi, lái xe đến thành phố mất 20 phút, ngoại trừ quay phim ra hầu như không có ai tới.

Ngay cả căn phòng xa hoa hắn đang ở bây giờ cũng chẳng bằng căn phòng tiêu chuẩn ở thành phố B nữa chứ đừng nói gì ăn quanh đây, cả dãy phố toàn là cơm hộp.
Tiểu Lưu không an lòng nói: "Không được, đến khi anh quay xong, trở về anh An thấy anh gầy như vậy, em không thể biện minh, để em đi đến phụ cận dạo xem có món ăn anh thích không."
Vì để thuận tiện, Trần Tinh đặt khách sạn sát bên phim trường, đi vài bước là đến, Tiểu Lưu nói xong liền quay đầu đi tìm quán ăn.
Lục Yến dở khóc sở cười, hắn chỉ mới gầy đi vài ký, nào có nghiêm trọng như vậy, quay xong ăn nhiều mập lại ngay thôi mà.
Vừa mới mở cửa phòng khách sạn ra, di động "Ting" lên một tiếng, hắn thản nhiên liếc nhìn.
"Không ở nhà"
Người gửi: Cố Tư.
Không có dấu câu, như một câu trần thuật vậy.
Hết chương 9.

Ôi anh Tư nhà tôi, anh ta nhìn anh Yến thấy kích thích vị giác nhưng lại không biết ăn gì, là muốn ăn anh Yến đó anh ơi,:))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận