Nằm Vùng Quân Hôn

“Trước mắt, tình trạng thai nhi phát triển rất tốt, nếu cảnh quan Trình cảm thấy vết thương trên đùi không có gì đáng ngại, có thể đi ra ngoài chút, như vậy rất có lợi với thai nhi.” Bác sĩ Lâm nhìn cảnh sát đang nằm trên giường bệnh trước mặt, chuyện của cô đã bị bệnh viện lan truyền từ lâu, cô thật tò mò một cô gái đã biết mình mang thai làm sao lại qua loa lao vào trong nguy cơ như vậy.

Trình Nặc mang thai, đã ba tháng, ngày đó báo cáo kiểm tra vừa đưa ra, Nghiêm Thiếu Thần luôn bình tĩnh với bất cứ chuyện gì cũng trở nên kích động tay chân luống cuống, anh nghĩ đứa bé kia là tin mừng của bọn họ, lúc trước lận đận nên không chịu đến.

Kẻ bắt cóc chưa đi đến trước xe của hắn đã bị một súng bắn chết, người nổ súng là Nghiêm Thiếu Thần.

Lúc ấy Trình Nặc đang nói chuyện rất hạnh phúc với mình, tay đặt trên bụng của cô, thừa dịp kẻ bắt cóc không để ý mới lấy khẩu súng giấu bên hông ra, tất cả đều lọt vào mắt Nghiêm Thiếu Thần. Tiếu Kha cấp sung cho cô chỉ nói là để cô phòng thân, mặc dù lúc đó cô đã dự đoán tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, nhưng cô không muốn dùng khẩu súng này.

Trình Nặc cầm súng, đến khi cô đưa lưng về phía Nghiêm Thiếu Thần, tay của cô dùng sức ném ra sau, khẩu súng rơi trong tay của Nghiêm Thiếu Thần, nhưng mà mấy giây sau đã nghe tiếng súng vang trong dự liệu, chỉ là kẻ bắt cóc cố sức kềm cánh tay của cô, lúc người ngã xuống đất cũng kéo cô theo.

Vì chân của Trình Nặc bị thương ở bệnh viện, không nghĩ lại tra ra cô mang thai đã hơn hai tháng. Trình Nặc vốn định kiểm tra cơ thể xong trở về nhà điều dưỡng, cứ thế bị lãnh đạo trong cục giữ lại trong bệnh viện để quan sát, nhất định ngây ngô đủ một tháng, nếu không lấy cảnh phục ra “Uy hiếp” cô.

Lúc ấy Nghiêm Thiếu Thần cũng ở bên cạnh, mặt Trình Nặc nhìn anh nhờ giúp đở, ngược lại anh làm bộ như không nhìn thấy, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, đến khi lãnh đạo trong cục cũng đi, Trình Nặc mới không nhịn được xụ mặt, “Chẳng lẽ anh không nhìn ra em có ý gì sao!”

Nghiêm Thiếu Thần kéo ghế ngồi xuống, tay của anh phủ trên bụng của Trình Nặc, rất lâu vẫn không trả lời của cô, chỉ là có thể nhìn biến hóa trên mặt của anh mà đoán ra cảm xúc của anh đang phập phồng.

“Thiếu Thần?” Trình Nặc nhất thời bắt không được, nhẹ giọng hỏi.

Biểu tình trên mặt cuả anh càng nặng nề, híp mắt, anh trầm giọng, giọng khàn khàn nói, “Tiểu Nặc, em biết không, anh rất coi trọng mỗi đứa trẻ có thể đến thế giới này.”

Trình Nặc nhíu mi, anh rất ít ưu tư nặng nề giống như hôm nay, tình huống giống như hôm nay, cô càng tỏ ra không hiểu.”Anh cuối cùng làm sao vậy?”

“Vì đã từng có đứa bé vì sự tồn tại của anh mà vội vả không đến trên đời này,“ hốc mắt của Nghiêm Thiếu Thần hơi phiếm hồng, kèm theo suy nghĩ cũng nổi lên hơi nước.

Anh nhẹ nhàng thở ra, “Lúc anh còn rất nhỏ mẹ thật ra đã từng mang thai đứa bé.”

Trong lòng Trình Nặc âm thầm nghi ngờ, Mạc Tiên Lâm - mẹ ruột của Nghiêm Thiếu Thần đã từng mang thai đứa bé, [email protected]#dan!$le!4quydon nhưng đứa bé kia không phải vì Mạc Tiên Lâm có chứng u buồn mới không có sao, làm sao có liên quan đến anh.


Nghiêm Thiếu Thần dường như nhìn thấu nghi ngờ của cô, vì vậy bổ sung thêm, “Anh nói là mẹ nuôi của anh.”

Trình Nặc ngẩn ra, Nghiêm lão phu nhân lại từng mang thai đứa bé, hơn nữa lại còn vì Nghiêm Thiếu Thần mà không có? Cô càng nghĩ càng kinh ngạc, “Mẹ... Bà mang thai đứa bé?”

Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, “Sau khi bà và ba kết hôn nửa năm đã mang thai, lúc biết mình mang thai anh nghĩ bà rất hưng phấn, nhưng là... Từ lúc bà hỏi anh...” Giọng nói của anh trở nên nghẹn ngào, bắp thịt trên mặt cũng thay đổi thành cứng ngắc, “Ngày đó bà hỏi anh, 'Tương lai có muốn em trai chơi chung con hay không?', lúc ấy anh ngẩn người rất lâu, không ngờ anh mở miệng trả lời là: 'Không muốn...' nói xong anh đã chạy ra ngoài, lúc ấy đúng lúc trời mưa, anh chỉ một mình đứng trong mưa ròng rã hơn nửa ngày, đến khi bà tìm được anh, anh không ngừng rét run. Ngày đó anh bắt đầu nóng sốt, kéo dài suốt mấy ngày mới từ từ khôi phục, nhưng khi anh tỉnh lại đã không nhìn thấy bà. Lúc ấy anh không biết bà đi đâu, khi tỉnh lại không nhìn thấy bà, trong lòng hơi mất mác, đến hai ngày sau. Anh thấy dì trong nhà hầm một nồi canh gà lớn hấp tấp đến bệnh viện, anh len lén đi sau lưng dì, đi sau lưng dì vào bệnh viện, đến khi dì đẩy cửa phòng bệnh. Vì vậy, anh ghé vào bên ngoài cánh cửa để nghe lén, nhưng nghe trộm được chuyện ảnh hưởng anh đến nay.”

Anh hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, tuy là nói cho người khác nghe chuyện xưa, nhưng anh vẫn cảm thấy mình lại trở về lúc đó, một màn kia từng đè ép mình thở dốc không nổi, có người hình dung tuổi thơ là màu vàng kim, mà mỗi lần Nghiêm Thiếu Thần nhớ đến lúc ấy, trong đầu của anh có thể nhớ đến hình ảnh chỉ có màu trắng đen.

“Mẹ nói, bà mang thai không đúng lúc, anh còn nhỏ, chưa thể từ chuyện bi thống mẹ đẻ chết để tiếp nhận mẹ ghẻ mang thai em trai, như vậy không công bằng với anh.” Anh buông tiếng thở dài, ánh mắt thâm thúy nhìn phương xa, “Lúc ấy anh không chấp nhận nguyên nhân không vì bản thân anh, lúc ấy anh nghĩ là, mẹ đẻ của anh vì đứa trẻ sanh non mới buồn bực không vui, cuối cùng mất đi, anh sợ bi kịch như vậy phủ xuống lần nữa trên người mẹ, cho nên anh mới...”

ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần khóa chặc, vẻ mặt cuả anh ngưng trọng, mặc dù cả sự kiện không liên quan nhiều đến anh, nhưng dù sao là vì một câu không đầy đủ của anh mới mất đi đứa bé, hầu kết của anh nghẹn ngào, giọng nói trầm thấp, “Khiến anh càng đau lòng hơn là, về sau mẹ sẽ không thể mang thai đứa bé.”

Trình Nặc không tự chủ giương miệng, cô giống như đang xem một bộ phim phức tạp, nhưng liên tưởng trên người Nghiêm Thiếu Thần không tự kìm hãm được lên lạnh run, nhỏ như vậy lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cắn môi, chợt hiểu vì sao Nghiêm Thiếu Thần coi trọng đứa bé trong bụng của cô như thế.

“Đứa bé này sẽ bình an chào đời, em bảo đảm.” Tay của cô phủ trên bàn tay của Nghiêm Thiếu Thần, cảm nhận bàn tay khô ráo của anh, nếp nhăn trên mặt giống như giải thích người đàn ông này không tầm thường.

Trình Nặc ngoan ngoãn sống trong phòng bệnh quan sát tình huống dưỡng thai, mà Nghiêm Thiếu Thần không nhàn rỗi, vì hành động ngày đó thật sự khiến tất cả mọi người toát mồ hôi dầm dề, nhất là sau cùng khiến mọi người ngoài ý muốn là kẻ bắt cóc là tên tài xế, tên của hắn đã không quan trọng, nhưng hành động của hắn khiến không ít người tham dự hành động ngày đó lâm vào trầm tư. Nhưng mà chỉ là một gã tài xế, những người này thậm chí không chú ý hắn nhiều, không ngờ hắn lại cho bọn họ một kích nặng nề. Có người đề xuất, sau này lúc thi hành nhiệm vụ truy bắt vì để ngừa hậu hoạn, tốt nhất quét sạch triệt để. Đề nghị này vừa khơi ra, liền có người phản đối, vì hơn phân nửa nhiệm vụ truy bắt là chỉ nhắm ngay mục tiêu trong đó, hành động quét sạch đó là một khái niệm khác, bỏ qua nhân tính đạo đức không nói, mượn sự thật trước mắt nhất để nói, “Thủ hạ cơ sở” như bọn họ căn bản không biết lãnh đạo của mình đang làm gì, sao có thể áp đặt.

Sau khi đưa ra hai quan điểm, hai bên đều có không ít người ủng hộ, vì lý luận bản thân đều có một mặt chính xác, dẫn đến người hai bên đối lập thảo luận kịch liệt, nhưng phút chốc không có cải cọ ra nguyên cớ. Thường Văn thấy thảo luận vô cùng kịch liệt, thì gọi Nghiêm Thiếu Thần người duy nhất trong cuộc đã trải qua hai nhiệm vụ.

“Lúc ấy sao không muốn nổ súng?” Tay Thường Văn vừa kẹp điếu thuốc, vừa nói.

“Ngày đó anh giao nhiệm vụ là truy sát Nhị đệ của Lương Dĩ Hà.” Vẻ mặt Nghiêm Thiếu Thần không biểu tình nói.

Thường Văn không ngước mày, “Lúc ấy không nổ súng, bây giờ, suýt nữa gây thành họa lớn.”

Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặt chân mày, “Nếu chọn một lần nữa, lúc ấy tôi vẫn không nổ súng.”


Thường Văn tức giận cười, “Tiểu tử cậu chính là mạnh miệng!” Anh chỉ phụng mệnh đi lướt qua, không ngờ tiểu tử này vẫn cường ngạnh như vậy, anh tiện tay ném điếu thuốc qua, không đoán cậu ta chỉ nhận lấy điếu thuốc mà không có động tác kế tiếp.

“Thế nào, bây giờ bắt đầu ngại Trung Hoa?” Thường Văn nhíu chặt chân mày, trêu ghẹo nói.

“Không phải, Tiểu Nặc mang thai.” Nghiêm Thiếu Thần nói đến đây, trong mắt mang theo ánh sáng nhu hòa. Anh chưa từng nghĩ tin mừng phủ xuống nhanh như vậy.

“Ôi, tiểu tử cậu được, còn tưởng rằng cậu miệng cọp gan thỏ, thì ra là đáy nền vẫn thành!” Thường Văn thường nói giỡn không có trên dưới như vậy với các đội viên ở nơi riêng tư.

Nghiêm Thiếu Thần không nói thêm, anh bình thường không tham dự những lời nói vui đùa lẫn nhau như vậy, mà lúc này đúng lúc điện thoại của anh vang lên, vừa mở ra nhìn là Trình Nặc, anh dùng mắt ra hiệu với Thường Văn, lúc này mới nghe.

“Kết quả kiểm tra thế nào?” Nghiêm Thiếu Thần nói chuyện tốc độ hơi nhanh, chỉ là chính anh cũng không chú ý đến.

Trình Nặc nghe được cảm xúc khẩn trương của anh trong điện thoại, không nhịn được cười ra tiếng, “Yên tâm đi, Bảo Bảo tất cả đều bình thường, còn nói em đi lại nhiều hơn đây.”

“Tốt, em chờ đi, anh chạy đến ngay!” Trái tim Nghiêm Thiếu Thần vẫn thấp thỏm cuối cùng đã buông xuống, anh cuống quít cúp điện thoại sau đó mới ý thức Trình Nặc có thể còn có lời.

Anh lắc đầu bất khả tư nghị với trạng thái trước mắt của mình, đang muốn gọi lại, Thường Văn ngồi đối diện rốt cục không nhịn được cười ra tiếng.

“Tiểu tử cậu cũng có lúc tay chân luống cuống!” Thường Văn từng hoài nghi Nghiêm Thiếu Thần là người già thiếu tâm, bất kể chuyện gì đều xử lý sạch sẻ lưu loát giống như rất có kinh nghiệm, anh chưa từng thấy Nghiêm Thiếu Thần thất lễ như vậy.

Nghiêm Thiếu Thần không khỏi buồn cười, “Lần đầu làm ba ba, khó tránh khỏi khẩn trương.”

“Phải phải, tôi cũng không muốn thấy dáng vẻ con gấu của tiểu tử cậu, nhanh chóng trở về bệnh viện chăm sóc Tiểu Nặc đi!” Thường Văn khoát tay đuổi anh đi, nghĩ thầm xem ra vẫn là quen Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc ít nói hơn.

Nghiêm Thiếu Thần vội vã bận rộn chạy đến bệnh viện, dọc đường đi anh cũng lắc đầu bật cười vì dáng vẻ hưng phấn của mình, chưa từng nghĩ một người ba mươi bốn tuổi sẽ làm ra hành động khiến người ta bật cười.

Chờ anh đến phòng bệnh, phát hiện Trình Nặc không ở trên giường, anh nhíu mi, đúng lúc đi ngang qua y tá kiểm tra phòng đang đi vào, anh kéo cánh tay của y tá nhỏ, vội vả hỏi: “ Trình Nặc giường bệnh số 3 đi đâu vậy?”


Y tá nhỏ đến bệnh viện không lâu, bình thường gặp vị quan quân mặt nghiêm không thích cười, khiến người ta cảm thấy uy nghiêm khó thân cận, nhưng thỉnh thoảng đi qua phòng bệnh, dien~dan~leqd thấy thái độ của anh đối đãi với vợ, y tá nhỏ cũng kinh ngạc, thì ra anh vẫn có một mặt dịu dàng, chỉ là một mặt này chỉ đối với vợ của anh.

Có lúc, y tá nhỏ sẽ sợ run đứng ở cửa, đến khi người bên trong chú ý đến cô, khi anh quay đầu nhìn mình, trên mặt của anh vẫn nở nụ cười. Y tá nhỏ không khỏi thẫn thờ, không khỏi hâm mộ vợ của anh.

Y tá nhỏ nhìn anh nắm chặc cánh tay của mình, cô không khỏi đỏ mặt, nói: “Giống như... Đi tản bộ, cùng... Một người đàn ông.”

Cô chỉ lo đỏ mặt, không chú ý đến biểu tình trên mặt của Nghiêm Thiếu Thần, câu vô Tâm của cô ngược lại khiến Nghiêm Thiếu Thần nảy sinh nghi ngờ, nhất thời không biết người đàn ông này là ai.

Trình Nặc đi một lúc đã cảm thấy bắp chân mệt mỏi, cô muốn vò chỗ đau theo bản năng, lại bị Trình Mẫn Chi ngăn lại.

“Con còn ngồi xe lăn, ta vò cho con!” Thái độ của Trình Mẫn Chi hơi cường ngạnh, nhưng Trình Nặc vẫn nghe lời của ba lẳng lặng ngồi ở xe lăn.

Trình Mẫn Chi ngồi xổm người xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa chỗ bị thương của cô, chỗ này vẫn còn máu bầm, cộng thêm Trình Nặc đã mang thai, bắp chân dễ dàng sưng vù, điều này rất giống mẹ của cô. Trình Mẫn Chi nghĩ đến đây, hốc mắt hơi ướt át, miệng lưỡi cũng cảm thấy khô.

“Ba, làm sao người biết con nằm viện.” Trình Nặc rất ít gọi ông là ba, xưng hô như thế khiến Trình Mẫn Chi giật mình, nhưng nghe vô cùng vui mừng.

“Mấy ngày trước Tiểu Nghiêm gọi điện thoại nói, nói cho ta biết, con bị thương vì điều gì, còn nói con mang thai.” Trình Mẫn Chi chưa từng nghĩ con gái của mình có ngày sẽ trở thành hình cảnh, ông càng không ngờ lại là hình cảnh nằm vùng, ông nghe không khỏi cảm thấy kiêu ngạo, có thể tưởng tượng cô vì thế mà bị thương cũng lo lắng, nhưng mà hưng phấn nhất là ông được làm ông ngoại.

Ông luôn không giỏi nói chuyện cũng sẽ gặp hàng xóm thì nói Trình Nặc mang thai, ông sắp làm ông ngoại, đi tới cửa hàng trẻ sơ sinh sẽ không tự chủ được dừng lại, trong lòng suy nghĩ mua gì cho tiểu ngoại tôn sẽ trào đời trong tương lai. Hôm nay là như thế, ông mua bao lớn bao nhỏ đồ dùng trẻ sơ sinh bây giờ tạm thời không dùng được đến xem Trình Nặc, lúc thấy con gái của mình, lại áo não vì không mua đồ dùng cần cho phụ nữ có thai đến cho cô.

“Con bận rộn nên quên, mấy ngày nữa con có thể xuất viện, đến lúc đó để Thiếu Thần lái xe đến gặp ba.” Trình Nặc âm thầm tự trách chính mình quên gọi điện thoại cho ba nói chuyện mang thai.

“Không cần cố ý chạy đến, ta về hưu nên không làm gì, đổi lại có thể không có việc gì đi thành phố B gặp các con.” Từ thành phố B về nhà còn một đoạn đường, ông không muốn Trình Nặc bị lắc lư, sớm gạt bỏ suy nghĩ của cô.

“Nhưng qua một thời gian ngắn nữa là ngày giỗ của mẹ, con muốn trở về gặp bà.” Giọng của Trình Nặc tuy nhỏ, nhưng những lời này khiến Trình Mẫn Chi nghe nhất thanh nhị sở, trên thực tế Trình Nặc không có ý định gạt ông đi bái tế mẹ.

Động tác trên tay Trình Mẫn Chi hơi dừng lại, rồi sau đó im lặng xoa bắp chân của Trình Nặc, vẫn không đáp lại lời gì.

“Ba, từ khi con có hài tử, con xem nhiều chuyện trước mắt phai nhạt rất nhiều, không có gì hơn gia đình hòa thuận hạnh phúc, ba nói sao?” Mẹ của cô Triển Mộng Khanh vẫn là tâm bệnh của Trình Mẫn Chi, mà nhiều năm như vậy quan hệ thiếu hiểu biết của cô và Trình Mẫn Chi như thế có quan hệ rất lớn với mẹ.

Trình Mẫn Chi buông tiếng thở thật sâu, “Tim của mẹ con chưa bao giờ thuộc về ta,“ có thể nói những lời này ra, Trình Mẫn Chi không biết bỏ bao nhiêu dũng khí, cảm giác đau đớn bận tâm xâm nhập lần nữa.


“Người kia là thanh mai trúc mã từ nhỏ của bà ấy, sau lại tham gia quân ngũ, chết trận trong lần chiến tranh tự vệ. Lúc ấy nếu bà không cho rằng người đàn ông kia phản bội tình yêu của bọn họ trước, bà làm sao nguyện ý gả cho ta?” Trình Mẫn Chi vẫn còn khúc mắt qua nhiều năm như vậy, cũng thường phản phản phục phục hỏi mình, vì sao không thể buông xuống.

Trình Nặc ít nhiều hiểu rõ nguyên nhân bọn họ bất hòa, nhưng vẫn không biết thì ra mẹ thích người quân nhân kia, không trách được lúc đầu Nghiêm Thiếu Thần mặc quân trang xuất hiện trước mặt của ông, sắc mặt của ông sẽ đột nhiên đại biến.

Trình Mẫn Chi cũng đoán được Trình Nặc đang suy nghĩ gì, ông gật đầu, “Lúc ấy, ta có tâm tư riêng bên trong, nhưng mà hoàn hảo, con rất kiên trì, người đàn ông này cũng rất đáng giá để con kiên trì cho cậu ấy.”

Trình Nặc khép mi nhìn ba lộ vẻ tuổi già trước mắt, nếp nhăn trên trán của ông rõ ràng nhắc nhở ông đang từ từ già yếu, cô không khỏi cảm thấy thẫn thờ, lúc ấy trẻ tuổi, không thấy thân tình trước mắt, để cảm xúc mặt lạnh tương đối nhiều năm, bây giờ suy nghĩ thật đúng là hối hận.

“Ba, tương lai, con và anh ấy sẽ cùng nhau hiếu kính người.” Nước mắt đã đảo quanh xung quanh hốc mắt, nhưng cô vẫn phải nhịn, vì ba của co không thích con gái khóc.

“Chỉ muốn các con thường trở về gặp ta là được, nhưng mà trong lúc con mang thai xem như xong, có rãnh rỗi ta sẽ đến thăm các con.” Ông vỗ bả vai của Trình Nặc, lúc đứng lên thấy đằng xa có người đàn ông thân hình cao lớn đang đi đến chỗ bọn họ, Trình Mẫn Chi đở con gái đang ngồi ở xe lăn đứng dậy, lẳng lặng chờ anh đi đến trước mặt bọn họ.

“Ta giao con gái cho con, đối xử với con bé thật tốt.” Mắt Trình Mẫn Chi đỏ ngầu, khi ông giao tay Trình Nặc vào tay Nghiêm Thiếu Thần, ông thậm chí cảm thấy không muốn, con gái trưởng thành, mà ông sẽ không vĩnh viễn coi chừng cô, chẳng bằng phó thác cho người đàn ông trước mắt, Trình Nặc đi theo anh, sẽ có hôn nhân mỹ mãn, ông tin chắc.

“Nhất định!” Nghiêm Thiếu Thần rất ít hứa hẹn gì với người khác, nhưng hôm nay không giống nhau, anh cần cho người tuổi già một lời hứa an tâm, một cam kết có thể thay ông tiếp tục bảo vệ con gái.

Nghiêm Thiếu Thần đở Trình Nặc nhìn bóng dáng dần dần đi xa, anh chú ý đến nước mắt trên mặt của Trình Nặc, “Hảo hảo, khóc cái gì?”

Lúc này Trình Nặc mới ý thức cô rốt cục không nhịn được mà khóc, “Hôm nay ba của em nói chuyện của mẹ em, ông nói đời này trái tim của mẹ em đến bây giờ vẫn không thuộc về ông, lúc ông nói đến đây, trong lòng em cảm thấy khổ sở, cảm thấy ba em... Thật đáng thương, yêu người phụ nữ cả đời, trái tim lại không thuộc về mình.”

“Hôm nay ba chịu nói đến chuyện này, đã nói lên ông đã buông xuống, người càng lớn, càng theo đuổi đơn giản, càng thực tế. Cho nên những thứ không nhìn thấy không sờ được gì đó đã không vướng mắc nữa, sau này chúng ta thường tiếp xúc với ông, bồi bồi ông như thế nào?” Nghiêm Thiếu Thần ôm bờ vai của cô, càm tự nhiên đặt trên đầu của cô.

“Tốt, trở về anh sắp xếp đi.” Trình Nặc gật đầu, cô dần quen nghe Nghiêm Thiếu Thần khuyên bảo, cũng dần lệ thuộc anh sắp xếp mọi chuyện vì mình. Cô được Nghiêm Thiếu Thần đở tản bộ, cảm thụ ấm áp từ ánh chiều tà chiếu trên vai và cảm thụ nhiệt độ của người đàn ông bên cạnh mang cho cô.

Trình Nặc tựa đầu trên vai của anh, “ Thiếu Thần, chờ chúng ta già rồi vẫn tản bộ như vậy, được không?”

“Được.” Nghiêm Thiếu Thần cúi đầu nhìn người phụ nữ đang tựa vào trên vai của mình, trên mặt của cô tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đó là nụ cười tươi đẹp nhất phát ra từ nội tâm.

Trình Nặc nghĩ, hạnh phúc chính là cùng người yêu nhau từ từ già đi, bồi anh đi đến tận cùng thế giới.

Hoàn chính văn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận