Nam Chính Đại Nhân Cầu Buông Tha



[ Cảnh báo! Cảnh báo! Người chơi có dấu hiệu phá bỏ tính cách nhân vật trước mặt đối tượng quan trọng, để lộ thông tin không cần thiết! Khai trừ 1000 điểm cảnh cáo! ]

Tử Tuyết Vi: "..."

Cô đẩy Cố Trì ra, từ trong lòng anh đứng dậy, lùi ra xa mấy bước, im lặng nhìn anh

Cố Trì sững sờ trước hành động của cô, anh đứng lên định bước qua chỗ cô đứng

- Bảo bối?

- Đừng qua đây! - Tử Tuyết Vi nhàn nhạt lên tiếng

Động tác Cố Trì khựng lại, anh mím môi nhìn cô, ánh mắt vừa khó hiểu vừa tủi thân, quả thật là lực quyến rũ tăng mạnh khiến người ta khó lòng kiềm chế. Nhưng đáng tiếc, mỹ nam kế của anh thất bại, Tử Tuyết Vi vô cùng bình tĩnh lại đi lùi thêm vài bước, cô cao giọng

- Đáng tiếc để anh thất vọng rồi, tôi là Hạ Tích Tích, không phải ai khác, chuyện lúc nãy...là lừa anh thôi!

Lỡ mồm thôi mà bị trừ tận một ngàn điểm. Đúng là cái miệng hại cái thân!

Tử Tuyết Vi tỏ vẻ đã rút được kinh nghiệm xương máu. Sau này cô sẽ chăm tập diễn xuất!

Cô nhìn anh, tuy rằng mắt đã ngấn lệ nhưng vẫn cười một cách châm chọc

- Sao nào? Hiện giờ anh giết tôi còn chưa muộn đâu, dù sao anh thừa biết tôi là nghiệt chủng Lăng gia rồi cơ mà!

Cố Trì thấy mắt cô rớm lệ, Lăng gia thù hằn gì đó đều ném hết lên chín tầng mây, trong mắt trong lòng anh hiện giờ đều là hình ảnh cô thương tâm rơi lệ, lập tức đau lòng khôn xiết nhẹ bước qua chỗ Tử Tuyết Vi ôm cô vào lòng, động tác anh rất nhanh khiến người ta không thể tránh được, nhưng cũng rất dịu dàng tựa như đang ôm trong mình bảo vật quý giá nhất thế gian. Tử Tuyết Vi bị anh đột kích bất ngờ liền sững sốt một lúc, thân hình cô nhỏ bé, hiện giờ bị Cố Trì ôm lại càng trở nên lọt thỏm về chiều cao, không đợi cô phản kháng, anh đã cúi xuống mềm mại hôn lên tóc cô, gương mặt tuấn tú cao lãnh nhu hòa đi rất nhiều, anh vuốt tóc cô


- Thật là ngốc!

Bất kể thân phận gì, chỉ cần người đó là em, anh chắc chắn sẽ không thương tổn!

Dù sao làm cô tổn thương người đau lòng đều là anh!

Tử Tuyết Vi dùng sức đẩy anh ra, Cố Trì sợ cô bị đau nên cũng buông tay. Tử Tuyết Vi lập tức xoay người chạy tới cửa, định mở ra mới phát hiện cửa bị khóa kín, không tài nào xô cửa ra được

Thật ra cô bây giờ chỉ cần một đạp là cánh cửa oanh liệt về với đất mẹ nhưng nếu làm như vậy cô sẽ lại bị vô cớ trừ điểm!

Mặc dù thường tiêu sài điểm phung phí nhưng cô vẫn rất tiếc!

Cố Trì cong khóe môi, ánh mắt cưng chiều ôn nhu nhìn cô cố gắng mở khóa cửa, anh đi qua ôm eo cô từ phía sau, tỳ cằm lên hõm vai cô cọ cọ thân mật. Anh thấy eo cô rất nhỏ, thân hình lại mảnh mai giống như gió thổi cái là bay, liền đau lòng hỏi một câu không ăn nhập hoàn cảnh

- Đói bụng sao?

Con mắt nào của anh thấy tôi than đói? Còn nữa, bỏ ma trảo khỏi người tôi đi!

Tử Tuyết Vi thề, trong hai mươi mấy năm sống trên cuộc đời, chưa ai thành công khơi dậy lửa giận của cô bao giờ, thế mà người này thành công, hơn nữa còn rất dễ dàng.

Cô cũng không khách khí, nghiến răng nghiến lợi rống to

- Sao anh còn không cút đi!

Thế mà mỗ nam yêu nghiệt nào đó chớp chớp mắt đáng thương, vô tội nhắc nhở


- Bảo bối, đây là phòng anh, em bảo anh phải cút đi đâu?

Tử Tuyết Vi nghẹn họng, thẹn quá hoá giận dùng cùi chỏ thúc mạnh ra phía sau, trúng bụng Cố Trì khiến anh ăn đau, rên một tiếng nhưng tay vẫn không thành thật ôm eo cô, đáng thương hề hề lên án

- Bảo bối, đau quá!

Chết mịa anh luôn đi!

Tử Tuyết Vi lại thúc thêm vài cái, Cố Trì không phản kháng mà để cho cô đánh, cuối cùng đau đến mức trên trán xuất ra một lớp mồ hôi mỏng, anh chịu thua bỏ tay khỏi eo cô, ôm bụng đứng sang một bên nói không nên lời, chỉ đưa ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm cô

Tử Tuyết Vi không thèm để ý, đứng cạy mở cửa suốt một buổi. Cuối cùng cánh cửa vẫn ngoan cố sừng sững không mở.

Cố Trì nhàn nhã đứng một bên mỉm cười nhìn cô từ đầu tới cuối, lâu lâu lại chăm sóc lấy khăn lau mồ hôi cho cô, không hề có ý thức chột dạ của một kẻ đã tự tay đóng cửa.

Tử Tuyết Vi suýt nữa muốn đá bay anh cùng với cánh cửa. Cuối cùng cô nhăn mày, nhìn Cố Trì một bên, lúc này anh vẫn đang yêu chiều nhìn cô, thấy cô nhìn mình liền nở một nụ cười chói mắt. Tử Tuyết Vi thở dài, giọng nói bất lực

- Anh thả tôi đi!

Cố Trì thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống

- Em không muốn ở bên anh?

Tử Tuyết Vi vòng hai tay cười lạnh, buông lời mỉa mai


- Hiện tại tôi không giết chết anh là đã kiềm chế rất giỏi rồi, anh còn muốn tôi ở bên anh? Không biết nên nói anh tự tin hay là ngu xuẩn đây?

Cố Trì im lặng nhìn sâu vào mắt cô, ở đó không có một chút tình yêu nào cả, tất cả chỉ là sự lạnh nhạt bình thản mà thôi.

Anh...đang mong chờ cái gì vậy?

Có lẽ cô nói đúng, anh thật ngu xuẩn khi chìm đắm trong cái thứ "tình yêu" hoang đường này! Nhưng tại sao, dù lý trí kêu gào thế nào, dù biết bao lần nói với mình rằng cô gái này chỉ đang diễn kịch lừa gạt anh, chỉ đang lợi dụng anh thì sâu trong linh hồn vẫn có sự rung động, sâu trong tim vẫn có một chấp niệm tồn tại để cho anh biết, cô là người anh vẫn luôn tìm kiếm!

Cố Trì đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, cũng thật bi thảm. Anh thê lương cười, tay chạm nhẹ vào bờ má non mềm của cô, rồi lại vén tóc cho cô

- Em thật vô tình!

Tử Tuyết Vi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh

Vô tình? Thật xin lỗi, đối với cô, tình cảm nam nữ thật khó hiểu, cũng thật vô nghĩa. Hệ thống nói cô là cặn bã cũng chẳng sai chút nào.

Cố Trì sờ trên vách tường, nhấn vào rồi kéo qua giống như kéo rèm, bên trong là bộ phận điện tử hình vuông có màu bạc. Anh quét vân tay cùng võng mạc, cửa "cạch" một cái, nặng nề di chuyển.

Tử Tuyết Vi nhanh chân chạy ra ngoài không chút lưu luyến, đột nhiên cổ tay bị người phía sau kéo lại. Quay đầu nhìn, cô liền thấy Cố Trì mím môi bi thương nhìn cô, đáy mắt toát ra sự cầu xin

- Chỉ cần em ở lại, anh sẽ cho em bất cứ thứ gì!

Câu này mang hàm nghĩa giống như bao nuôi vậy, nhưng ánh mắt Cố Trì rất chân thành, rất nghiêm túc, hiển nhiên đây là chiêu cuối của anh để giữ cô lại. Tử Tuyết Vi im lặng một chút rồi lạnh nhạt lên tiếng

- Kể cả mạng sống của anh sao?

Cố Trì thấy cô trả lời, trong mắt toát lên hy vọng, anh mừng như điên cuống quýt gật đầu, mặc kệ là tiền hay là tính mạng, anh không chút nghĩ ngợi trả giá để cô ở bên anh. Nhưng Tử Tuyết Vi không đợi anh mừng rỡ quá lâu, cô rút tay lại, lắc đầu

- Không cần!

Theo luật thời không, cô không thể giết chết nhân vật chính được!


Ánh mắt Cố Trì ảm đạm xuống, thấy cô đã đi cũng không đuổi theo. Anh đã biết kết quả, cần gì cho mình thêm hy vọng. Anh cười tự giễu, dựa lưng vào tường rồi trượt dần xuống, anh lấy tay che mặt, ngồi một mình thật lâu không cử động.

Tử Tuyết Vi trở về Hạ gia! Tuy gia tộc đều đã chết hơn phân nửa, nhưng đều là các chi nhỏ, trên báo đưa tin họ đồng loạt bị tai nạn máy bay thế là đủ lấp liếm. Từ khi trở về, mẹ Hạ trước tiên kiểm tra cô từ đầu đến chân xem có bị thương không, có gầy đi không, sau đó luôn ôm lấy cô khóc không ngừng, cứ luôn miệng bảo đứa nhỏ số khổ, nước mắt giống như cái vòi tự động, chảy mãi không cạn. Ba Hạ ngồi bên cạnh cùng Tử Tuyết Vi dỗ mãi cuối cùng bà mới chịu nín.

Mẹ Hạ xoa đầu Tử Tuyết Vi, cuối cùng lại hỏi tới chuyện lúc đó sao cô lại trở về, vì sao lại vào được Hạ gia trước một đống người Cố gia.

Tử Tuyết Vi chuẩn bị rất chu đáo, trước tiên cô thôi miên ba Hạ và tài xế, trong ý thức bọn họ, cô muốn trở về là do để quên đồ. Lúc này có ba Hạ làm chứng, Tử Tuyết Vi dễ dàng qua ải thứ nhất. Sau đó, cô cũng thôi miên bọn vệ sĩ Cố gia, bảo bọn chúng ngất một lúc, khi nào có người hỏi thì bảo là bị đánh thuốc mê, ải này Tử Tuyết Vi trả lời qua loa đại khái, mẹ Hạ cũng không truy cứu sâu nữa, chỉ thầm cảm thán bình an là tốt, cũng dặn cô đừng manh động mà vội vã đi đối phó Cố gia, việc đó chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá, Tử Tuyết Vi đành gật đầu để bà an lòng.

Hôm sau, Tử Tuyết Vi trở lại trường, tiếp tục việc học nhàm chán. Nhưng vắng mặt một tuần, sau đó cô mới từ trong miệng Tiêu Quân Nhã biết lớp mình có bạn mới. Sự kiện Hạ gia Cố gia tất cả mọi người đều không hay biết gì cả, họ cho rằng đa số người Hạ gia bị tai nạn máy bay tập thể nên đến an ủi cô, còn tặng quà không ít.

Bài tập lớp có Tần Tiếu Y lo, chuyện bát quái của trường có Tiêu Quân Nhã hóng. Tử Tuyết Vi mới trở về ký túc xá mười lăm phút đã biết rõ ràng rành mạch tình hình trường gần đây.

Chuyện bát quái thứ nhất, Trịnh Kỳ từ nước ngoài trở về liền tiếp tục theo đuổi Tần Tiếu Y

Chuyện bát quái thứ hai, lớp học của cô có bạn mới

Chuyện bát quái thứ ba, bạn mới thường xuyên bị bắt nạt, tẩy chay

Chuyện bát quái thứ tư, Vương Thần Phong luôn bảo vệ bạn mới kia

Chuyện bát quái thứ năm, dung mạo bạn mới kia giống cô như đúc, Tiêu Quân Nhã còn đặc biệt nhấn mạnh là giống như hai giọt nước, từ dáng người đến khuôn mặt, kiểu tóc và cả giọng nói

Tử Tuyết Vi theo thói quen nhếch môi cười.

Lại là bug gì của tác giả đại nhân đây?

- ---



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận