Nam Chính Câu Dẫn Ta


Người bán hà đèn nhìn thấy Sở Nghiêu Nghiêu kéo Tạ Lâm Nghiễn quay lại thì cười tươi rói.

"Hai vị tiên sư dự định mua thêm một cái sao?" Sở Nghiêu Nghiêu cười gật đầu, Tạ Lâm Nghiễn lại rút bàn tay trong tay nàng về, hiếm khi hiện ra vài phần không tự nhiên.

Sở Nghiêu Nghiêu không biết nên khóc hay cười, chỉ là thích hà đèn đáng yêu mà thôi, như vậy có cái gì kỳ lạ đâu, nàng chỉ vào một hà đèn hình con thỏ nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi xem cái này đáng yêu chưa này, ta cảm thấy rất hợp với ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn nhấc mí mắt lên, không nhìn hà đèn mà ngược lại nhìn nàng một cái, sau đó mới thản nhiên quét qua hà đèn con thỏ một chút, hắn bắt đầu cười lạnh: "Tùy tiện."
Tùy tiện mà không phải trực tiếp cự tuyệt...!Chắc là thích rồi...!
Sở Nghiêu Nghiêu nói với người bán hà đèn: "Lấy cái này."
Người kia vâng liên tục, hắn khoa tay múa chân giơ một ngón tay nói: "Vẫn là một linh thạch."
Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng quay đầu, chờ mong nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Cái này giá một linh thạch."
Ý là muốn Tạ Lâm Nghiễn trả tiền.

Nói ra có chút xấu hổ, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không có đồng nào...!
Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi lấy ra một linh thạch đưa cho người kia, ánh mắt lại từ đầu đến cuối lại đặt ở trên người Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt có chút khác thường.

Sở Nghiêu Nghiêu nhận hà đèn, cười với Tạ Lâm Nghiễn: "Đi thôi, đi thả hà đèn."
Tạ Lâm Nghiễn chăm chú nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một hồi mới chầm chậm nhặt hà đèn con thỏ kia lên nhìn trong chốc lát.

Nhành liễu bên bờ bị gió thổi lay nhẹ, Sở Nghiêu Nghiêu xoay người sang chỗ khác, đối mặt với cây liễu nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi viết nguyện vọng đi, ta không nhìn."
Tạ Lâm Nghiễn "Hừ" một tiếng, như là đang cười lạnh.

Chỉ qua một lát, hắn liền nói: "Quay lại đi."
Sở Nghiêu Nghiêu xoay người, chưa kịp đứng vững liền bị nhét một thứ vào tay, nàng cúi đầu nhìn thì chính là hà đèn con thỏ của Tạ Lâm Nghiễn.

Đây là ý gì?
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn trộm Tạ Lâm Nghiễn, đột nhiên có chút sáng tỏ, hắn là ngượng ngùng tự mình đi thả hà đèn.

"Ngươi chờ chút, ta đi thả cho ngươi."
Nói xong Sở Nghiêu Nghiêu liền đi tới bờ sông, bước chân còn chưa đặt xuống, cánh tay của nàng liền bị Tạ Lâm Nghiễn kéo lại.

Đây lại là làm sao?
Sở Nghiêu Nghiêu ngơ ngác nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn.

"Cái này ngươi giữ."

Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Hà đèn là thả vào trong sông, nàng cũng không phải sông, tại sao lại muốn nàng giữ?
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lóe qua một tia khinh thường: "Ta không cần sông thực hiện nguyện vọng cho ta."
"Nhưng ta cũng không thể thực hiện nguyện vọng cho ngươi mà."
Hắn cười một tiếng: "Ngươi nhận là được."
Tạ Lâm Nghiễn thấy Sở Nghiêu Nghiêu vẫn mờ mịt, lại nói: "Nếu tò mò, ngươi có thể xem trên đó viết gì."
"Ta có thể xem?" Sở Nghiêu Nghiêu có chút kinh ngạc.

"Vì sao không thể xem?" Nàng có chút nghi hoặc nhìn Tạ Lâm Nghiễn, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò, cẩn thận lấy tờ giấy viết nguyện vọng bên trong hà đèn, sau đó chậm rãi mở ra.

Trên giấy mỏng màu trắng viết ba chữ: Tạ Lâm Nghiễn
Ngoài ra, không có nội dung khác.

Mấy chữ này làm Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt, nàng chưa từng thấy ai bộc lộ nét chữ tài năng như thế, mỗi một nét đều bén nhọn, giống trúc thà gãy chứ không cong, cao ngạo mảnh mai, vừa tựa như kiếm sắc, chém ra từng nét bút.

Viết đẹp hơn nàng nhiều, tuy là nàng vốn không biết dùng bút lông.

"Ngươi chưa viết nguyện vọng." Chỉ viết tên, Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu là vì sao.

Tạ Lâm Nghiễn cong môi: "Nguyện vọng của ta, ở trong lòng ta."
"Là cái gì?"
Ánh mắt của hắn sáng ngời, nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một lúc lâu mới nói: "Nói ra sẽ mất linh."
"..."
Đi đi...!
"Chữ của ngươi thật đẹp." Sở Nghiêu Nghiêu cảm khái một câu từ đáy lòng.

Tạ Lâm Nghiễn nheo mắt, hắn lại nghĩ tới nét bút xấu xí của Sở Nghiêu Nghiêu, hắn chưa từng gặp ai có thể viết được chữ xấu như vậy.

Sở Nghiêu Nghiêu đương nhiên không biết suy nghĩ của Tạ Lâm Nghiễn, nàng không chắc chắn mà hỏi: "Muốn ta giữ cái này?"
Tạ Lâm Nghiễn gật đầu.

"Vì sao muốn ta giữ, tự ngươi giữ không được sao?" Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Ý cười trong mắt Tạ Lâm Nghiễn thoáng cứng một chút, đúng vậy, vì sao muốn nàng giữ?
Hắn lại nghĩ tới những lời chúc phúc hắn, cảm xúc quái dị trong lòng hiện lên làm hắn cực kỳ không được tự nhiên, không được tự nhiên đến mức hắn làm ra những hành vi mà bản thân cũng thấy khó hiểu.


Sắc mặt của hắn chậm rãi trầm xuống, đôi mắt đen nhánh, âm trầm nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu, một lúc sau, hắn hung ác nói: "Ta thật sự muốn giết ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu sợ tới mức lùi về sau một bước, thần sắc căng thẳng.

Tạ ma đầu thật sự là quá hỉ nộ vô thường, chuyện nhỏ như vậy mà cũng có thể làm cho hắn động sát tâm.

Tạ Lâm Nghiễn thấy Sở Nghiêu Nghiêu sợ hắn, trong lòng thoải mái không ít, hắn lành lạnh nhìn thoáng qua hà đèn con thỏ kia nói: "Nếu không muốn giữ thì ném đi."
Dứt lời, hắn liền xoay người đi dọc bên bờ.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn theo bóng lưng Tạ Lâm Nghiễn, lại nhìn hà đèn trong tay mình, cuối cùng gấp nó lại nhét vào trong ngực.
Đừng đùa, nàng làm sao dám ném, vừa nãy Tạ Lâm Nghiễn còn động sát tâm với nàng, nếu nàng dám vứt không biết Tạ ma đầu sẽ trả thù nàng thế nào đâu.

Cất hà đèn xong, Sở Nghiêu Nghiêu bước nhanh theo sau, người trên bờ sông càng lúc càng nhiều, nàng sợ lạc khỏi Tạ Lâm Nghiễn liền đưa tay muốn túm tay áo của hắn, lại bị Tạ Lâm Nghiễn nâng tay né tránh.

Cái này khiến Sở Nghiêu Nghiêu có chút xấu hổ, nàng ngượng ngùng muốn thu tay lại.

Đúng vào lúc này, có người chen về phía nàng, khi sắp đụng trúng, cổ tay nàng lại đột nhiên bị Tạ Lâm Nghiễn giữ lấy.

Hắn kéo Sở Nghiêu Nghiêu vào trong vòng tay của mình, cúi đầu nhìn xuống, giọng nói bất thiện: "Đừng có đi lạc."
Sở Nghiêu Nghiêu á khẩu không trả lời được, nàng suy nghĩ liền chủ động nói sang chuyện khác: "Sao đột nhiên lại nhiều người như vậy?"
Nàng nhớ vừa nãy đi qua đây người còn chưa nhiều như vậy.

"Thành chủ sắp tới."
Hóa ra là vậy, trước đó Tạ Lâm Nghiễn đã từng nói thành chủ cũng sẽ đến Túy Linh Hà thả hà đèn.

"Thành này chủ có gì đặc biệt sao?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.

"Không biết." Tạ Lâm Nghiễn trả lời không chút do dự, nhưng hắn dừng một chút lại bổ sung một câu: "Người trong Vân Trung Thành đều rất tôn kính hắn."
"Là nam hay nữ vậy?"
"Nam, nhưng hắn đã lấy vợ, nghe đồn hắn và thê tử yêu nhau vô cùng, nhưng thê tử hắn lại mắc phải bệnh lạ, vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi."
"Bệnh gì? Không trị khỏi sao?" Sở Nghiêu Nghiêu có chút tò mò.

"Không biết, Vân Trung Thành thành chủ vẫn đang tìm phương pháp chữa bệnh.


Du hội đèn lồng này ngay từ đầu cũng là vì giúp thê tử của hắn tìm cách chữa bệnh mà lập ra."
"Vậy hắn thật đúng là người thâm tình." Sở Nghiêu Nghiêu cảm thán một câu, du hội đèn lồng của Vân Trung Thành dù gì cũng đã mở mấy trăm năm, mấy trăm năm trông nom một người bệnh lâu không khỏi, loại tình cảm không rời không bỏ này quả thực rất hiếm có.

Tạ Lâm Nghiễn lại cười nhạo một tiếng, có chút khinh thường: "Có lẽ vậy."
Sở Nghiêu Nghiêu rất hiểu Tạ Lâm Nghiễn, hắn đối với chuyện tình yêu luôn khinh thường, cho rằng tư tình nữ nhi chỉ trở ngại con đường hắn đi, hắn cũng chưa bao giờ hướng tới loại tình cảm hoạn nạn có nhau.
Lúc này đám người đột nhiên ồn ào náo động đứng lên, Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn qua, đầu người đong đưa chắn hơn nửa tầm mắt, nàng từ trong khe hở mơ hồ nhìn thấy một chiếc du thuyền bằng gỗ theo dòng nước chậm rãi tới gần, du thuyền chạm rỗng, các góc mái hiên vểnh lên, trên hàng rào điêu khắc hoa văn cầu kì, rèm sa buông xuống, theo gió nhẹ bay.
Đây là một chiếc thuyền hoa.

Xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, Sở Nghiêu Nghiêu có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người trên thuyền chuyển động.
Sở Nghiêu Nghiêu nghe những người chen chúc bên cạnh không ngừng trò chuyện với nhau, nội dung đại khái là nói người trên thuyền chính là thành chủ Vân Trung Thành.
Phô trương thật lớn, nàng quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, Tạ Lâm Nghiễn nhận ra ánh mắt của nàng, buông mi nhìn lại: "Nhìn ta làm gì?"
"Thành chủ Vân Trung Thành biết ngươi tới đây sao?"
"Chắc là biết." Tạ Lâm Nghiễn thoạt nhìn không quan tâm.
"Vậy sao hắn không đuổi ngươi ra?"
Tạ Lâm Nghiễn tỏ vẻ đương nhiên: "Vì sao muốn đuổi ta ra? Cũng đâu phải ta đến gây chuyện."
Nói như vậy rất có đạo lý.

Nhưng mà...!
"Không phải ngươi kéo ta đi thả hà đèn là vì muốn nhìn vị thành chủ này sao? Ngươi thật sự không định gây chuyện?" Sở Nghiêu Nghiêu không quá tin tưởng.
Tạ Lâm Nghiễn nở nụ cười, cười đến ý vị thâm trường: "Chỉ là nhìn mà thôi."
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không hỏi nhiều, Tạ Lâm Nghiễn dù sao cũng sống lâu như vậy, làm việc gì chắc cũng đã suy nghĩ kỹ càng, thực lực của hắn bây giờ không cao, không thể thật sự chạy tới tìm chết.

Sở Nghiêu Nghiêu ngửa đầu tiếp tục nhìn thuyền hoa ở giữa Túy Linh Hà, nàng cũng có chút tò mò vị thành chủ Vân Trung Thành này đến cùng có ngoại hình như thế nào, là thành chủ còn thâm tình với lão bà như vậy, hy vọng lớn lên soái một chút.
Như là vì hưởng ứng suy nghĩ trong lòng của Sở Nghiêu Nghiêu, một bàn tay như ngọc nhẹ tay vén màn sa lên, sau đó một người đi ra.
Đó là một thiếu niên y phục lộng lẫy, mặc trường bào màu vàng, vạt áo và cổ tay áo khảm viền vàng, thiếu niên có làn da trắng nõn, môi đỏ sẫm, trán điểm chu sa tinh xảo mà phú quý.
Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt, tuy là người này trông rất đẹp, nhưng sao không giống trong tưởng tượng của nàng chút nào?
"Người kia chính là thành chủ Vân Trung Thành?" Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng hỏi Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn không lập tức trả lời, hắn hơi nhíu mày nhìn trong chốc lát, rốt cuộc gật nhẹ đầu, giọng nói quái dị: "Hiện tại thành chủ Vân Trung Thành đúng là hắn."
Sở Nghiêu Nghiêu không nhận ra giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn khác thường, nàng lại nói: "Trông có vẻ tuổi không lớn lắm, nhiều nhất mười bảy tuổi."
Tạ Lâm Nghiễn có chút khinh thường nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: "Ngươi thấy tuổi ta lớn sao?"
Tạ Lâm Nghiễn thoạt nhìn đúng là tuổi không lớn, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi, nhưng tốt xấu gì nhìn hắn cũng trưởng thành.
Vị thành chủ Vân Trung Thành này trông quá tinh tế, tuy rằng ngũ quan tuấn mỹ, nhưng lại quá nữ tính.

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy có thể hắn không hợp với cách ăn mặc quá mạnh mẽ, nếu mặc y phục giản dị một chút hẳn là sẽ đẹp hơn.
Thiếu niên đứng ở đầu thuyền, ánh mắt lãnh đạm quét về phía đám người bên bờ.

Bên bờ tụ tập nhiều người như vậy kỳ thật không phải tất cả đều vì tò mò diện mạo của thành chủ, tối nay là ngày đầu tiên của du hội đèn lồng, bên bờ Túy Linh Hà cử hành một ít hoạt động có giải thưởng phong phú, không ít người đến vì phần thưởng.

Đám người kích động, Sở Nghiêu Nghiêu lại ngẩng đầu nhìn về hướng thuyền hoa, đúng vào lúc này, thiếu niên mặc cẩm bào hơi nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua nước sông lạnh âm u chính xác nhìn sang.

Đôi mắt hắn đen như mực, ngay cả ánh mắt cũng giống như mang theo hàn ý, Sở Nghiêu Nghiêu bất giác ngừng hô hấp.

Ngay sau đó, Tạ Lâm Nghiễn bước lên một bước chắn trước người của nàng, vừa lúc hoàn toàn cản trở tầm mắt của thiếu niên.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm cái gáy của Tạ Lâm Nghiễn, thấp giọng nói: "Hắn đang nhìn ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn không phản ứng với nàng, một hồi sau mới xoay người lại, kéo nàng ngược dòng người đi ra ngoài.
"Sao vậy?" Sở Nghiêu Nghiêu bị hoảng sợ.
Tạ Lâm Nghiễn trừng mắt nhìn nàng: "Nhìn không nhìn ra hắn đang nhìn ngươi sao?"
"Không phải đang nhìn ngươi sao?"
"Ngươi thật sự ngốc." Tạ Lâm Nghiễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Còn nói nàng ngốc?
Theo Sở Nghiêu Nghiêu, Tạ Lâm Nghiễn rõ ràng chói mắt hơn so với nàng, Ma Tôn Cực Kì vực, giết người vô số, nhân vật nguy hiểm như vậy xuất hiện trong đám đông nhất định sẽ thu hút ánh mắt người khác, thành chủ Vân Trung Thành chú ý tới Tạ Lâm Nghiễn không phải rất bình thường sao?
Nàng có cái gì mà nhìn?
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày: "Vì sao muốn nhìn ta? Chẳng lẽ là vì thuần âm chi thể?"
Tạ Lâm Nghiễn mím môi, kéo nàng đi ra ngoài, hắn không nói gì, nhưng xem như chấp nhận.
"Vậy ngươi còn dẫn ta tới?" Sở Nghiêu Nghiêu rất bất mãn trừng mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn nhướng mày: "Tính tình thật kém."
"Nếu ngươi không làm điều thừa tới chỗ này một chuyến, ta cũng sẽ không bị người khác nhìn chằm chằm."
Tạ Lâm Nghiễn không phản bác nàng, ngược lại thần sắc lộ ra vài phần hoài nghi: "Ta cũng không nghĩ đến, hắn sao lại có thể..."
Hắn chưa nói xong đã im lặng, điều này làm cho Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra cảm giác dường như Tạ Lâm Nghiễn cùng vị thành chủ này có quen biết, nhưng thời điểm nàng xem nguyên tác lại không có nhân vật như thế xuất hiện.
Tạ Lâm Nghiễn kéo nàng đi cực nhanh, sau khi rời xa Túy Linh Hà, người trên đường cũng ít dần, ngã tư đường vắng lặng, chỉ còn lại đèn đuốc sáng ngời, cảnh tượng mọi người đều đổ xô ra đường xa dần.

"Chúng ta phải chạy trốn sao?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
"Không cần."
"Vậy ngươi lôi kéo ta đi nhanh như thế làm gì?"
Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Ta không nhìn nổi hắn dùng loại ánh mắt kia nhìn ngươi."
"Ánh mắt gì, kỳ thật ta cảm thấy hắn lớn nhìn rất đẹp."
Tạ Lâm Nghiễn lập tức nghẹn họng, sau đó ánh mắt lành lạnh của hắn nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi cảm thấy hắn đẹp sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu cẩn thận tránh né ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn, lúng túng cười: "Phản ứng này của ngươi, người không biết còn tưởng là ngươi ghen tị."
"Ta ghen tị?"
Tạ Lâm Nghiễn tức quá hoá cười: "Ngươi có biết hắn ta là..." Hắn lại dừng lại, sau đó "A a a" cười lạnh, nhìn tà khí mười phần.
Tạ Lâm Nghiễn thật sự có chút khác thường, cho nên hắn thật sự có quen biết với thành chủ Vân Trung Thành?
"Ngươi bình tĩnh chút." Sở Nghiêu Nghiêu thoáng dịch sang bên cạnh né tránh, cổ tay lại bị hắn nắm chặt hơn.

Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nhìn nàng một chút, đột nhiên lại nghĩ tới tờ giấy chúc phúc kia, hắn bất giác có chút không được tự nhiên, vì thế chủ động buông tay Sở Nghiêu Nghiêu ra.

Hành động này ngược lại làm Sở Nghiêu Nghiêu khẩn trương, nàng kéo tay áo Tạ Lâm Nghiễn, bất an hỏi: "Thành chủ Vân Trung Thành sẽ không xuống tay với ta chứ?"
"Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong tầm mắt của ta, đừng chạy loạn khắp nơi, hắn không có can đảm động thủ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận