Nàng Trợ Lý Số Một


Tôi hướng mắt về phía Trương Kiệt, trông chờ anh ta rút lại câu vừa rồi.

Thôi nào, Trương thiếu gia, chúng ta quá hiểu nhau mà, anh hãy nhìn vẻ mặt của tôi mà biết đường nói câu gì đó để giải tán hội nghị này được không? Chưa kể tôi cũng biết thừa anh chẳng hứng thú gì cơ mà?
- Trợ lý Hà đừng như vậy, mọi người hiếm khi có dịp cùng gặp nhau thế này.

Cô nghĩ xem, lần trước chuyện của chúng ta… - Trương Kiệt lại vờ như không nhìn thấy ánh mắt nỗ lực của tôi, như có như không lơ đãng nói.
Fuck!
Cái đồ hồ ly nhà anh.
Cả Kim An và Triệu Mẫn đều quay ra nhìn tôi, trên gương mặt đều viết rất rõ dòng chữ “ Chuyện của hai người lần trước là chuyện gì?”
- À, vậy chúng ta đi ăn đồ Hàn có được không? Tôi biết một nhà hàng có mì rất ngon.

– Tôi vội vàng đề nghi chỗ ăn để ném cái chủ đề “Chuyện của hai người lần trước’’ ra đằng sau.
Lần trước vì chuyện dây dưa với Trương Kiệt, tôi đã bị sếp Mẫn giận một trận ra trò, giờ ai lại ngu ngốc chịu kẹp giữa hai người bọn họ nữa chứ? Thế mà tôi đang là kẻ ngu ngốc đấy đây.
Tôi biết kiểu người ngả ngớn như Trương Kiệt, anh ta không kiếm cớ tiếp xúc gần gũi với tôi hay làm gì đó trước mặt sếp Mẫn để trêu tức người ta thì tôi không mang họ Trần.

Tôi cố tình gợi ý để mình đi xe cùng với Triệu Mẫn đến quán còn Trương Kiệt chở Kim An.

Đáng nhẽ yên ổn nhất là tôi ngồi chung xe với Kim An rồi kệ hai người đàn ông kia.

Nhưng những lúc như thế này, tôi có một người bạn thân đặc biệt vô dụng.

Mọi sự chú ý của cậu ta dồn cả vào thứ nhan sắc yêu nghiệt kia rồi, còn hận không dán chặt được vào người ta chứ nói gì tách ra để ngồi chung xe với tôi.
Tôi lựa lúc sơ hở chỉ có mình và Trương Kiệt đi cạnh nhau bèn ném sang cho anh ta vài câu:
- Anh cũng thật biết đùa em, vừa rồi hai người đã nói gì mà nhìn anh và sếp Mẫn lại gay gắt như thế?
- Anh không có, nhắc đến em vài câu anh ta liền như cái bếp than, vừa đen vừa bốc khói.

Tôi biết ngay mà.
Ánh mắt tôi vẫn nhìn thẳng, không hề quay sang nhìn Trương Kiệt.
- Vậy anh cố tình đi bữa ăn này là để gây thù chuốc oán ha.
- Anh không theo đuổi được em nhưng thấy người khác theo đuổi em cũng không được thoải mái, anh rất vui.
Yêu nghiệt nhà anh.
Tôi quay sang nở nụ cười xinh đẹp rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh không theo đuổi được em nhưng nhìn người khác theo đuổi được anh, em rất vui.
Trương Kiệt ngừng lại vài giây vì không hiểu lời này.
- Kim An, tài xế nhà bà chẳng phải có việc bận sao? – Tôi gọi Kim An lại gần.
- Hở, anh ta không có bận… à à, có, rất bận.
- Anh Kiệt đây vừa khéo muốn chở bà đi.

Tôi với sếp Mẫn lát nữa còn tiện đường qua nhà đối tác một chút,bà đi cùng anh ấy được không?
- Vậy rất tốt nhá – Kim Anh vui vẻ trả lời, không quên nháy mắt với tôi
Trương Kiệt còn chưa kịp phản ứng, đã đau khổ bị Kim An kéo đi xuống hầm tòa nhà để lấy xe.
Tôi lắc lắc đầu nhìn theo cô bạn mình.

Kim An nhà tôi quả thực rất ngây thơ, dễ bị tên yêu nghiệt này lừa.

Nhưng tôi biết làm sao được đây, cậu ta thích Trương Kiệt như vậy, tôi không cản được thì đành giúp thôi, ai bảo tôi lúc nào cũng bênh người nhà mình cơ chứ.
Đưa tiễn Trương Kiệt đi với Kim An xong đến lượt tôi phải ngoan ngoãn dẫn xác lên xe của Triệu Mẫn.

Tôi rõ ràng không làm gì khuất tất mà chỉ vì vài câu chọc tức của Trương Kiệt, giờ tôi lại giống như con cún con chột dạ, ngoan ngoãn ngồi trên xe.

Triệu Mẫn vậy mà thực sự im lặng suốt cả đoạn đường.

Tôi dạo này quả thực được sếp Mẫn đối xử dịu dàng nhiều sinh hư rồi nên đột nhiên thấy anh ta khó chịu liền không quen.
- Uhm,… ở quán Hàn đó có món thịt nướng anh thích, em cố tình chọn đó.
Tôi nói xạo đấy, tôi biết thừa Triệu Mẫn không thích món thịt nướng nào cả.
- Không biết anh có gì căng thẳng không? Để em bật chút nhạc nhé.
Thôi nào, tôi có làm gì đâu thái tử điện hạ Triệu Mẫn à, sao anh lại quay về lạnh lùng với tôi rồi?
- Em đã sắp xếp chỗ cho Nguyệt tiểu thử thực tập rồi, để mai em mang qua cho anh xem qua một lượt?

Không khí đang ngày càng khó xử rồi đây.

Tôi bây giờ lại gan lớn hơn ngày trước rồi, thấy dỗ người ta không được nên ngay lập tức quay ra dỗi ngược.
- Em có làm gì đâu mà anh im lặng với em như thế? Em tưởng anh nói yêu em…
Nói được một nửa tôi mới thấy mình nhỡ miệng, ngượng quá bèn quay đi ra vẻ không thèm nói chuyện, chăm chăm nhìn ra cửa xe.
Triệu Mẫn thở dài một cái rồi vươn tay gõ đầu tôi.

Tôi giật bắn mình quay lại nhìn đầy khó hiểu.
- Em bình thường khôn ngoan như vậy lại cứ dính dáng đến tên Trương Kiệt đó là sao?
- Sếp Mẫn, anh yên tâm, em đảm bảo không có liên quan gì đến anh ta, em…
- Thôi được rồi, vừa nãy là tôi có lỗi, ghen tuông không đúng với em.
Triệu Mẫn nói rồi vươn một tay ra cầm lấy tay tôi, đặt lên miệng thơm thơm liền mấy cái rồi đặt lại vị trí cũ, vỗ vỗ như dỗ dành.

?? Bây giờ lại trở thành tôi là người được dỗ rồi phải không?
À khoan, anh ta vừa làm hành động gì ấy nhỉ? Anh ta cầm tay tôi, còn hôn tay nữa.

A!!! Cái tình huống gì thế này? Tôi lại lơ đãng để cho tình thế đi quá tầm kiểm soát rồi phải không??

Không được, Trần Minh Hà xinh đẹp giỏi giang ạ, tuyệt đối không được động lòng với người này.
Nhưng anh ta hình như cũng rất thật lòng với mình thì phải?
Không, đừng tin gì hết, không có tên đàn ông nào yêu thật lòng cả,…
Chẳng biết trong lúc đấu tranh tư tưởng, vẻ mặt tôi hiện ra sự lúng túng gì lại khiến Triệu Mẫn quay sang nhìn bèn bật cười.
- Em cứ như vậy nhìn ngốc lắm đấy biết không? thôi đừng suy nghĩ nữa.
….
Trợ lý Minh Hà thông minh giỏi giang, ăn nói khôn khéo, không bao giờ lộ ra nửa phần lúng túng trên khuôn mặt – hình ảnh trợ lý số 1 của tôi, gây dựng lại được chưa lâu đã lại đổ bể rồi.
Nhà hàng tôi chọn là một quán quen, trước đây tôi và Kim An đã đến đây vài lần.

Vừa ngồi xuống bàn, Kim An đã đọc vanh vách những món ngon nhất.

Còn về Triệu Mẫn, anh ta chưa nói gì tôi đã mở lời chọn trước cho anh ta vài món đơn giản và thanh đạm.

Bởi vì sếp Mẫn rất không thích đồ hàn, đành để sếp Mẫn của tôi dùng tạm những món dễ ăn nhất vậy.
Còn vì sao biết sếp Mẫn không thích đồ Hàn nhưng tôi vẫn chọn đến đây ấy hả? Tôi vốn định hi vọng Triệu Mẫn vì thế sẽ từ bỏ bữa ăn này, nhưng không, cả anh ta và Trương Kiệt đều kiên quyết đi.

Từ khi bước vào, hai người họ đã thầm lườm nhau.

Tôi cũng không biết rột cuộc trong cuộc nói chuyện hồi nãy ở công ty, Trương Kiệt đã trêu tức Triệu Mẫn đến mức nào nữa.
Nhưng Kim An lại không làm tôi thất vọng, Trương Kiệt không có nhiều thời gian để đi gây sự với Triệu Mẫn nữa bởi vì Kim Anh liên tục quấn lấy anh ta.

Nói thật thì cô tiểu thư nhà tôi rất xinh đẹp nên quấn lấy có hơi phiền một chút nhưng với một kẻ thương hoa tiếc ngọc, thích liếc bóng hồng như Trương Kiệt thì hẳn là cũng sẽ không ngại sự quấn lấy này.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt có chút khổ sở hiện giờ của Trương Kiệt, tôi đoán hắn là Kim An đã theo đuổi một cách quá mức thế này một thời gian dài, khiến cho anh ta chán ngấy rồi.
Nhưng mà đáng thương biết bao, anh ta có muốn thoát ra nhưng không thể, đại tiểu thư nhà tôi rất có máu mặt nha, à, chính xác là cha của cô ấy.

Hiếm khi Trương Kiệt và tôi chạm mắt nhau, tôi cười đắc ý, nháy mắt với anh ta một cái.
Trương Kiệt như vậy tôi cũng sẽ không lo anh ta làm lợi dụng rồi lừa dối tình cảm với Kim An của tôi nữa,nhìn tình hình này là biết anh ta không thích nổi cô ấy.


Đã vậy thì cứ để cô ấy theo đuổi cho chán rồi sẽ quay sang thích người khác là được, còn Trương Kiệt này, kệ anh ta khổ sở, ai bảo khi nãy đắc ý gây chuyện rắc rối cho tôi cơ chứ.
- Triệu Mẫn? - Một giọng nữ có chút quen quen vang lên phía sau lưng.
Tôi theo bản năng quay lại nhìn còn trước cả Triệu Mẫn.

Ôi trời, tôi còn chưa đắc ý nhìn Trương Kiệt chịu phiền phức được bao lâu giờ lại đến tôi lĩnh phiền phức rồi.

Ai kia nhỉ? À, lâu rồi tôi không gặp cô ấy, một cô gái thông minh xinh đẹp, chỉ có một điều ngu ngốc duy nhất là đầm đầu theo đuổi một khúc gỗ tên Triệu Mẫn.

Phải rồi, là Trâm Anh tiểu thư giỏi giang và sang trọng đây mà.

Không biết do Triệu Mẫn tận tâm tránh mặt hay hai người bọn họ công việc quá bận rộn mà một thời gian rồi, tôi không thấy Trâm Anh đến công ty hay tìm gặp Triệu Mẫn nữa.
Ánh mắt của Trâm Ánh không mấy vui vẻ gì nhìn qua tôi rồi lại nhanh chóng tập trung về phía Triệu Mẫn.

Sếp Triệu nhà tôi lúc này mới chậm rãi quay lại, anh đột nhiên phản ứng chậm hay nhận ra giọng người ta nên cố tình quay đầu lại chậm như vậy?
- Uhm, dạo này em vẫn khỏe chứ? Lâu rồi không gặp – Triệu Mẫn vẫn giữ nguyên khuôn mặt khúc gỗ của mình, hỏi một câu không thân thiết, không xa cách.
- Anh tránh không gặp em suốt như vậy, khó mà em khỏe được.

– Trâm Anh gượng cười một cái, nhưng vẫn rất xinh đẹp và dịu dàng, không nhìn ra một tia oán trách nào.

Nói rồi lại thoáng đưa mắt qua nhìn tôi – Em không nghĩ anh sẽ đến mấy quán này, vì trước kia trợ lý Hà nói anh không thích ăn đồ Hàn.
- Lâu lâu thay đổi một chút thôi.
Triệu Mẫn thái tử nhà tôi, anh có thể nói với người ta nhiều cảm xúc hơn một chút không?
- Hẹn anh một buổi còn khó hơn kí hợp đồng trăm tỉ vậy mà anh có vẻ luôn dễ dàng dành thời gian cho trợ lý Hà nhỉ? – Lần này Kim Anh đã quay sang nhìn thẳng tôi, giọng nói vẫn rất hòa nhã nhưng ánh mắt kia thì đích thực mang theo rất nhiều thuốc nổ.
Tôi nhất thời cứng họng vài giây, biết sao giờ, mấy lần trước tôi quả thực không liên can gì đến chuyện tình cảm của các người.

Nhưng bây giờ lại chính xác là rất liên quan đến Triệu Mẫn rồi, có gì mà biện hộ nữa đây?
Một ngày mà gặp từ Nguyễn Nhã Lâm cho đến đụng độ tay ba giữa Trương Kiêt và Triệu Mẫn, giờ lại chuẩn bị lĩnh màn đánh ghen của vị tiểu thư Trâm Anh.
Ha, số xui xẻo của tôi đã đến cực hạn chưa vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận