Nam Chính Cầm Nhầm Kịch Bản Trà Xanh


Editor: Uniirr
Ngụy Ánh Thư nghe vậy, vô ý thức quay đầu nhìn mẫu thân cùng cữu cữu.
Nhìn hai người hưng phấn, hốc mắt đỏ lên, bờ môi run rẩy, cho rằng vui vì mình thắng, đều là đại thù sắp báo được.
Không có nửa phần hoài nghi, nụ cười trên mặt của Ngụy Ánh Thư rút đi, thần sắc lạnh như băng nói: "Tâm tình của Bùi cô nương lúc này ta có thể hiểu được, nhưng cần gì phải ăn nói bừa bãi, làm ra hành vi tiểu nhân?"
Mấy thiếu niên lấy công tử Thượng thư cầm đầu cũng mở miệng, nhìn Bùi Lương bằng ánh mắt tràn đầy chán ghét, khinh bỉ nói: "Ngụy cô nương không cần khách khí, Bùi gia từ gốc rễ đã nát, loại người thấp kém nuôi ra tiểu nhân, sớm đoán được ngươi có chơi không có chịu."
"Chỉ là không nghĩ tới, nói không giữ lời thì cũng thôi đi, thế mà còn ngậm máu phun người."
"Đúng vậy, Đại nương cùng Ngụy thúc chất phác thuần hậu, nhiều năm qua rất vất vả, đều do Bùi gia ban tặng.

Ngươi lại dám há miệng nói xấu, vậy mà Ngụy cô nương còn thương tiếc ngươi lúc đó tuổi nhỏ, nhân quả chẳng giận lây sang ngươi."
Ngụy Ánh Thư cười lạnh: "Như thế xem ra ngược lại là ta ý nghĩ hão huyền, cảm thấy người mà Bùi Chính Đức nuôi lớn sẽ khác."
Bùi Lương không để ý mấy người này, ánh mắt nhìn Ngụy mẫu cùng Ngụy cữu cữu, ánh mắt lộ ra sự mỉa mai.
"Lúc trước tổ phụ nhớ tình thầy trò, thà rằng cõng thanh danh nói không giữ lời, bây giờ ngược lại thành tiểu nhân đổi trắng thay đen.

Lão nhân gia trên trời có linh thiêng, chỉ sợ cũng phải nghĩ lại tại sao lúc trước lại nhân từ nương tay."
Lời này người khác không rõ, nhưng Ngụy mẫu và Ngụy cữu cữu lại rõ ràng.
Hai người từ bên trong hưng phấn lấy lại tinh thần, nghe Bùi Lương nói vậy thì trong lòng nhảy một cái, ám đạo không tốt.
Trước khi Bùi Lương tiếp tục mở miệng nói tiếp, đã khóc rống ngay tại chỗ.
Nhất là Ngụy mẫu, quả thực hát diễn đều tốt, con mắt nói đỏ liền đỏ lên, mặt mũi tràn đầy tang thương cùng ủy khuất.
Nhưng thanh âm ngược lại rất nghiêm túc, đảm bảo tửu lâu lớn như vậy, người lầu trên lầu dưới trong ngoài đều nghe được rõ ràng.
"Phu quân nhà ta từ trước đến giờ đều vụng về chất phác, thay Bùi gia làm trâu làm ngựa.


Khi hắn lớn tuổi mới bái sư, vốn bị lão gia tử ghét bỏ, lúc ấy sau bếp có công việc bẩn thỉu gì mà không phải hắn làm?"
"Nói là đồ đệ, còn không bằng người hầu, Bùi Phú Quý ngày nào cũng châm chọc khiêu khích, như nô tỳ mà sai sử?"
Bùi Phú Quý mặt đỏ tới mang tai, miệng cà lăm nói: "Ngươi nói bậy, ngươi, ngươi ngậm máu phun người."
Chỉ cần là láng giềng hoặc khách quen của Thiên Hương lâu đều nhớ kỹ Ngụy Khải Quý không phải số ít, cũng biết đức hạnh của Bùi Phú Quý.
Há miệng nói: "Vậy cũng đúng, bản thân Bùi Phú Quý không có kỹ nghệ, tự nhiên sẽ không chào đón mấy vị đồ đệ của Bùi trù, Ngụy Khải Quý có tay nghề tốt nhất, cũng được Bùi trù xem trọng, tất nhiên là trọng điểm chiếu cố, mỗi ngày sẽ có người tìm phiền phức."
Có bằng chứng, người không rõ càng khuynh hướng bên Ngụy mẫu.
Ngụy mẫu tiếp tục khóc: "Chúng ta khác họ, nhận y bát của lão gia tử đã chiếm lợi ích to lớn.

Ngày ngày đều cẩn thận từng li từng tí như giẫm trên băng mỏng, sợ chọc người bất mãn."
"Mấy năm thân thể lão gia tử không tốt, Thiên Hương lâu toàn do nhà ta chèo chống, ở đây có không ít khách có ấn tượng.

Vì không làm hư thanh danh của Thiên Hương lâu, mà mệt mỏi mấy lần, việc này người giúp việc trong bếp biết rõ."
Bùi đầu bếp tuyển người thừa kế, quả thật có ý ẩn lui, cho nên khi Bùi Lương vừa ra đời hai ba năm, xác thực toàn bộ Thiên Hương lâu lấy Ngụy Khải Quý làm đầu bếp chính, Bùi đầu bếp chỉ ngẫu nhiên xuất thủ.
Muốn nói đoạn thời gian kia Thiên Hương lâu là nhà Ngụy Khải Quý, cũng không phải giả.
Người chung quanh nghe xong càng tán thành công lao của Ngụy Khải Quý.
Ngụy mẫu thê lương cười một tiếng: "Có thể cẩn trọng như thế? Ngoại nhân chung quy là người ngoài."
"Tuy lão gia tử nghiêm khắc, nhưng thời gian trôi qua.

Có thể khi thấy cháu gái lộ ra thiên phú, thì không có vị trí cho vị nhà ta đứng."
"Khi đó lão gia tử coi như cứng rắn, chỉ có thể dạy một cái, liền đem nhà ta đuổi đến tiệm mới."
"Đáng thương nhà ta xuẩn, không biết thâm ý của lão gia tử, móc tim móc phổi hỗ trợ quản lý, làm như nhà mình mà kiếm tiền.


Chi nhánh kia người tấp nập không còn chỗ ngồi, Bùi Phú Quý ngươi dám nói không phải công lao của hắn?"
"Ngươi nói như vậy, tiệm kia không phải Bùi gia ta xuất tiền hay thiếu tiền công của tên họ Ngụy?" Bùi Phú Quý hét lên.
Không đợi Ngụy mẫu nói chuyện, liền có người phản bác: "Không thể nói như thế, có mấy cái chi nhánh giống Thiên Hương lâu đồng dạng sinh ý thịnh vượng?"
"Lấy kỹ nghệ lúc trước của Ngụy trù, còn nhiều người vui lòng cầu hắn tọa trấn, không thì một mình cũng có thể mở, Bùi gia mặc dù đối với người có ân, nhưng cũng không thể yên tâm thoải mái đem công lao cống hiến làm như việc thiên kinh địa nghĩa."
Bùi Lương thờ ơ lạnh nhạt, xem như đã nhìn ra, Bùi gia ba người này, Bùi phụ mẫu là bùn nhão không trét được lên tường, kỹ nghệ không tốt thì không nói, liền tính toán, mưu trí, khôn ngoan hay gian xảo cũng không bằng người.
Mà nguyên bản Bùi tiểu trù một lòng làm đồ ăn, tính cách chất phác, lại phải chèo chống toàn bộ Thiên Hương lâu, tự nhiên tâm tư đơn thuần không hiểu nhân tình thế sự.
Bên trong nguyên tác, mọi người phát hiện Bùi Phú Quý thu mua ban giám khảo, Bùi gia ba người biến thành trò cười, ngữ điệu chế nhạo từ bốn phương tám hướng vọt tới, Bùi tiểu trù trong lòng biết chút nội tình, dưới loại tình huống này cũng hết đường chối cãi.
Ai sẽ tin tưởng một người có nhân phẩm thấp?
Lúc này Bùi Phú Quý bị chỉ trích, người Ngụy gia còn có một đám người cúi dưới váy Ngụy Ánh Thư nhìn hắn thành trò hề mà khoái ý, nhưng không chú ý tới Bùi Lương chẳng biết lúc nào đã đi đến bên cạnh Cố Tu.
Lúc này trong tay Cố Tu có quả quýt không nhanh không chậm mà bóc vỏ, nhìn một màn kịch mà ăn say sưa ngon lành.
Thấy Bùi Lương tới, như cười mà không cười: "Bùi tiểu trù không thay cha ngươi giải vây?"
Bùi Lương cười: "Lời nói của Ngụy Đại nương không chân thật, nhưng nói gia phụ cũng không oan uổng."
Trên mặt Cố Tu lộ ra vẻ kinh ngạc, Bùi Lương nói: "Đố kị người tài, làm việc cay nghiệt, trong đầu tất cả đều là bàng môn tả đạo, nhưng miệng lưỡi vụng về ngay cả mặt mũi trên mặt mình cũng kiếm không được.

Gia nghiệp của tổ tông bị một tay hắn làm suy tàn, sau đó còn có thời gian thê lương nhấm nháp, lúc này chỉ mới là khai vị mà thôi."
"Vừa vặn sớm làm quen một chút."
Cố Tu nghe vậy hứng thú càng sâu, cũng là khách quen của Thiên Hương lâu, trước kia lại không phát hiện Bùi tiểu trù ranh mãnh như vậy.
Bùi Lương xác định lúc này hắn dễ nói chuyện, liền trực tiếp nói: "Quấy rầy Cố gia là có chuyện cần nhờ."
"Ồ? Nói nghe một chút!" Cố Tu hào hứng.

Nhân vật Cố Tu trong nguyên tác cũng có không ít phần diễn, hắn cùng nữ chính không có tình cảm gút mắc, thời cơ ra sân chỉ có một lần nữ chính cùng người so đấu trù nghệ, mặc kệ trời nam biển bắc, hắn cũng sẽ trùng hợp xuất hiện ngay, đầu lưỡi xảo trá đến cực điểm, là nhân vật trọng tài bên trong nguyên tác.
Phải bảo đảm tuyệt đối công chính, trừ tôn trọng mỹ thực đương nhiên cũng không sợ bất luận quyền quý nào.
Cố Tu có thân phận hiển hách, thậm chí vượt xa công tử Thượng Thư bên Ngụy Ánh Thư.

Để tránh phức tạp, Bùi Lương tự nhiên trực tiếp lựa chọn xin hắn giúp đỡ.
Cũng may Cố Tu cả ngày nhàn tản, trừ đi khắp nơi nhấm nháp mỹ thực, cũng thích tham gia náo nhiệt, mắt thấy Thiên Hương lâu cất giấu một đoạn chuyện cũ, ngược lại cũng vui vẻ ăn dưa.
Hai người thì thầm một phen, Cố Tu gọi tùy tùng bàn giao chuyện, tùy tùng lập tức lui xuống.
Mà người chú ý tới Bùi Lương, Ngụy Ánh Thư nhướng mày, đang muốn nói chuyện, Bùi Lương đã trở về vị trí cũ.
Giống như có cảm ứng, Bùi Lương ngẩng đầu vừa vặn cùng ánh mắt Ngụy Ánh Thư đối diện, đã thấy Bùi Lương tùy ý cười một tiếng, giống như đối với chuyện lần này, tình hình của Bùi gia dần dần không ổn cũng không để ý.
Ngụy mẫu bên này, đợi đến người chung quanh mỗi người một câu đem Bùi Phú Quý chế nhạo đến mất hết mặt mũi, muốn tiến vào kẽ đất, mới tiếp tục khóc lóc kể lể.
"Nguyên bản Thiên Hương lâu là của Bùi gia, lão gia tử có truyền nhân vừa ý, làm vãn bối không có gì để nói.

Kêu chúng ta rời đi, dựa vào trù nghệ nhà ta, cũng không phải là không thể nuôi sống mấy miệng ăn."
"Có thể do họ Bùi ngươi đuổi tận giết tuyệt, sợ nhà ta bắt đầu từ số không đoạt sinh ý của Thiên Hương lâu, đuổi chúng ta ra khỏi kinh thành không nói, thậm chí bức kẻ ngu kia lập thệ, về sau không được dùng trù nghệ kiếm sống, đây không phải buộc chúng ta đi chết sao?"
Ngụy mẫu khóc đến ruột gan đứt từng khúc, phảng phất như nhớ lại năm đó cùng đường mạt lộ, tình cảnh toàn gia thê lương.
Chung quanh một mảnh xôn xao, có thực khách trí nhớ tốt, chỉ nhớ lúc ấy chi nhánh đột nhiên đóng cửa, một nhà Ngụy Khải Quý bị Bùi đầu bếp trục xuất sư môn, đuổi ra khỏi kinh thành.
Lúc ấy có người nói Bùi đầu bếp không tử tế, nhưng đây cũng coi như nhân chi thường tình.
Huống hồ sư phụ truyền cho ngươi một thân kỹ năng để kiếm sống, Ngụy Khải Quý từ một người rửa rau trở thành đầu bếp của đệ nhất lâu đỉnh thiên hạ, riêng phần ân đức này, Ngụy gia liền không có cách nào để nói.
Không nghĩ rằng chân tướng lại như thế này, thời điểm Bùi gia không có người kế thừa thì để cho người ta làm trâu làm ngựa, không cần thì trực tiếp đuổi tận giết tuyệt, một thân kỹ nghệ không cho dùng, vậy sư ân này còn lại mấy phần?
Sao không trực tiếp để cho nhà người ta đi chết đâu?
Mọi người nhìn ba người nhà Ngụy gia, vì nhớ tới khi còn bé mẫu thân đau khổ, phụ thân buồn bực mất sớm, Ngụy Ánh Thư cũng khóc để cho người ta thương tiếc.
Những người thần phục dưới váy cô ta thấy thế nơi nào còn ngồi vững? Lúc này có hai thếu niên xúc động đi tới, giữ chặt cổ áo Bùi Phú Quý, làm bộ muốn đánh.
Nắm đấm chưa rơi xuống, một giọng nữ cất cao giọng nói: "Hai vị nếu thay Ngụy trù bất bình, hoặc là thương tiếc Ngụy cô nương nhiều năm chịu khổ, sợ là tìm sai người."
Mọi người nghe vậy nhìn về phía Bùi Lương, đã thấy cô đưa tay chỉ về Ngụy mẫu nước mắt chưa khô và một mặt thổn thức Ngụy cữu cữu.
"Hai người này mới là người phải chịu cái nắm đấm này."

Ngụy Ánh Thư trợn mắt nhìn: "Bùi Lương, ngươi đừng khinh người quá đáng —— "
"Ngụy cô nương đừng nóng vội." Bùi Lương cười: "Các vị tin lời trong miệng Ngụy Đại nương là chân tướng, sao không nghe ta nói thử?"
Thái độ của cô quá mức thản nhiên, không chút xấu hổ.

Đoàn người bên Ngụy Ánh Thư cho rằng cô mặt dày vô sỉ, tâm tính lương bạc đến cực điểm.
Nhưng người chung quanh lại ăn dưa chê ít, nhìn Bùi Lương có vẻ như có ẩn tình khác, tuy xì xào bàn tán, nhưng cũng không cản trở cô nói chuyện.
Ngụy mẫu lại khôn khéo hơn nhiều, thấy thế vội vàng nháy mắt ra dấu cho Ngụy cữu cữu, ra hiệu để hắn cản trở nha đầu này mở miệng.
Nhưng mà Ngụy cữu cữu còn chưa hành động, Cố Tu nhân tiện nói: "Lời từ một phía xác thực không thể tin hoàn toàn, Bùi tiểu trù nói đi."
Cố Tu ở đây có thân phận tối cao, hắn mở miệng tự nhiên không ai dám chen vào.
Bùi Lương nói: "Ngụy Đại nương chỉ nói gia sản của Ngụy gia bị đoạt, bị tổ phụ ta đuổi đi trong đêm, thậm chí bị buộc lập thệ kiếp này không được sở dụng trù nghệ học được từ Bùi gia.

Vậy chi nhánh của Thiên Hương lâu đâu?"
"Lúc ấy chi nhánh phát triển không ngừng, một ngày thu mấy đấu vàng, nếu như tổ phụ muốn chiếm đoạt thành quả mà Ngụy trù cực khổ, đuổi tận giết tuyệt, vì sao lại đóng cửa chi nhánh?"
Con mắt Ngụy Đại nương hơi chuyển động: "Lão Ngụy nhà ta vừa đi, chi nhánh không có ai chèo chống."
Bùi Lương cười một tiếng: "Trò cười, lúc trước Ngụy trù đã là chủ bếp chính, một mình đảm đương một phía, cần gì phải tự làm?"
Bình thường kinh doanh của đại tửu lâu, trừ số ít khách quý đến phải tự thân đi làm, bình thường chủ bếp thông thường làm nhiều việc hơn, chính là khống chế toàn bộ bếp sau.
Từ nguyên liệu nấu ăn đến thành phẩm bán ra, nhất là Thiên Hương lâu có danh tiếng lâu năm, nhiều khách hàng, mỗi ngày tân khách đến đông đảo, co hội đơn độc làm một món ăn ngược lại không nhiều.
"Trừ Ngụy trù, lúc ấy có mấy vị sư thúc cũng ở kinh thành, luận về trù nghệ có lẽ sẽ kém một chút, nhưng quản lý bếp sau, một cái chi nhánh có thể thay người."
Bùi Lương nói, đột nhiên gió nhanh chóng quay ngược trở lại: "Bất quá Ngụy Đại nương nói cũng không được đầy đủ, chi nhánh Thiên Hương lâu lúc ấy xác thực đóng cửa."
"Một nhà làm ăn phát triển, không thiếu tài chính, khách hàng và người, có thể làm tửu lâu đóng cửa trong vòng một đêm, nhất định có nguyên nhân."
Người chung quanh nhớ tới năm đó, ngày thứ hai đột nhiên tuyên bố đóng cửa chi nhánh, lúc ấy còn có thực khách cố ý đến cửa hàng tổng hỏi, nhận được đáp án không rõ ràng.
Vừa nãy Ngụy Đại nương nói chuyện này có chút qua loa, hiện tại Bùi tiểu trù lôi trọng điểm ra, sự hiếu kì trong lòng mọi người bị câu lên.
Bùi Lương cũng không thừa nước đục thả câu: "Lúc ấy chi nhánh đóng cửa, là xảy ra án mạng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận