Nàng Cầm

Tiết trời sắp chuyển sang xuân nên dễ chịu hẳn, mấy ngày nay trời quang mây, nắng được dịp trải dài xuống thành Hoàng Dương mang theo hơi thở ấm áp khiến người ta hưng phấn lên sau những ngày mưa đông giá rét. Cũng đã một tháng kể từ buổi tối hôm đó, tôi không còn thấy ngài nữa. Ngày qua ngày cũng chỉ biết ngồi bên cửa sổ hướng mắt nhìn xuống dưới mà đợi chờ hình bóng ấy sẽ xuất hiện, nhưng rốt cục tôi đợi được cái gì? Chẳng gì cả, chỉ khiến tâm tôi thêm nhớ mong.
Một đêm, khi tôi ngồi hầu đám quan gia trong phòng thì vô tình nghe được đôi ba câu chuyện họ nói với nhau lúc ngà ngà say.
“Đêm nay, xem ra sẽ là ngày tận số của hắn. Dám đối đầu với ta à? Không dễ đâu.”
“Hè hè... công tử yên tâm, nhất định hắn sẽ không còn cản trở việc của ngài nữa. He he he...”
Gã người thân mặc áo xanh ngồi cạnh một người đàn ông ria mép cười hè hè đến man rợ, tôi ngồi ca cho bọn họ vài khúc cũng không có hứng thú nghe chuyện bọn họ nói gì. Chỉ là, trong tâm chợt giật mình khi nghe thấy tên của ngài. Phải! Người mà bọn họ đang nói đến chính là tướng quân Trần Lưu Bình. Tôi tự hỏi, rốt cuộc vì sao hai kẻ này lại có ý đồ giết hại mệnh quan triều đình? Lẽ nào bọn họ có xích mích gì với nhau ư? Không, những câu hỏi ấy bây giờ còn ý nghĩa gì đâu? Ngài đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi cảnh báo ngài ngay. Nghĩ thế, tôi liền nhanh ý nói khéo rằng mình không khỏe mà xin phép cáo lui. Vừa bước ra khỏi phòng tôi đã vội vã lẻn ra ngoài bằng cửa sau, không thể chậm trễ tìm đường đến phủ tướng quân. Đường khuya vắng bóng người, xung quanh chỉ ẩn hiện tranh tối tranh sáng không rõ hình thù vật thể. Tôi lướt nhanh trong đêm tối, trong tâm thật sự cảm thấy bất an vô cùng.
Tìm đến cửa phủ đóng im lìm, tôi chạy tới gần gõ cửa vài ba tiếng. Sau một hồi chờ đợi cũng nghe có tiếng người từ trong lại gần, người mở cửa là quản gia của phủ tướng. Trông thấy tôi, ông ta không khỏi kinh ngạc mà hỏi:
"Không biết đêm khuya thế này, cô nương tới đây có việc gì?"

"Tôi... tôi có việc gấp cần gặp Trần tướng quân. Ông hãy mau đi báo lại."
Ông ta chưa chịu đi ngay mà đứng đó nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi không thể chờ lâu, càng sốt ruột mà nói luôn:
"Ông còn không mau vào báo, thật sự chuyện này ảnh hưởng tới cả tính mạng, phiền ông mau vào bẩm báo."
"Cô nương, hiện giờ Đức ông không có trong phủ, ngài ấy đã theo lệnh chúa đi dẹp loạn ở phương nam rồi."
"Không có ở phủ thật sao?" Tôi không tin vội hỏi lại.
"Phải! Hiện giờ chỉ có lệnh bà trong phủ thôi." Quản gia nói tiếp.
Lưu tiểu thơ? Phải rồi, nàng ta giờ đã là phu nhân của tướng quân. Bây giờ phải sao để báo tin cho ngài đây? Nếu không nhanh chóng báo cho ngài, tôi chỉ e sẽ phải hối hận cả đời. Không nên đắn đo thêm nữa, tôi quyết định sẽ gặp Lưu tiểu thơ rồi tính tiếp.
...
Đêm khuya tĩnh lặng như tờ, xung quanh bốn bề không khí nặng nề bao trùm khiến con người ta phải nín thở. Sau khi kể cho Lưu tiểu thơ nghe về đoạn hội thoại của đám quan gia trong thanh lâu, nàng ta nhìn tôi nửa ngờ nửa tin cho tới mãi lâu sau mới cất tiếng hỏi:
"Tại sao ngươi lại quan tâm tới phu quân của ta như vậy?"
Câu hỏi lạnh băng đã khiến tôi phải giật mình trong giây phút, có điều tôi vẫn cố giữ bình tĩnh mà đáp lại:

"Chuyện đó, chúng ta có thể nói sau được không? Thật sự, thật sự tướng quân đang gặp nguy hiểm."
"Tại sao ta phải tin ngươi?"
"Tôi... phu nhân nhất định phải tin tôi nếu không... nếu không sẽ không kịp nữa." Tôi bất đắc dĩ quỳ xuống cầu xin nàng ta, nước mắt cũng vì thế mà tuôn rơi.
"Được! Ta tin ngươi một lần. Giờ ta sẽ cho người chuẩn bị ngựa, ta sẽ đích thân tới đó cứu chàng." Nàng ta dừng lại, nhìn tôi một cái rồi nói tiếp. "Giờ ngươi có thể về được rồi."
Về ư? Tôi khẽ đưa tay lên gạt nước mắt. Làm sao tôi có thể an tâm mà trở về được trong khi biết ngài đang gặp nguy hiểm ngoài kia? Làm sao tôi có thể ở phòng mà chờ đợi trong thấp thỏm lo âu? Tôi muốn nhìn thấy ngài khỏe mạnh, muốn được gặp ngài ngay lúc này nhưng tôi biết nàng ta chắc chắn sẽ từ chối cho tôi theo. Vì vậy, tôi giả vờ đứng lên xin cáo từ đi về.
"Vậy, xin người và tướng quân bảo trọng."
Quản gia tiễn tôi ra ngoài cửa rồi khép cửa lại, tôi lặng lẽ đi ra phía bên kia đường, đứng đó chờ có cơ hội sẽ đi theo bọn họ. Quả nhiên, Lưu tiểu thơ sai người chuẩn bị xe ngựa chờ ở trước cổng. Khi nhìn thấy phu xe tấp vào góc tường giải quyết nỗi buồn, tôi liền nảy ra ý dùng một cục gạch đập vào đầu gã khiến gã ngã xuống bất tỉnh, sau đó vội vàng thay y phục của gã lên người mình. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, khi vừa giải quyết gã xong thì Lưu tiểu thơ cũng bước ra khỏi cửa, phía sau còn dẫn vài gia nhân mang binh khí cùng đi theo hướng về cửa thành phía nam.

Cả người và ngựa chạy suốt đêm cho tới khi rạng sáng mới thấy phía trước có đốm lửa bập bùng từ doanh trại. Có điều, phía ấy đang cực kỳ hỗn loạn, tiếng người hô hoán hòa lẫn tiếng binh thương va vào nhau chan chát. Hẳn cảm thấy sự việc không hay, tiểu thơ liền ra lệnh ọi người thúc ngựa nhanh hơn.
...
Doanh trại hỗn loạn, lửa cháy bùng bùng khắp nơi, đâu đâu cũng thấy xác người chết. Đám người áo đen từ đâu đến ngày một nhiều đã giết chết rất nhiều binh sĩ trong quân doanh. Phu nhân và chúng tôi vô cùng hoảng loạn vừa lao tới đám đông vừa hô to gọi lớn tên ngài. Trong ánh sáng mập mờ giữa đêm đen, tôi chợt thấy ngài đang dùng sức đánh bại những gã áo đen liền nhanh chóng nhặt lấy thanh gươm dưới chân để phòng thân rồi lao tới chỗ ngài.
Tôi quay người lại, phía trước mắt đã thấy một mũi tên từ xa bay tới rất nhanh đang hướng thẳng vào ngài. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì lâu, tôi cam tâm chạy tới đưa thân thể yếu ớt ra đỡ lấy mũi tên trước khi nó đâm vào ngài. Một cảm giác đau đớn nơi lồng ngực, mũi tên lạnh lùng cứ thế xuyên qua lớp áo mỏng manh đâm thẳng vào trái tim tôi. Máu, máu nhanh chóng tràn ra thấm đẫm áo. Tôi hốt hoảng, tôi sợ hãi. Tôi thật sự sẽ chết ư? Tôi không hối hận, chết vì người mình yêu thì có gì phải hối hận? Người tôi mệt nhoài, không còn chút sức lực nào nữa. Có chăng do vết đâm quá đau đã khiến tôi mất đi cảm giác đau đớn này rồi. Tôi ngã gục xuống, ngay trước mắt ngài. Tôi cảm nhận được một cánh tay khỏe mạnh đỡ lấy thân người tôi, cảm nhận được hơi thở thân thuộc từ ngài, cảm nhận được ánh mắt nhu tình ấm áp của ngài đang nhìn tôi, cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má. Ngài đang rơi lệ ư? Là vì tôi sao? Tôi cố mỉm cười, có thể được nhìn thấy gương mặt ngài lần cuối chính là niềm an ủi lớn nhất đối với tôi.
Đôi mắt tôi nhòe nhạt đi, trước mắt chỉ còn mơ hồ nhìn thấy bóng ngài dưới trăng, nổi bật giữa rừng hoa lồng đèn huyền ảo trong đêm...
Hết.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận