Nam Thiền


Phương bắc trước kia không có hoa sen, thời điểm Thương đế trở về bắc địa mới đào ra một cái có thể so với ao sen ở Nam Thiền.

Mười tám dòng suối trong vắt từ trong núi róc rách chầm chậm tụ hợp vào nhau, quần sơn bao bọc ao sen, hoa sen quanh năm không tàn.

Bên trong ao sen chỉ được thả cá chép gấm không được thả vật khác vào.

Cho nên khi khách mời đến tham dự, chỉ nhìn thấy sen xanh bích diệp cùng cá chép đỏ, biết điều cũng sẽ không thò tay chạm vào.
Đông Quân lại chính là kẻ không biết điều.
Hắn ngắt lấy lá sen che trên đỉnh đầu, phe phẩy quạt nói: "Đế quân không phải là bị điên rồi đi? Vốn chỉ là một con đường dài có mấy dặm, hắn lại bắt người ta ngồi thuyền đi vòng quanh mấy chục dặm đường.

Trời lại nóng như vậy, vị huynh đệ nào mà ở dưới nước tới dự tiệc thật là đúng chịu tội."
Túy Sơn tăng ngồi nghiêm chỉnh, đang đánh bóng cây mộc côn mới, thổi vụn gỗ nói: "Người tới nhiều, cả ngọn núi cũng không đủ chỗ chen chân, đành phải miễn cưỡng mở rộng ra mới có đủ chỗ cho tất cả mọi người ngồi, chuyện này cũng là bất đắc dĩ thôi."
"Đó là do hắn muốn làm lớn như vậy." Đông Quân kéo vạt áo, "Lẽ nào mời thiếu mấy người, thiên hạ này liền không biết hắn thành hôn cùng với Lâm Tùng Quân sao?"
"Ngươi không hiểu được đâu." Phệ La chống đầu gối nói: "Với bộ dạng kia của Lâm Tùng Quân, đổi lại là ta, ta cũng tình nguyện làm lớn hơn chút nữa, để cho người trong khắp thiên hạ này đến dự càng tốt."
"Ui." Đông Quân hơi nghiêng người, "Ngươi cũng bạo tay ghê ha, Diêm vương gia."
Phệ La ngửa đầu, lại thấy Đông Quân nghiêng lá sen trên đầu mình che lên cả đầu hắn.

Hắn vừa mới thấy khuôn mặt này của Đông Quân, tâm liền loạn như ma, nhớ tới chuyện thương tâm muốn chết trước kia.

Nhưng cố tình lại quá đẹp đẽ, trong lúc nhất thời cũng không dời nổi tầm mắt, chỉ có thể cứng rắn đầu lưỡi nói: "Nếu mỹ nhân muốn như vậy, ta cam lòng."
"Vậy ngươi mau xem xem." Đông Quân vuốt ve khuôn mặt chính mình, "Muốn cưới ta, phải bày bao nhiêu bàn tiệc?"
Phù Lê lập tức hơi nhích về phía sau, tay chân có chút luống cuống, cả kinh nói: "Ngươi, ngươi muốn gả cho ta sao?!"
Đông Quân bật cười to, vỗ Túy Sơn tăng nói: "Con chuột này có phải là rất thú vị không? Tâm lớn mật cũng lớn."
Phệ La bị dọa đến lòi cả đuôi ra, con chồn sóc giận dữ cùng xấu hổ: "Ta không biết! Ngươi đi mà hỏi người khác đi!"
Túy Sơn tăng ước lượng mộc côn, nhìn hai người bọn họ, thở một hơi dài hỏi Đông Quân: "Ngươi còn muốn lang thang bên ngoài bao lâu nữa? Cửu Thiên cảnh đã sụp đổ, chung quy cũng phải có một người đứng ra phụ trách đại cục.

Di Ninh cùng Huy Án tu vi không đủ, rất nhiều chuyện vẫn đang chờ ngươi."
Đông Quân hắt nước mấy cái, ngửa người phủ lá sen lên, thích ý mà ngâm một khúc ca, đối với lời Túy Sơn tăng mắt điếc tai ngơ.

Túy Sơn tăng cũng không có cách nào, biết hắn không tình nguyện, cũng không nói thêm gì nữa.
Thuyền từ bốn phương tám hướng xuôi đến, cuối cùng tụ hợp lại trên đài dài vặn dặm.

Mặt bàn dùng đá xanh, rèm minh châu buông xuống lầu bát giác.

Minh châu ngậm sương tuyết, quét đi cái nóng bức của các khách nhân đường xa, làm cho không gian hỉ yến càng thêm mát mẻ sảng khoái.
Các loại tiểu yêu tinh quái qua lại trong bữa tiệc, Khoai Lang cũng mang theo cây cải đỏ đi vòng quanh Hỉ Ngôn đòi đường ăn.


Cây thần không vào được đài, Thương Tễ liền bảo người bày ra một bàn tiệc ở trên mặt ao, người ngồi bên cạnh chính là Cố Thâm.

Thời điểm Phệ La lên bờ, người vén rèm cho hắn chính là Thiên Ngọc, Thiên Ngọc nhìn thấy Phệ La, cũng không hoảng hốt, mà là liếc về phía sau một cái, cùng Tả Thanh Trú nhìn nhau mỉm cười.
Phệ La càng thêm khó chịu, hắn cắn cây cỏ, lắc mình nhường hai người này đi qua.
Tả Thanh Trú đi đứng bất tiện, Thiên Ngọc liền dìu hắn, hai người nương tựa lẫn nhau, chầm chập mà đi.
Phệ La vừa nhìn thấy cái đuôi bị cụt của Thiên Ngọc, liền sẽ cảm thấy đau lòng.

Hắn thở ngắn than dài một trận, nói với Đông Quân: "Khó chơi khó chơi, một chữ tình này thực sự là hại người ta rất nhiều, rồi lại dạy người ta thề nguyền sống chết.

Ta thương tiếc mỹ nhân thiên hạ, nhưng ta đem trân bảo hoàng tuyền dâng tặng trước mặt hắn, hắn lại coi như rác rưởi, chỉ nguyện đem chữ tình kia trở thành nút thắt trong tâm.

Ta thường xuyên không hiểu được người, cũng không hiểu được tình.

Cái này rốt cuộc là có cái gì tốt? Đáng giá để cho người trước ngã xuống người sau kế tục, giao phó bản thân mình đi nếm thử tư vị."
"Nếu như ngươi đã hiểu." Đông Quân gấp quạt lại cầm lấy vò rượu, đứng lên sảng khoái uống một hơi cạn sạch, sau đó quay đầu nhìn Phệ La, trên mặt hiện lên ý cười, "Thì nên quay đầu lại đi! Chữ tình khó chơi, hiểu nên mới sầu.

Đến đến đến, hôm nay rượu ngon thức ăn ngon không thiếu gì cả, những chuyện không liên quan thì nghĩ đến làm cái gì? Để cho bản thân mình vui vẻ mới là chuyện quan trọng đệ nhất thiên hạ này."
Ở một đầu khác Phù Lê cùng Hoa Thường vén mành lên, Tịnh Lâm hơi cúi người bước ra ngoài.

A Ất vốn đang ngồi khoanh chân trên ghế chọn đường ăn, dư quang thấy Tịnh Lâm đi ra, liền nhấc mắt.

Hắn vừa ngước mắt, đường trong miệng lập tức kẹt cứng lại.

Hắn nhanh chóng bưng cổ, ho một tiếng cũng không dám.
Tịnh Lâm không nghe thấy thanh âm bốn phía, liền tự động sửa sang lại tay áo.

Y nhìn mình trong gương đồng giây lát, nói với Phù Lê: "Chưa từng mặc qua y phục như vậy, rất khó nhìn sao?"
Phù Lê nghe vậy liền trào ra nước mắt, nàng vừa lau nước mắt vừa gấp gáp nói: "Trước đây là thân bất do kỷ, sau này Cửu ca thích mặc cái gì thì cứ việc mặc cái đó.

Huynh nhìn mình trong gương mà xem, khi nào thì mới có thể tự hiểu mình là người có bộ dạng như thế nào đây!"
Tịnh Lâm nhìn nàng, nói: "Gần đây làm cô cô của bầy yêu, ngược lại thích rơi nước mắt."
Phệ La đi cà nhắc đỡ lấy quan mão của Tịnh Lâm, đáp: "Hôm nay chính là ngày để khóc, cứ để cho ta khóc thêm vài lần.

Qua hôm nay, Cửu ca của chúng ta đã trở thành đế quân phu, từ nay hành tẩu thế gian sẽ không còn cô độc nữa.

Ta vui vẻ, không nhịn được."
Tịnh Lâm lẳng lặng nhìn nàng, qua giây lát cũng chầm chậm nói: "Ta cũng vui vẻ."
"Ngày lành vui vẻ là đúng rồi." Hoa Thường vỗ tay, "Mau khoác ngoại bào vào cho quân thượng, canh giờ sắp đến rồi.


A Ất, đi rửa sạch tay đi, ngươi còn ngồi ngốc cái gì đấy? Nhanh lên! Lập tức hóa hình đi, ngươi còn phải ngậm lấy lụa đỏ bay đằng trước quân thượng, ngàn vạn lần không thể xảy ra chút sai sót."
A Ất mới nuốt được cục đường xuống, hồn vía lên mây mà xoa xoa mặt, bỗng nhiên nhảy dựng lên vây quanh Tịnh Lâm vòng mấy vòng, nghiêm nghị nói: "Giờ thì ta đã hiểu được một chút vì sao đại ca lại nhất định muốn thành thân với huynh rồi.

Cửu ca, ta phục!"
Phù Lê nhéo A Ất, mắng: "Ngươi lặp lại một lần xem chính mình phải làm cái gì."
A Ất chẳng hề để ý: "Ta ngậm lụa đỏ lót đường, bắc một cây cầu không có dầm ở trên không trung, dẫn đại ca đến.

Đầu bên kia đại ca, đi đầu chính là Tông Âm! Chúng ta đụng đầu vào nhau, đại ca cùng Cửu ca liền đụng đầu vào nhau, những chuyện phía sau liền không còn quan hệ gì với ta."
"Ngươi nhất định phải hết sức chuyên chú." Phù Lê luôn miệng dặn.
Hoa Thường nhanh chóng phủ thêm ngoại bào cho Tịnh Lâm, tay áo rộng may đường viền kim tuyến, vốn là màu sắc cực kỳ thô tục, nhưng khi những ngón tay thon dài kia vừa lộ ra lại xóa sạch vẻ tầm thường mang lại cảm giác tươi đẹp.
Hoa Thường đã quen nhìn mỹ nhân, nhưng khi nhìn Tịnh Lâm mặc áo bào vào xong lại không nhịn được hít sâu mấy hơi ca ngợi, cụp mắt bật cười nói: "Đế quân nhất định là muốn nhanh nhanh dắt quân thượng về nhà."
Tịnh Lâm đột nhiên có chút xúc động, lại nhìn về phía gương đồng.
Lão rùa ngàn năm tay run rẩy nâng quan mão lên, lại run lẩy bẩy xê dịch về phía Thương Tễ.

Thương Tễ quá cao liền dứt khoát cúi thấp người xuống, để cho lão rùa mang quan cho hắn.
Lão rùa một bên xuyên cây trâm qua, một bên nói: "Đế quân à..."
Thương Tễ đáp một tiếng, nửa ngày sau cũng không nghe thấy âm thanh.
Tông Âm đang ngủ gà ngủ gật, hoảng hốt tỉnh lại thấy lão rùa há miệng run run vỗ về đỉnh đầu Thương Tễ.

Ông lão này mắt đã bị mù, mặc dù không nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại là yêu quái nhiều tuổi nhất trong thiên địa.
Lão rùa vỗ đầu Thương Tễ, híp mắt lộ ra ý cười, miệng không răng giật giật môi, nói: "Thời điểm lần đầu tiên lão hủ gặp gỡ đế quân...!Đế quân vẫn là một con rồng nhỏ, bây giờ đã sắp thành thân rồi."
Thương Tễ cười một tiếng, ngước mắt nói: "Ngài ở trong bùn ngủ một giấc chính là mấy ngàn năm, mà vẫn còn nhớ rõ ta sao?"
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ." Lão rùa chậm rãi nói, "Đế quân muốn cùng người bạc đầu giai lão.

Năm tháng dài đằng đẵng, có người ở bên cạnh, sẽ không còn khổ sở nữa."
Thương Tễ đáp: "Ta là khổ tận cam lai."
Lão rùa cười cười, nhẹ giọng bảo: "Lão hủ muốn dẫn đế quân một đoạn đường này, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Đế quân tự đi thôi, sau này đã có người chăm sóc rồi."
Thương Tễ ngồi dậy, Tông Âm liền lấy ngoại bào treo trên giá xuống.

Thương Tễ mặc áo bào, hơi ngước đầu đánh giá bản thân mình trong gương, sau khi đã sửa soạn xong xuôi liền nói với Tông Âm: "Ngươi là người đã từng thành thân rồi, ngày hôm đó cảm thấy như thế nào?"
Tịnh Lâm nói: "Trông thấy nàng liền không dừng được bước chân."
"Hôm nay ta đây tuấn lãng vô song, nếu như y nhìn thấy ta, chắc cũng mang tâm tình như vậy.


Nếu mà y muốn đi thẳng tới, ngươi liền tránh ra được rồi, đừng nên cản y."
Tông Âm nhìn canh giờ không sai biệt lắm, liền đáp: "Ta nhớ rồi."
Đoàn người bọn họ ra khỏi điện, tường vân trên trời đã dạt ra tạo thành một con đường, lộ ra trời quang vạn dặm.

Khách nhân ở bên dưới điện đã dọc theo ao sen đi đến chỗ Tịnh Lâm bên kia, Tông Âm cũng không nhiều lời, trong sự kinh hô của quan khách hóa thân biến thành hải giao.
Giao long đằng vân bay lên, đầu kia theo sát truyền đến tiếng phượng hót.

A Ất cưỡi gió, chỉ thấy trên bầu trời hai màu sắc luân chuyển, dải lụa đỏ trong chớp mắt trải dài mấy dặm đường.
Thương Tễ hít sâu một hơi bước lên trên.

Hắn ở trong gió thấp thỏm mà nhìn sang, chỉ thấy đuôi phượng của A Ất xẹt qua, lộ ra hồng bào phía sau.
Bọn họ rõ ràng là cách xa nhau mấy dặm, Thương Tễ lại cảm thấy trống ngực vang lên ầm ầm, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng dáng dấp của người kia ở trong gió lớn ngẩng đầu nhìn lên.
Tịnh Lâm cả đời vẫn luôn mặc hai màu trắng xanh, bây giờ khoác lên người bộ y phục màu đỏ thẫm, Thương Tễ liền không còn nhớ ra nổi trên thế gian này còn có màu sắc nào khác.

Chân hắn thậm chí còn không thể cử động nổi, một cỗ tê dại nhảy vọt lên, khiến cho hắn miệng khô lưỡi khô.
Tịnh Lâm gạt gió ra nghênh đón, vừa nhìn thấy Thương Tễ, liền muốn cười.

Y vừa nở nụ cười, trong đôi mắt liền ánh lên tia sáng nhỏ vụn, cả một lòng tràn đầy mừng vui đều đặt hết vào trong mắt, trong lòng không còn nghĩ được bất cứ chuyện gì khác, chỉ nhìn Thương Tễ chăm chú, khiến tay chân Thương Tễ như nhũn ra, lại không có cách nào át chế được sự thương yêu đang dâng lên mãnh liệt.
Tổ tông ngốc của ta ơi.
Cổ họng Thương Tễ khẽ trượt, gian nan nghĩ.
Sao lại có thể muốn mệnh của ta như vậy.
"Ai nha!" Hoa Thường nhấc váy kinh sợ hô to: "Mau ngăn đế quân lại! Con đường này còn chưa đi xong đâu!"
Dưới con mắt của mọi người, Thương Tễ đã quên sạch cái gì gọi là quy củ.

Hắn thậm chí còn không chờ nổi Tông Âm cùng A Ất đụng vào nhau, đã nhảy lên không trung, thẳng đến chỗ tâm can của hắn.
Tông Âm quýnh lên, thầm nghĩ người ta còn chưa có đi lại đây, làm sao mà ngài đã không nhịn được trước rồi.

Hắn ý muốn thả người bay xuống cản lại, vừa vặn A Ất đang xoay người trên không trung, liền học theo trò của đám ăn mày, chính là ngáng chân Tông Âm khiến hắn suýt chút nữa đã rớt xuống.
Hoa Thường nhìn lên không trung thấy loạn thành một đoàn, lập tức hóa thành nguyên hình, quẫy đuôi muốn cản trở.

Tịnh Lâm còn đang ở phía sau đi theo Thù Nhiễm, Thù Nhiễm như lâm đại địch, cũng vội vàng hóa về nguyên thân, phật thú nhảy một bước cao cả trăm thước, cuống quít gọi: "Đế quân! Đế quân mau dừng chân! Phải hoàn thành xong đại lễ mới có thể dắt người về a!"
A Ất chơi ra chỗ trống, lụa đỏ kia phút chốc chìm xuống.

Mắt thấy Tịnh Lâm cũng sắp rơi xuống theo, Phù Lê đâu còn quản ba cái quy củ gì nữa, lập tức hóa thành ngũ sắc điểu muốn đón lấy người.
Nhưng bầu trời lớn như vậy, bỗng nhiên tràn đến toàn là đại thú thân hình to lớn, trong lúc nhất thời đụng vào nhau, quấn lấy lụa đỏ loạn thành một đống.
Đông Quân ở bên dưới cười to, vỗ tay nói: "Thế này mới có chút thú vị!"
Phệ La ở bên cạnh uống rượu, đang khóc nức nở, hắn đấm vào bàn hô lên: "Ông trời của ta ơi, Lâm Tùng Quân đẹp đến như vậy! Tại sao lại đã thành thân rồi!"
Tịnh Lâm ai cũng không nhìn, lúc thân thể y sắp rơi xuống chỉ thấy tơ hồng trên cổ tay chợt hiện ra.

Thương Tễ nhanh nhẹn xuyên qua tầng tầng trở ngại, từ trên trời lao xuống, mạnh mẽ bắt lấy y, rồi lại đem người kéo lên trên, ôm vào trong ngực tràn đầy cõi lòng.
"Ngươi đúng là muốn mạng của ta mà!" Thương Tễ thở hổn hển, ôm người dùng sức lượn một vòng, cười to: "Ta liền giao cho ngươi rồi!"
Tơ hồng quấn quang Tịnh Lâm ôm lấy hai má Thương Tễ, cụp mắt hỏi: "Giao cho ta như thế nào?"
Thương Tễ đáp: "Để cho ta nhìn ngươi nào."
Tịnh Lâm thoáng nhỏ giọng, mang theo một chút đắc ý, "Ta cảm thấy rất đẹp."

"Tiểu tử ngốc." Thương Tễ dứt lời hung hăng cụng vào trán Tịnh Lâm, vừa yêu vừa hận nói: "Không muốn cho người khác xem."
"Ngươi không phải nói phải làm cho xong lễ nghi quy củ sao?"
Thương Tễ đang muốn mang người rút lui, liền nói: "Hôm nay ta chính là quy củ!"
Thương Tễ khiêng người lên bỏ chạy, tung người đi ngàn dặm bất quá chỉ trong chớp mắt, lại nghe Tịnh Lâm nói.
"Ngươi hôm nay cũng rất dễ nhìn." Tịnh Lâm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Về đến nhà, ta cũng muốn hôn ngươi."
Thương Tễ đạp một cước trên mặt nước, quay đầu lại nhéo cằm Tịnh Lâm nói: "Cần gì phải chờ về đến nhà, nhanh chóng cứu ta một mạng đi."
Tịnh Lâm liền bám vào vai hắn, cúi đầu hôn một cái.
Thương Tễ nói: "Vẫn là muốn chết a."
Tịnh Lâm liền dùng sức hôn mạnh xuống, nhưng lại thấy Thương Tễ nhìn mình chăm chú, không khỏi hỏi: "...Hả?"
"Sau này ngày ngày đều phải hôn ta." Thương Tễ nói nhanh, "Sớm muộn gì cũng đều muốn hôn, không được hôn nhẹ hơn lúc này, nhất định phải mạnh hơn lúc này.

Không thể chỉ chạm vào ta, còn muốn duỗi lưỡi ra ngậm lấy.

Ngươi có làm được không?"
Tịnh Lâm lập tức nói: "Ta không..."
"Ngươi không muốn." Thương Tễ liền bật cười, "Cũng chỉ có thể giao cho ta, ta rất thành thạo."
Dứt lời liền kéo người bỏ chạy.
"Chúng ta đi nơi nào bây giờ?" Tịnh Lâm bị khiêng lên, ống tay áo rũ xuống hỏi.
"Về nhà." Thương Tễ đáp, "Mang tâm can của ta về nhà!"
Mặt nước từng đợt sóng gợn, người đã không thấy tăm hơi.

Cá chép gấm trong ao sen phút chốc nhảy lên, bọt nước bắn tung tóe, khiến đóa sen xanh cũng phải lay động không ngừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi, đặc biệt vui vẻ.

Lần này là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiểu bằng hữu cùng nhau đi chơi như vậy, tâm tình phảng phất cũng muốn bay lên.
Một bộ tác phẩm đã hoàn thành, thỏa thích đáng giá nó chính là quyền lợi của mọi người, còn lại giao cho tôi, tôi nghe được thanh âm rồi, sẽ biết phải kiểm điểm lại bản thân ở đâu.
Hi vọng không để cho mọi người quá thất vọng, mong đợi lần sau cùng nhau chơi đùa.
Cảm tạ đã xem.
Editor: Cuối cùng cũng hoàn rồi.

Tung hoa! Tung hoa!
Vậy là phải chính thức chia tay Tịnh Lâm và Thương Tễ ở đây rồi.

Hai người họ sau bao đắng cay gian khổ cuối cùng cũng có thể nắm tay nhau cùng đi hết quãng đường dài đằng đẵng sau này.

Cái kết viên mãn mọi người đều vui vẻ.

Nhưng vẫn muốn tác giả viết thêm xíu về cặp Đông Quân – Phệ La vì khá thích hai bạn này.
Cảm ơn các bạn đã đồng hành và ủng hộ truyện.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, hẹn gặp lại vào một ngày không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận